Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhớ Em

Chương 46: Tiên sinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Yang Hy.

Tuy là như thế, nhưng khi gặp lại đám Đặng San, khóe mắt Khương Tuệ vẫn đỏ hồng.

Vương Lan hỏi: “Khương Tuệ, mắt cậu làm sao vậy? Bị muỗi cắn sao?”

Tháng tư đâu ra có muỗi chứ?

Cũng may cô nàng chỉ nói vậy, không có hỏi đến cùng.

Qua vài ngày lại đến kỳ nghỉ hằng tháng, vất vả một tháng chỉ để chờ hai ngày được về. Khương Tuệ ngồi xe buýt về nhà, vừa vặn gặp được Khương Thủy Sinh đang ra ngoài.

“Ba, ba đi đâu vậy?”

Khương Thủy Sinh nói: “Dì Hồng nói, Lương Thiên Nhi nhà bọn họ mất tích, đều là hàng xóm, ba hỗ trợ tìm giúp bọn họ.”

Nói xong ông liền cầm ô ra ngoài, bầu trời âm u, trời sẽ sớm đổ mưa. Tuy Lương Thiên Nhi không tốt lành gì, nhưng Khương Tuệ cũng không có ác ý với cô ta lắm, mất tích là chuyện lớn, Khương Tuệ nói: “Con cất cặp rồi ra ngoài cùng ba.”

Cô vội vàng chạy ra, theo Khương Thủy Sinh ra ngoài, đi dọc theo đại viện không bao lâu thì gặp dì Hồng tiều tụy.

Dì Hồng chào hỏi: “Thế nào, hai người có thấy Thiên Nhi nhà tôi không?”

Khương Thủy Sinh lắc đầu: “Không thấy, đứa nhỏ này bình thường có liên lạc với cô không? Mất tích đã bao lâu rồi?”

Hồng Lệ Vân che miệng lại, nước mắt rơi xuống, bà khóc không thành tiếng: “Tôi cũng không biết Thiên Nhi mất tích từ khi nào, sau khi chúng tôi bán nhà, con bé lấy tiền mua nhà ở thành phố, ông chủ kia nói có thể tiếp tục ở lại đại viện, tôi sợ quấy rầy cuộc sống của nó nên về lại đại viện. Thiên Nhi rất ít liên lạc với tôi, nó chê tôi dong dài chê tôi phiền, mỗi tháng tôi đều gọi điện thoại hỏi một chút, lần này con bé mãi không nghe máy. Tôi lại đợi mấy ngày, trong lòng bất an, mang theo đồ ăn của mình đi tìm con bé, không nghĩ tới nó lại biến mất.”

Khương Tuệ đỡ lấy bả vai bà: “Dì Hồng, dì đừng hoảng, đã báo cảnh sát chưa?”

Hồng Lệ Vân gật đầu, bắt lấy tay Khương Tuệ như cọng rơm cứu mạng: “Tuệ Tuệ, con cũng là người trẻ tuổi, con nói xem Thiên Nhi nhà dì có khả năng đi chơi ở đâu đó rồi làm mất điện thoại không?”

Nhưng Hồng Lệ Vân cũng biết, cách nói này không đáng tin. Con gái của bà mê chơi, thường xuyên dạo hộp đêm, còn Khương Tuệ vẫn là học sinh, sẽ không đến những chỗ đó. Hơn nữa Lương Thiên Nhi rất mê chơi di động, di động mất sẽ lập tức mua cái mới.

Khương Tuệ an ủi người mẹ bất lực này: “Có khả năng, chúng ta cùng nhau tìm xem, cảnh sát cũng đang tìm người, rất nhanh sẽ có tin tức thôi.”

Đã gần hết tuần nhưng vẫn không thể tìm thấy Lương Thiên Nhi, bọn họ đã tìm kiếm ở đại viện và trường học của cô ta, ngay cả bên cảnh sát cũng không có tin tức. Lương Thiên Nhi tựa như bốc hơi khỏi thế giới, trong lúc nhất thời tất cả dấu vết đều bị tiêu hủy.

