Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 20

Sáng sớm lúc Tôn Học Văn vào văn phòng, giấy báo danh ngày hôm qua vừa phát xuống đã được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của ông ấy. Ông ấy thong thả rót cho mình tách trà nóng, nghĩ bụng mình đã chọn đúng lớp trưởng rồi, chuyện trong lớp ba năm cấp ba chưa từng khiến ông ấy phải bận tâm lo lắng.

Vừa vặn buổi sáng không có tiết, Tôn Học Văn sợ có bạn học sơ ý điền sai nên cố ý dành ra thời gian một tiết để kiểm tra đối chiếu từng phần. May mà bản thân học sinh cũng tương đối cẩn thận, không phát hiện vấn đề gì lớn.

Sau khi kiểm tra xong toàn bộ, ông ấy xếp chồng giấy báo danh lại rồi kiểm đếm số lượng. Cả lớp 50 người nhưng chỉ nộp 49 phần, đối chiếu từng cái tên xong ông ấy mới phát hiện là Kỳ Nhiên chưa nộp.

Ông ấy bảo người gọi Kỳ Nhiên đến phòng làm việc, vừa nhấp một ngụm trà vừa gõ gõ lên chồng giấy tờ trên bàn: “Lớp trưởng, em sơ ý à? Sao thu hết của người khác mà của mình lại quên nộp? Đi lấy nhanh đi, lát nữa thầy gọi đến phòng công tác.”

Kỳ Nhiên đứng yên, im lặng vài giây rồi nghiêm mặt nói: “Thưa thầy, em bỏ thi đại học ạ.”

“Em nói gì cơ!” Tôn Học Văn đứng phắt dậy, biên độ động tác quá lớn khiến nước trà bắn tung tóe khắp nơi, áo sơ mi cũng ướt một mảng lớn, bên môi dính lá trà, trong lúc nhất thời vô cùng chật vật. Nhưng ông ấy cố gắng chỉnh trang lại bản thân, bởi vì không có gì làm cho ông ấy khϊếp sợ hơn câu nói vừa rồi của Kỳ Nhiên.

“Em không thi đại học?! Em đùa gì vậy?”

Kỳ Nhiên tránh ánh mắt ông ấy, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng: “Thầy Tôn, em không nói đùa.”

“……”

Tôn Học Văn không thể tin vào lỗ tai mình, mầm non tốt mười mấy năm khó gặp một lần của trường trung học số 6 sao có thể nói không tham gia thi đại học là không tham gia thi đại học chứ?

Ông ấy kích động đến mức cầm không vững tách trà, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi nguyên nhân. Kỳ Nhiên không trả lời cụ thể, chỉ nói quyết định ra nước ngoài du học, bây giờ mới tháng ba, xin vào đại học còn kịp.

Tôn Học Văn nhất thời không tiếp thu được, Kỳ Nhiên là do một tay ông ấy dẫn dắt từ lớp 10, tính cách của anh thế nào ông ấy hiểu rất rõ, anh không phải là kiểu người bốc đồng, nếu có dự định ra nước ngoài du học sao trước đây chưa từng nghe nói qua?

Ông ấy thấy không thể hỏi thăm được nguyên nhân từ Kỳ Nhiên, đành phải gọi điện thoại cho Kỳ Thịnh Viễn ngay tại chỗ, lời trong lời ngoài đều có ý khuyên bọn họ suy nghĩ lại.

Tín hiệu bên kia của Kỳ Thịnh Viễn cũng không ổn định, giọng nói đứt quãng, chỉ nghe ông thở dài một hơi rồi nói: “Kỳ Nhiên không phải là một đứa trẻ dễ dàng đưa ra quyết định, nếu thằng bé đã suy nghĩ kỹ, vậy thì người làm phụ huynh như tôi cũng chỉ có thể ủng hộ nó. Ngại quá, để cho giáo viên phiền lòng rồi.”

Nghe vậy, Tôn Học Văn cũng không phí nhiều miệng lưỡi nữa.

Lấy thành tích của Kỳ Nhiên, anh không tham gia thi đại học tất nhiên là tổn thất của trường, nhưng mỗi người tự có con đường riêng phải đi, gia đình giống như bọn họ muốn đưa con ra nước ngoài mạ vàng đào tạo chuyên sâu là chuyện cũng có thể hiểu được. Chỉ là về sau sẽ không gặp được đứa trẻ này nữa, ngẫm lại thật đúng là có chút luyến tiếc.

Ông ấy chống đầu gối ngồi xuống, thật lâu sau mới khoát tay với Kỳ Nhiên: “Được rồi, thầy biết rồi, em về lớp trước đi.”

“Thầy…” Kỳ Nhiên chần chờ giây lát, “Chuyện này có thể đừng cho bạn học trong lớp biết được không ạ?”

Tôn Học Văn chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, nói một câu ý tứ sâu xa: “Thầy có thể không nói, nhưng đến lúc đó người nên biết rồi sẽ biết thôi.”

Kỳ Nhiên không nói gì thêm nữa, cúi người thật sâu với Tôn Học Văn rồi rời khỏi văn phòng.

*

Theo kỳ thi đại học ngày càng tới gần, các kỳ thi thử đã trở thành chuyện thường như cơm bữa.

Mỗi học sinh đều nắm chắc trình độ của mình, có người vẫn đang liều mạng kiếm thêm một hai điểm, có người dù học thế nào cũng cứ như vậy, chi bằng thả lỏng tâm trạng, điều tra xem trường học nào thích hợp với mình.

Trong kỳ thi chung của chín trường vào cuối tháng Tư, Từ Tri Tuế đã đạt được thành tích xưa nay chưa từng có là chen chân vào top 10 của khối. Cô nhận được sự khen ngợi của các giáo viên bộ môn, ngay cả giáo viên Ngữ văn chưa từng cho cô thái độ tốt cũng có chút buông lỏng.

Trong giờ họp lớp, Tôn Học Văn lại phát hướng dẫn điền nguyện vọng, để mọi người có thời gian tìm hiểu trước, đặt mục tiêu mới có động lực phấn đấu.

Trước giờ tự học buổi tối, Từ Tri Tuế ngồi xuống bên cạnh Tần Di, hai người cầm tờ hướng dẫn chụm đầu vào nhau chọn trường. Với thành tích của hai cô thì việc vào 985 và 211* cơ bản không thành vấn đề, cái khó là chọn chuyên ngành như thế nào. Tần Di khá yêu gia đình, chắc chắn sẽ ở lại thủ đô học đại học, còn Từ Tri Tuế……

(*985 và 211 là một nhóm các trường đại học có danh tiếng tốt ở Trung Quốc)

Cô chỉ muốn đến gần Kỳ Nhiên một chút.

Nghĩ như vậy, cũng không biết cô lấy dũng khí từ đâu ra, ôm tờ hướng dẫn điền báo cáo đi về phía Kỳ Nhiên, ánh mắt sáng ngời mà nồng nhiệt.

“Kỳ Nhiên, chúc mừng cậu lần này lại đứng đầu khối, thi vào đại học Công nghệ Quốc phòng chắc chắn không thành vấn đề.”

Kỳ Nhiên đang xem một quyển sách tiếng Anh, cụ thể là sách gì Từ Tri Tuế cũng không nhìn kỹ, chỉ để ý thấy khi giọng nói của mình vang lên, anh nhíu mày, lập tức cất sách vào ngăn kéo, lại cầm cây bút trong tay.

“Đại học Công nghệ Quốc phòng không chỉ yêu cầu kết quả mà còn phải vượt qua các cuộc kiểm tra y tế và xét duyệt chính trị nghiêm ngặt, giờ còn quá sớm để nói những điều này.”

Giọng anh lạnh nhạt, ánh mắt nhìn cô cũng không chút ấm áp.

Từ Tri Tuế thoáng sửng sốt, nụ cười có chút cứng ngắc: “À, ngại quá, tớ không hiểu rõ mấy chuyện này lắm, cho nên tớ cũng muốn hỏi cậu, với thành tích của tớ thì cậu thấy phía Nam có trường học nào thích hợp với tớ không?”

“Cậu muốn đến phía Nam à?”

“Đúng vậy, phía Nam cũng có rất nhiều trường đại học tốt, nếu may mắn, nói không chừng tớ còn có thể học cùng một thành phố với cậu, đến lúc đó có ngày nghỉ tớ sẽ đi tìm cậu chơi. À không đúng, trường quân đội hẳn là quản lý rất nghiêm, không thể tùy ý ra vào nhỉ? Nhưng không sao, tớ có thể…”

“Bây giờ còn quá sớm để nghĩ đến những chuyện này.” Kỳ Nhiên bất thình lình trước cắt đứt lời cô, anh rũ mắt, nắm chặt cây bút trong tay: “Chuyện tương lai đâu ai nói trước được. Bây giờ thi đại học xong có điểm mới điền nguyện vọng, chi bằng cậu cứ ổn định thành tích trước, sau đó hẵng suy nghĩ chuyện học trường đại học nào.”

Từ Tri Tuế đứng tại chỗ không biết làm sao, thấp thỏm lo âu nhìn anh như một đứa trẻ làm sai chuyện. Hơn nửa ngày sau cô mới dời ánh mắt, cụp mắt ấm ức nói: “Kỳ Nhiên, gần đây tâm trạng của cậu không được tốt, là gặp phải chuyện gì sao?”

Cô nhìn thấy trong mắt Kỳ Nhiên hiện lên một sự khác thường, nhưng chẳng mấy chốc anh đã bình tĩnh lại, chỉ có hô hấp sâu hơn như đang cố gắng đè nén điều gì đó.

Hồi lâu sau anh mới nói: “Không có gì, cậu đừng suy nghĩ lung tung.”

Từ Tri Tuế càng thêm mờ mịt, còn muốn nói gì đó, Kỳ Nhiên lại giống như mất hết kiên nhẫn, đứng dậy trước một bước rời khỏi phòng học.

Hai người sượt vai lướt qua nhau, Kỳ Nhiên nghiêng người, thà là đυ.ng vào bàn học của người khác cũng cố gắng giảm thiểu đυ.ng chạm tay chân với cô. Từ Tri Tuế như thấy được sự chán ghét trong đáy mắt anh, ngón tay nắm chặt vạt áo, đôi mắt đỏ bừng lên.

Thật sự là cô suy nghĩ lung tung sao? Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên cô bị tổn thương trước thái độ lạnh lùng của anh.

Từ sau sự kiện đánh nhau lần trước, Kỳ Nhiên giống như biến thành người khác, cả người cứ lộ ra vẻ lãnh đạm và xa cách.

Thầy bảo anh gọi cô đến phòng làm việc, anh lại kêu Bùi Tử Dập thay mặt truyền lời. Tống Nghiễn mời khách ăn cơm, anh thấy cô cũng ở trong đám người đi theo thì lấy cớ có việc không đi nữa…

Cô không hiểu tại sao lại như vậy, rõ ràng đêm giao thừa bọn họ ở chung với nhau rất vui vẻ. Tần Di cũng nghe được tin đồn từ bạn bè, bảo là vì chuyện của cô nên Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập mới động tay với Trương Trí.

Nhưng quay đầu lại, Kỳ Nhiên lại cố ý tránh cô như thể cô là hồng thủy mãnh thú, ngay cả nói một câu hoàn chỉnh cũng không muốn nhiều lời với cô.

Cũng vì thế mà cô đã hụt hẫng một khoảng thời gian rất dài, tưởng là mình đã làm sai điều gì đó khiến anh tức giận, nhưng tìm khắp tất cả nguyên nhân vẫn không có đáp án.

Cô giống như đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc, cứ tưởng mình đưa tay là sẽ hái được đám mây, quay đầu lại đã ngã xuống vực sâu vạn trượng.



Hai tiết liên tiếp buổi chiều đều là tiết Ngữ văn. Thời tiết từ từ nóng lên, chim chóc ngoài cửa sổ kêu vang không dứt, giọng nói mang theo hiệu quả thôi miên của cô Diệp phối hợp với môn Văn khô khan khiến người ta buồn ngủ.

Từ Tri Tuế đắm chìm trong cảm xúc sa sút không sao vực dậy nỗi, ma xui quỷ khiến cầm một tờ giấy nháp vẽ tranh lên đó, cô giáo nói gì cô cũng không nghe lọt nửa chữ.

Không biết qua bao lâu, Bùi Tử Dập ngồi bên cạnh đẩy cánh tay cô như đang nhắc nhở, đợi Từ Tri Tuế hoàn hồn lại thì cô Diệp đã đứng trước bàn của cô, nở nụ cười hờ hững nhìn chằm chằm bức tranh đã vẽ được một nửa trên bàn cô.

Từ Tri Tuế vô thức dùng sách che giấu, cô Diệp lại nhanh tay lẹ mắt giật lấy tờ giấy vẽ của cô, cầm trên tay đánh giá vài lần, châm chọc: “Ơ, vẽ không tệ nhỉ! Không ngờ lớp chúng ta còn có một vị nghệ thuật gia, hóa ra tôi ở trên bục giảng nói đến miệng khô lưỡi đắng, em lại trốn ở đây mơ mộng chuyện tình yêu? Vậy chi bằng cho mọi người nhìn xem đây là vị soái ca nào nhé?”

Dứt lời, bà ấy giơ lên cho mọi người xem, các bạn học nhao nhao ồn ào, đứng lên tìm tòi đến cùng.

“Ai vậy ai vậy? Bức tranh này vẽ ai vậy?”

“Không biết, không thấy rõ.”

“Ê đừng nói nha, vẽ đẹp lắm đó.”

“Đệch, có biến.”

……

Phòng học nhất thời hỗn loạn. Kỳ Nhiên vốn không muốn chú ý tới, nhưng cô Diệp đứng ngay bên cạnh anh, anh vừa ngẩng đầu đã vô tình nhìn thấy.

Đó là bức phác họa chân dung chưa hoàn thành, thiếu niên nghiêng người nhìn lại, vạt áo tung bay, vì gương mặt chưa hoàn thành nên cũng không thể phân biệt chính xác là ai.

Anh quay đầu liếc nhìn Từ Tri Tuế, sắc mặt cô trắng bệch, khó xử cúi đầu.

Cô Diệp cũng không vì vậy mà ngừng gây khó dễ, ngược lại còn vò bức tranh thành một cục rồi ném mạnh xuống đất: “Đã là lúc nào rồi mà trong đầu còn chứa những ý nghĩ không sạch sẽ này hả! Lần sau mà còn như vậy thì kêu phụ huynh của em tới đây! Nếu không thì đừng đi học nữa, đẹp gái như thế kiếm người kết hôn luôn cho xong!”

“Cô Diệp nói câu này nghe hơi kỳ đấy ạ.” Bùi Tử Dập không nghe nổi nữa, bèn mở miệng: “Hồi còn trẻ chắc nhìn cô cũng không tới nỗi nào nhỉ, vậy sao không đi lấy chồng đi, còn ở đây dạy học làm gì?”

Lời này đã hoàn toàn chọc tức cô Diệp, trong trường này không ai là không biết từ lớp 12 đến nay cô Diệp chưa từng có một mảnh tình vắt vai, ghét nhất là bị người khác ở sau lưng cười nhạo bà ấy là một bà cô già còn trinh.

Cả lớp lặng ngắt như tờ, chờ đợi bão táp kéo tới.

Có lẽ cô Diệp đã bị tức đến nghẹn lời, sửng sốt một hồi lâu cũng không thốt ra được một câu, cuối cùng chuông tan học cũng vang lên, bà ấy đỏ mặt chỉ vào mũi Bùi Tử Dập, mắng một câu “Các cậu thật sự là học sinh kém cỏi nhất tôi từng dạy”, sau đó cầm ly nước đập cửa rời đi.

Sau khi tan học, các bạn học còn đang thảo luận về bức tranh phác họa kia, có người nói vẽ Kỳ Nhiên, có người nói kiểu tóc nhìn giống Bùi Tử Dập hơn. Đương nhiên đó cũng có thể chỉ là một bức chân dung bình thường, có lẽ là nhân vật hoạt hình nào cũng chưa biết chừng.

Nhưng mà lời nói của cô Diệp lại cho người ta không gian mơ màng, huống chi nhân vật chính của chuyện này là Từ Tri Tuế, ai lại không muốn biết trong lòng mỹ nữ cất giấu vị soái ca nào chứ?

Các bạn học châu đầu ghé tai, Từ Tri Tuế lại ngoảnh mặt làm ngơ, cô nghiêm mặt nhặt cục giấy trên mặt đất lên, giống như đối đãi với bảo bối mình quý trọng, dùng tay nhẹ nhàng phủi bụi rồi kéo giãn ra, kẹp vào trong sách.

Tần Di chạy tới an ủi cô, nói cô Diệp vốn là như vậy, nói chuyện rất dễ làm người ta tổn thương, kêu cô đừng để ý tới. Từ Tri Tuế lắc đầu, bảo mình không sao, kết quả lại nằm sấp trên bàn cả buổi chiều không nhúc nhích.

Buổi tối tan học, Bùi Tử Dập vẫn không nhịn được, lại cà khịa cô Diệp từ đầu tới chân một lần nữa. Tống Nghiễn nghe xong cảm thấy có gì đó là lạ, cô Diệp tất nhiên có chỗ không đúng, nhưng người ta lại không nhằm vào cậu ta, cậu ta cần gì phải tức giận bất bình như thế?

Tống Nghiễn sờ sờ cằm, nhìn Bùi Tử Dập với ánh mắt sâu xa: “Sao tớ cứ cảm thấy gần đây cậu quái quái thế nào ấy nhỉ? Trước đây lúc cô Diệp gây khó dễ cho bạn học khác, cậu đều tỏ thái độ không liên quan đến mình, hôm nay sao lại tức giận như cô Diệp cướp tiền của cậu vậy? Hay là… cậu thích Từ Tri Tuế?”

Bùi Tử Dập cũng thẳng thắn thừa nhận, có lẽ ngay từ đầu cậu ta cũng không có ý định che giấu, sờ sờ gáy đổi sang nét mặt không quan tâm: “Tớ thích cậu ấy thì làm sao? Cậu ấy vẽ trộm tớ bị cô Diệp bắt được dạy dỗ cho một trận, chẳng lẽ tớ không thể cho cậu ấy một cơ hội… aiza!”

Bước chân xuống lầu của Kỳ Nhiên chợt dừng lại, Bùi Tử Dập thiếu chút nữa không kịp thắng đâm sầm vào anh, cũng may động tác linh hoạt, vịn lấy tay vịn bên cạnh mới không để mình ngã nhào.

“Kỳ Nhiên, cậu làm gì vậy? Hại tớ thiếu chút nữa ngã sấp mặt rồi.” Bùi Tử Dập mờ mịt nhìn người trên cầu thang.

Kỳ Nhiên ngẩn ra chốc lát, mấy giây sau mới kéo dây đeo balo, ngước mắt thản nhiên nói câu xin lỗi.

Tống Nghiễn nhận ra Kỳ Nhiên có tâm sự, trong khoảng thời gian này anh cứ thấp thỏm không yên lòng. Nhưng cậu ấy hiểu Kỳ Nhiên, chỉ cần bản thân anh không muốn nói thì cho dù có mài rách miệng cũng không hỏi được nguyên nhân.

Vì vậy, cậu ấy chỉ lẳng lặng liếc mắt nhìn Kỳ Nhiên rồi ôm lấy bả vai Bùi Tử Dập, tiếp tục đề tài lúc trước: “Cậu cứ luôn miệng nói người ta thầm mến cậu, sao thầm mến lâu vậy rồi mà không thấy cậu ấy tỏ tình gì? Hay tất cả chỉ do cậu tự ảo tưởng?”

“Biến đi, cậu mới ảo tưởng đấy!” Bùi Tử Dập hất cánh tay cậu ấy đang khoác lên cổ mình ra, chỉnh lại vạt áo, nói: “Cậu ấy da mặt mỏng nên ngượng ngùng mở miệng, hoặc là đang chờ đợi một thời cơ thích hợp, cậu nói có phải hay không, Kỳ Nhiên?”

Có lẽ là cảm thấy sự trầm mặc của Kỳ Nhiên rất kỳ lạ, Bùi Tử Dập cố ý ném câu chuyện về phía anh, nhưng hỏi ra một lúc lâu vẫn không thấy đối phương đáp lại.

Kỳ Nhiên như không nghe thấy, im lặng quẹo vào bãi đỗ xe phía sau tòa nhà dạy học, tránh dòng xe cộ hỗn loạn đi thẳng về phía chiếc xe đạp mình đậu trong góc.

Đèn đường trong bãi đỗ xe lờ mờ, anh lấy chìa khóa xe thử vài lần nhưng không lần nào tra được ổ khóa, cổ tay cũng bất giác run nhè nhẹ.

Liên tiếp như thế, anh không còn kiên nhẫn nữa, cũng không muốn hơn thua với khóa xe nữa, chậm rãi đứng thẳng người đờ đẫn nhìn chiếc xe đạp trước mặt, như là suy nghĩ thật lâu mới nói: “Có chuyện này tớ vẫn chưa nói cho các cậu biết… tớ định ra nước ngoài du học.”

Lời này vừa dứt, Tống Nghiễn và Bùi Tử Dập đều ngẩn ra, không khỏi hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề. Đổi lại là người khác, chắc chắn bọn họ sẽ nói “Đừng nói nhảm nữa, làm sao có thể”, nhưng Kỳ Nhiên không phải là người sẽ lấy chuyện này ra đùa giỡn, vẻ mặt nghiêm túc của anh đủ để nói rõ tất cả.

Bùi Tử Dập mất nửa phút mới chậm rãi tiêu hóa tin tức này, thở dài hỏi: “Cậu quyết định từ khi nào?”

Kỳ Nhiên đáp: “Lúc thầy Tôn đưa giấy đăng ký thi đại học cho chúng ta, thời gian gấp gáp nên nhất thời chưa kịp nói cho các cậu. Thủ tục xin vào trường và xuất ngoại đang được tiến hành, nếu thuận lợi thì tháng sáu tớ có thể đi rồi.”

“Vậy thi đại học thì sao, cậu còn tham gia không?” Bùi Tử Dập hỏi.

Kỳ Nhiên lắc đầu: “Không tham gia nữa, tớ đã báo với bên thầy Tôn rồi.”

Bùi Tử Dập lúng túng gật đầu. Người lớn hai nhà đều là bạn bè thân thiết, tình cảnh trước mắt của Kỳ Thịnh Viễn nhiều ít gì cậu ta cũng nghe nói một chút, Kỳ Nhiên lựa chọn ra nước ngoài thế này, ngẫm lại cũng có thể hiểu được, chỉ là bọn họ từ nhỏ đã ở bên nhau, đột nhiên có người muốn đi, trong lòng nhất thời rất khó chịu.

Tống Nghiễn vẫn còn mờ mịt, há miệng muốn hỏi gì đó nhưng sau đó chỉ hóa thành một tiếng thở dài: “Bỏ đi, cậu đã quyết định rồi thì người làm anh em như bọn tớ chỉ có thể ủng hộ cậu. Ra nước ngoài rồi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, được nghỉ phép thì đừng quên về đây thăm mọi người.”

Kỳ Nhiên nhìn cậu ấy cười: “Được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »