Chương 19: Miệng vết thương

Lời giải thích này rõ ràng không thể thuyết phục Dịch Thư Nguyệt.

Nhưng sự việc đã đến nước này, cho dù cô có bất mãn thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể tiếp tục kéo lấy Tống Sâm nữa.

Cùng lắm thì về sau không gặp mặt bạn của anh nữa!

Dịch Thư Nguyệt ngồi trên bệ cửa sổ trong phòng ngủ, hai chân thon dài trắng nõn đung đưa, thỉnh thoảng để lộ ra một vài cảnh sắc dưới làn váy.

Ánh mắt Tống mắt tối sầm lại, anh tiến lên ôm lấy bắp chân của cô, thấp giọng cảnh cáo nói: "Tôi ôm em tới đây để em đi dép vào, không muốn ăn cơm nữa sao?"

Chuyện ăn cơm cũng bị anh lấy ra uy hϊếp, Dịch Thư Nguyệt không tin trợn tròn mắt: "Anh là cảnh sát Thái Bình Dương à? Quản tôi còn chặt hơn cả ba tôi, bây giờ đang là mùa hè, không đi dép trong nhà không phải rất bình thường sao?"

"Dịch Thư Nguyệt."

Tống Sâm rũ mắt xuống, bình tĩnh nhìn cô: "Hiện tại em có hai lựa chọn. Thứ nhất, đi dép vào, sau đó theo tôi tới phòng bếp, tôi nấu cơm cho em. Thứ hai, không đi dép, ngồi trên bệ cửa sổ cùng tôi làʍ t̠ìиɦ, hơn nữa nếu tôi nhớ không lầm, kỳ kinh nguyệt của em cũng sắp tới rồi, lúc đó em có đau bụng tôi cũng sẽ mặc kệ em, em cũng đừng có nằm trên giường mà kêu đau."

Dịch Thư Nguyệt: "..."

Tên đàn ông chó má này, vậy mà còn nhớ rõ kỳ kinh nguyệt của cô.

Khi Dịch Thư Nguyệt có kinh lần đầu, cô cũng không bị đau bụng kinh.

Kết quả là cô rất thích ăn đồ lạnh, một năm bốn mùa đều uống nước lạnh, đến kỳ kinh nguyệt cô cũng uống đồ lạnh như bình thường. Lúc đầu mẹ Dịch sẽ nói vài câu nhưng sau cũng nuông chiều cho thói quen này của cô. Tới mùa đông vì mặc đẹp mà cô luôn mặc đồ mỏng, cứ như vậy hai ba năm, mỗi lần tới kỳ kinh nguyệt đều sẽ đau bụng.

Mỗi khi tới kỳ kinh nguyệt, Dịch Thư Nguyệt sẽ nằm trên giường la hét kêu đau, cho dù có uống nước đường đỏ hay dùng túi chườm nóng cũng không khỏi, khi cùng Tống Sâm yêu đương, không ít lần bởi vì chuyện này mà dày vò anh.

Bảo Tống Sâm xoa bụng cho mình, nói anh giúp mình làm ấm chân, trước khi đi ngủ còn kể chuyện cổ tích cho mình nghe, nếu Tống Sâm không muốn liền khóc lóc ầm ĩ giả vờ đáng thương, nằm trên giường gào khóc, khiến người khác không có cách nào với cô.

Dịch Thư Nguyệt rõ ràng là nhớ những việc mình đã làm, tai đỏ lên.

Trên thực tế, sau khi chia tay, cô nhớ lại rằng mặc dù lúc đó Tống Sâm chán ghét đến chết đi sống lại, nhưng những việc cô yêu cầu anh đều làm, hơn nữa không hề chiếu lệ mà đối xử với cô rất nghiêm túc và cẩn thận.

Dịch Thư Nguyệt cũng biết trong chuyện tình cảm, cô là người thích làm nũng, thích nhìn thấy dáng vẻ khi Tống Sâm tức giận với mình nhưng không có cách nào khác.

Nếu giới tính bị hoán đổi, đến bản thân cô cũng không thể chịu được chính mình.

Cho nên khi chia tay cô cũng không có một câu oán hận, chính là nhớ đến tình hình đặc biệt lúc ấy không tránh khỏi có chút thổn thức, tên đàn ông Tống Sâm giống như củ cải trắng này sẽ bị con heo khác ăn mất.

Cô im lặng nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó, nhưng cũng không phản bác, ngoan ngoãn nhấc chân lên, nũng nịu yếu ớt nói: "Vậy thì anh mang giúp tôi đi."

Tống Sâm nhìn cô, quay đầu bước đi: "Tự mang vào, rồi đi theo."

Cũng may Dịch Thư Nguyệt cũng không hy vọng việc Tống Sâm sẽ tình nguyện giúp cô, nhìn theo bóng lưng của anh làm mặt quỷ, sau đó yên lặng nhảy xuống đi dép vào.

Khi Dịch Thư Nguyệt vào phòng bếp, thức ăn trong nồi đã sôi lên, Tống Sâm cúi đầu thái cà chua.

Nghe thấy tiếng dép trên nền đất, anh cũng không ngẩng đầu nhìn lên: "Vào bàn ăn ngồi đi, sắp xong rồi."

“Wow.” Dịch Thư Nguyệt chưa bao giờ keo kiệt lời khen, rất biết cách nói ra những lời tốt đẹp: “Tống Sâm Sâm, anh thật là lợi hại, người cũng tốt, ai cưới được anh đúng là kiếm được lợi lớn.”

Nhân tiện cũng không quên tự khen mình.

Tống Sâm phớt lờ cô, trong lúc Dịch Thư Nguyệt không nhìn thấy khóe môi anh khẽ cong lên.

Dịch Thư Nguyệt khen xong cũng không định tiếp tục nhìn nữa, đang định đi đến bàn ăn ngồi xuống thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô cũng không thèm nhìn xem là ai gọi tới liền nhận cuộc gọi, vừa đi ra ngoài vừa nghe điện thoại: "Xin chào? Sao lúc này lại gọi điện thoại cho em?"

"Hỏi như vậy có phải là có bệnh không, em có thể nghe được điện thoại thì đương nhiên là chưa ngủ rồi."

"Anh cãi nhau với chị Uyển Tri? Liên quan gì tới em. Nếu anh cần tư vấn tâm lý, vui lòng thanh toán theo phút. Một nghìn một phút. Chúng tôi hỗ trợ chuyển tiền qua WeChat Alipay."

“Được rồi, được rồi.” Không biết đối phương nói cái gì, Dịch Thư Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Vậy thì anh mau nói vì sao hai người lại cãi nhau, em giúp anh phân tích.”

Phía sau lưng cô, Tống Sâm đang thái rau củ bị trượt tay, để lại một vết thương nhỏ, máu chảy ra.

Anh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào vết thương đang rỉ máu, không mấy để ý…