Rất nhiều hàng xóm ở đại viện hỗ trợ tìm người, nhưng Triệu Nam không chịu, cô ta nói: “Lương Thiên Nhi khẳng định là đi chơi với bạn, chị ta có thể xảy ra chuyện gì chứ, mưa lớn như vậy, tôi không đi tìm đâu.” Lúc nhỏ cô ta và Lương Thiên Nhi vẫn là bạn bè, nhưng lớn lên Lương Thiên Nhi đã sớm xa cách cô ta.

Một trận mưa to đúng như dự kiến.

Khương Tuệ mới căng dù định ra ngoài thì nhìn thấy vài chiếc xe tiến vào đại viện. Cô dừng chân, phát hiện mấy chiếc đó đến nhà dì Hồng.

Trì Yếm bước xuống từ chiếc ô tô màu bạc cuối cùng, ánh mắt tối tăm, đi vào cửa nhà Hồng Lệ Vân.

Hồng Lệ Vân rất bất an, bà nhìn thế trận lớn như vậy, sợ có liên quan đến Lương Thiên Nhi, hơn nữa còn là bất lợi. Nhìn thấy Trì Yếm bà liền ngẩn người, Trì Yếm gật đầu: “Dì Hồng.”

Hồng Lệ Vân đáp lại: “Ừm.”

Trì Yếm nói: “Người của tôi cũng đang tìm Lương Thiên Nhi giúp dì, dì hãy nói tình hình gần đây của cô ấy cho tôi đi.”

Hồng Lệ Vân vừa nghe thấy Trì Yếm nguyện ý hỗ trợ tìm người, thiếu điều muốn quỳ xuống với anh, bà vội vàng kể chuyện có liên quan đến Lương Thiên Nhi cho anh nghe.

Trì Yếm sắc mặt bình tĩnh nói: “Ừm, tôi đã biết rồi, có tin tức tôi sẽ cho người đến báo với dì.”

Trì Yếm ra khỏi nhà Hồng Lệ Vân, vẻ lạnh băng u ám lại hiện lên trong mắt. Anh biết sẽ không tìm thấy Lương Thiên Nhi, giờ phút này có lẽ cô ta còn đang “Làm khách” trên đảo Hoành Hà, không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là không thể tự do di chuyển.

Tuy nhiên, Trì Yếm dù biết nhưng vẫn cố hết sức tìm kiếm Lương Thiên Nhi.

Người của Trì Yếm dò hỏi khắp đại viện, Khương Tuệ cũng bị một người đàn ông ngăn lại.

“Thưa cô, gần đây cô có gặp Lương Thiên Nhi không?”

Khương Tuệ gật đầu.

Người đàn ông hỏi: “Lần cuối cùng cô nhìn thấy cô ấy là khi nào, ở đâu, tình huống lúc ấy thế nào?”

Khương Tuệ không biết có nên trả lời hay không, người đàn ông hùng hổ: “Xin cô phối hợp một chút!”

Khương Tuệ nghĩ thầm, anh kêu tôi nói đấy nhé.

“Ở một bữa tiệc rượu, đại khái hơn nửa tháng trước, lúc đó cô ấy đang cởϊ áσ Trì Yếm.”

Người đàn ông: “… Xin cô đừng nói đùa.” Vẻ nghiêm túc trên mặt người đàn ông thiếu chút nữa đã vỡ vụn, hắn tựa như vừa nghe thấy một bí mật. Khó trách ông chủ lại đột nhiên phân phó tìm người, thì ra là có gì đó với cô gái mất tích.

Cô đang nói đùa sao? Khương Tuệ còn chưa kịp nói gì, Trì Yếm cất bước đi tới, nói với người đàn ông: “Chỗ này không cần cậu, trở về đi.”

Người đàn ông vội nói: “Được.”

Chờ hắn rời đi, Trì Yếm mới nhìn về phía Khương Tuệ: “Em muốn làm gì, hỗ trợ tìm người sao?”

Khương Tuệ gật gật đầu, nói đúng sự thật: “Em không có lạc quan như vậy, em cảm thấy có khả năng cô ấy đã xảy ra chuyện.”

“Sẽ không xảy ra chuyện.” Trì Yếm lạnh mặt, “Em trở về đi, đừng suốt ngày chạy lung tung.”

Khương Tuệ yên lặng lùi lại một bước, cô giơ cây dù trong tay lên trước mặt anh rồi ấn mở chốt, cây dù đột nhiên căng ra, hạt mưa bắn lên người Trì Yếm.

Trì Yếm mặt đầy nước, anh mím môi: “Khương Tuệ!”

Cô ló mặt ra từ phía sau cây dù: “Nghe rõ, ngài còn có gì phân phó sao? Trì Yếm tiên sinh.”

Trì Yếm có chút tức giận, nước mưa theo khuôn mặt chảy xuống, anh vẫn duy trì mặt lạnh bình tĩnh, nói: “Tôi không có hại em.”

Cô giống như thỏ con, ý đồ chạy qua người anh.

Trì Yếm duỗi tay bắt cô lại: “Khương Tuệ!”

Cô dùng ô chặn anh: “Anh là cái máy lặp lại sao?” Anh quản trời quản đất, vì sao còn muốn xen vào việc cô ra ngoài nữa chứ, vừa nói chuyện với anh cô liền nhịn không được bốc hỏa. Lần trước còn chưa tính, anh gắt gao giữ cô lại, thiếu chút nữa đã chà sát má cô đến trầy da. Đó là mặt cô! Không phải sàn nhà.

Hiếm khi cô có lá gan lớn như vậy, vừa rồi dùng dù bắn nước lên mặt anh, bây giờ lại sợ bị anh bắt được. Cô múa may cây dù nhỏ: “Tránh ra tránh ra.” Bởi vì cây dù bị coi như vũ khí để chọc anh, cả người cô đều dính mưa.

Trì Yếm ẩn nhẫn giật giật khóe miệng, anh duỗi tay cầm lấy ô của cô, một tay kéo cô lại.

Khương Tuệ bị chiếc ô kéo đi, trực tiếp bị Trì Yếm kéo tới dưới ô của mình.

Khương Tuệ kinh hoảng ngẩng đầu, anh cúi đầu nhìn cô: “Chơi vui không?”

Trong mắt anh khắc chế lại sự thanh lãnh, lúc này Khương Tuệ mới cảm thấy hoảng, cô buông ô ra, cũng không định lấy nó lại, cô phải rời khỏi ô của anh.

Trì Yếm giơ tay, nhẹ nhàng nắm sau cổ cô, giống như nắm cổ một chú mèo, mắt anh đen nhánh, ngữ điệu nghe không ra vui hay giận: “Không cho phép ra ngoài, chuyện Lương Thiên Nhi không cần em lo. Không phải em còn muốn thi đại học sao, còn muốn an ổn cả đời không?” Anh nhíu mày, “Em đừng trêu chọc tôi.”

Tay của người đàn ông lạnh lẽo, Khương Tuệ cảm thấy anh thật sự không nói đạo lý, cô nói: “Anh buông ra.” Cô trừng mắt liếc anh một cái, “Buông ra, tôi đảm bảo sẽ cách anh thật xa, cả đời này cũng không trêu chọc anh.” Những lời nói đó, trước kia cô đã nghe anh nói, anh kêu cô cách mình thật xa.

Trì Yếm chỉ lẳng lặng nhìn cô, không còn bộ dáng tức giận với hành vi vô lễ của cô, cảm xúc trong mắt cũng thu lại.

Khương Tuệ giằng co với anh một lát, cô cắn môi nói: “Tôi biết anh sẽ không hại tôi, tôi không có đi tìm người, tôi đi đón ba, ba đang ở Triệu gia.”

Trì Yếm nghe vậy, buông tay cô ra, đưa ô cho cô: “Đi thôi, tôi đi cùng em.”

Con đường đến Triệu gia, Khương Tuệ từng đi qua vô số lần. Nhưng mà đi cùng Trì Yếm lại là lần đầu tiên.

Nếu Thủy Dương ở đây, nhất định sẽ hận sắt không thành thép, Thủy Dương đoán trúng tình thế, lại không đoán được ý nghĩ trong lòng Trì Yếm.

Trì Yếm cũng không định kéo Khương Tuệ xuống nước, phía trước là cô gái đang giận dữ, cô gần như là tất cả sự thuần khiết trong thời niên thiếu của anh.

Mặc dù bên Tam gia tạo áp lực, nhưng Trì Yếm vẫn luôn suy nghĩ biện pháp kéo dài.

Trì Yếm biết cô muốn thi đại học, muốn đọc sách, ở bên các bạn học cùng lứa tuổi. Chứ không phải là ở bên anh, trải qua một cuộc sống nhàm chán lại dài dằng dặc.

Trì Yếm hận không thể để cô thành thật một chút, ở nhà hoặc là ở trường, một bước cũng không ra khỏi cửa, rời xa Tam gia và đám người Trì Nhất Minh. Dù sao thương tổn một người rất dễ dàng, còn muốn bảo vệ một người lại rất khó.

Trì Yếm biết phần lớn thời gian Khương Tuệ đều rất ngoan, là do ngữ khí của anh không tốt, đổi lại người khác cũng sẽ tức giận. Nhưng đối mặt với cô, thân thể anh cầm lòng không đậu liền cứng đờ, ngữ khí cũng lạnh xuống, đến khuôn mặt cũng cứng nhắc.

Ánh mắt anh như bầu trời ảm đạm.

Khương Tuệ cảm thấy phía sau như bị kẻ thù đuổi theo, cô không dám quay đầu lại, cảm giác nguy cơ rất lớn, sợ nói lời không vừa lòng, Trì Yếm sẽ dạy dỗ cô một trận.

Trì Yếm đột nhiên mở miệng: “Em muốn học đại học ở đâu?” Anh hỏi câu này, ngữ khí cũng rất lạnh, thậm chí còn mang theo chút cao cao tại thượng.

Khương Tuệ thuận miệng nói: “Có khả năng sẽ đến phía nam.”

Anh trầm mặc một lát: “Đi xa một chút cũng tốt.” Thành phó R không có trường đại học tốt, kết quả này thật ra anh cũng biết.

Triệu gia cách đó không xa, chẳng mấy chốc bọn họ liền đi tới.

Khương Tuệ thấy Trì Yếm một thân đầy nước còn lạnh mặt, có chút buồn cười, cô nhịn xuống, đi vào sân Triệu gia.

Triệu gia cũng có vài người mặc tây trang đen trấn thủ, Đặng Ngọc Liên kiêu ngạo độc đoán trước đây, bây giờ lại thành thật như chim cút, hoảng sợ nhìn Trì Yếm đi vào.

Trì Nhất Minh đã để lại bóng ma cho bà, hiện giờ bà ta sợ chết đám đàn ông Trì gia, sợ Trì Yếm cũng tới tra tấn mình một trận. Trong lòng Đặng Ngọc Liên có quỷ, lúc Trì Yếm còn nhỏ, cả nhà bọn họ đối xử với anh cực kỳ tồi tệ, chuyện gì dơ bẩn mệt nhọc đều để Trì Yếm làm, căn bản không coi anh là con người.

Hiển nhiên Triệu Nam cũng ý thức được người anh trai mà cô ta đã từng không nhận hiện giờ có địa vị gì, một tiếng cũng không dám thốt ra.

Trì Yếm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, mặt không cảm xúc, không có hành động trả thù gì, trong mắt chỉ có ý trào phúng.

Khương Thủy Sinh thấy Khương Tuệ: “Tuệ Tuệ, sao con lại đến đây?” Ông vừa định về thì bị vài người ngăn lại hỏi chuyện, Khương Thủy Sinh cũng hy vọng có thể tìm thấy Lương Thiên Nhi mất tích nên nói thêm một chút.

Sau đó ông định rời đi, nhưng thân thể lại đột nhiên đặc biệt mệt mỏi, có chút khó chịu nên mượn Triệu gia cái ghế ngồi một lát.

Khương Tuệ phát hiện Khương Thủy Sinh có chỗ không đúng, tim cô thắt lại: “Ba, thân thể ba không thoải mái sao?”

Khương Thủy Sinh nói: “Không có, có lẽ là mấy ngày nay tìm người nên dầm mưa, có chút cảm mạo, không sao đâu.”

Khương Tuệ trong lòng lo lắng, loại bệnh xơ gan này, giai đoạn đầu rất khó phát hiện ra, lần trước Khương Thủy Sinh kiểm tra sức khoẻ, ông nói không sao nhưng cô vẫn luôn không an tâm, sợ giẫm lên vết xe đổ.

Bệnh của Khương Thủy Sinh không phải do nghiện rượu, cũng không phải do virus gây ra, bọn họ vẫn luôn không tra ra được nguyên nhân. Một khi bắt đầu nó sẽ chuyển biến xấu, gần như không thể trị tận gốc.

Khương Tuệ nghĩ tới điều này, cô tạm thời không tìm người nữa, vội vàng dẫn Khương Thủy Sinh đi kiểm tra sức khoẻ.

Đêm nay Trì Yếm ở lại đại viện.

Đặng Ngọc Liên nở nụ cười: “A Yếm, nhà chính đã dọn dẹp cho con rồi, chăn bông cũng đã đổi mới, chăn được phơi nắng cả ngày rồi, con muốn ăn gì, mợ làm cho con.”

Trì Yếm liếc nhìn bà ta một cái, trong mắt anh không có cảm xúc gì, nhưng lại làm Đặng Ngọc Liên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch lui về phía sau một bước.

Triệu Nam giữ chặt bà ta: “Mẹ.” Cô ta cũng không dám nhìn người “Anh trai” này.

Trì Yếm không phải Trì Nhất Minh, không có hứng thú trả thù Đặng Ngọc Liên, anh dẫn người của mình tạm thời đến chỗ ở ban đầu của Tôn gia.

Khương Tuệ xin nghỉ, kéo Khương Thủy Sinh đi kiểm tra. Tính cách của cô tuy mềm mại, nhưng chuyện đã nhận định tuyệt đối sẽ không nhẹ giọng từ bỏ.

Khương Thủy Sinh đành phải thuận theo mà đi kiểm tra, chỉ kiểm tra chức năng gan, rất nhanh liền có kết quả.

Khương Tuệ cầm bệnh án, sắc mặt trắng bệch, gần như đứng không vững. Khương Thủy Sinh cũng không thể tin được thân thể của mình lại xảy ra vấn đề lớn như vậy.

Khương Tuệ cảm thấy thân thể lạnh ngắt, tựa như thật vất vả mới thoát khỏi hồi ức, kết quả lại lần nữa rơi vào vực sâu. Cô đã làm mọi cách để ngăn chặn nó, nhưng mà bệnh tật vốn là rất khó thay đổi.

Cảm xúc vô cùng thống khổ chỉ duy trì một lát, cô lại kiên cường lên.

Ba là người tốt, bất luận như thế nào, hiện giờ cô đều phải nỗ lực thay đổi cục diện, cục diện trước kia không phải không có hy vọng, hiện tại vẫn có thể.

Kết quả tốt duy nhất là, hiện tại phát hiện sớm.

Khương Thủy Sinh nằm viện quan sát, Khương Tuệ về nhà thu xếp đồ đạc cho ông. Mấy năm nay cô và ba đã tiết kiệm được không ít tiền, bán nhà đi, hẳn là có thể đủ tiền.

Vào một đêm trăng rằm tháng tư, Khương Tuệ thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị đi đến bệnh viện.

Trì Yếm nhíu mày nhìn cô.

Mấy hôm trước còn nói, nếu anh buông cô ra, cô sẽ rời đi thật xa, nhưng giờ phút này cô lập tức nhớ tới chỉ có Trì Yếm mới có thể tìm được gan phù hợp. Cô hít mũi, chạy đến trước mặt anh.

“Trì Yếm tiên sinh.” Thanh âm của cô gái mang theo giọng mũi, hốc mắt đỏ bừng.

Trì Yếm: “Em khóc sao?”

“Ừm.” Cô dụi mắt, “Em có thể đổi ý không?”

“Em có ý gì?”

Khương Tuệ dùng hết da mặt của cả đời: “Em cảm thấy anh là người tốt.”

Trên trán Trì Yếm khó có thể phát hiện mà nổi lên gân xanh, rũ mắt nhìn cô.

Hồi lâu sau, anh nhàn nhạt nói: “Ừm, cho nên xảy ra chuyện gì?”

...

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Yếm: Tôi không phải người tốt, em tỉnh táo một chút đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »