Chương 19

Nếu là đổi người bình thường khi nhìn thấy loại tình hình này, đại khái xác suất sẽ quẹo đến một đường nhỏ khác sạch sẽ hơn là rất cao.

Nhưng Phí Lạc chỉ hơi dừng lại một chút rồi lại nhấc chân nhẹ nhàng nhảy lên, giống như mèo con không có tiếng động gì rơi trên mặt đất.

Dù sao con đường này gần, có thể tiết kiệm được một nửa lộ trình so với con đường kia.

Bước chân Phí Lạc không ngừng đi về phía trước.

Rẽ một cái, chợt nghe thấy một đống người hi hi ha ha nói chuyện.

“Con bé này thật xinh đẹp, lát nữa để tao làm trước.”

“Đừng nha, lần trước chính là mày tới trước, lần này thế nào cũng phải đến phiên tao chứ.”

“Các người tranh cãi cái gì chứ, dù sao cũng không sớm muộn hơn bao nhiêu.”

Mấy bạn nam miệng nói đùa thô tục đè lại thiếu nữ không ngừng giãy dụa, còn chưa bắt đầu động thủ đã nhìn thấy Phí Lạc đi về phía bọn họ.

“Tao không phải bảo mày canh chừng sao? Sao còn có người tới?!”

Tóc vàng bị răn dạy chửi đổng một tiếng, ánh mắt híp lại, sau khi thấy rõ người tới chỉ là một học sinh tiểu học, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười không rõ ý tứ.

“Sợ cái gì, chỉ là một đứa bé, nó có thể làm gì? Hơn nữa......”

Sờ sờ cằm, lông vàng bỉ ổi cười cười: "Thằng ranh này so với con bé kia còn đẹp hơn nhiều.”

Bên cạnh có một đồng bọn nhất thời trừng to mắt: "Không phải chứ, mày còn chơi cả con trai? Không sợ nhiễm bệnh à?”

Tóc vàng khinh thường cắt một tiếng: "Lá gan của mày cũng chỉ lớn một chút như vậy, còn sợ cái này?!"

Nói xong tóc vàng chuyển hướng đi tới phía Phí Lạc, chậc chậc hai tiếng muốn sờ mặt Phí Lạc một chút, lại bị Phí Lạc quay đầu tránh đi.

“Ơ, bạn nhỏ, sao lại không nghe lời như vậy? Để anh đây ôm một cái nào.”

Tóc vàng và một người khác trước sau giáp công ngăn chặn Phí Lạc, xoa xoa tay vẻ mặt hưng phấn.

Thiếu nữ bị đè trên mặt đất kia bị che miệng, nước mắt ào ào rơi ra ngoài, muốn bảo đứa nhỏ chạy nhanh đi nhưng lại chỉ có thể phát ra tiếng hu hu.

Cô càng giãy dụa thì người siết cổ cô càng siết chặt, suýt chút nữa bóp cô hôn mê bất tỉnh.

“Chúng mày nhanh lên đi, tao sắp không đè được người phụ nữ này nữa rồi.”

Tóc vàng không kiên nhẫn nói câu biết rồi: "Em trai nhỏ, em nói vận khí của em thế nào vậy, nhất định phải chọn con đường này để đi, nếu đã đến vậy theo các anh trai chơi một trò chơi được không?"

Phí Lạc bị chặn đường, trong ánh mắt khó có được khi hiện lên một tia phiền muộn.

Nghe thấy tóc vàng nói, Phí Lạc nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: "Trò chơi?”

Tóc vàng nhìn đứa nhỏ mới bảy tám tuổi lộ dáng vẻ đơn thuần không rành thế sự, trong lòng ngứa ngáy một trận, xoa xoa tay khẩn cấp nói:

“Đúng vậy, một trò chơi đặc biệt thú vị!”

Thiếu nữ bị đè lại càng giãy dụa lợi hại hơn, trong con ngươi của cô tất cả đều là lửa giận, hận không thể cắn xuống một khối thịt trên những những kẻ này!

Lại muốn xuống tay với một đứa nhỏ, quả thực súc sinh không bằng!

Cô hu hu vài tiếng, lập tức bị che kín hơn.

Phí Lạc nhìn người phụ nữ bị đè trên mặt đất, suy nghĩ một chút mới gật đầu với tóc vàng:

“Được.”

Tóc vàng suýt chút nữa bật cười, thầm nghĩ quả nhiên còn là một đứa bé, dễ lừa như vậy!

“Yên tâm đi, nếu em thắng, anh trai tùy em thế nào cũng được được không?”

Trong tiếng cười không có ý tốt của tóc vàng, Phí Lạc chậm rãi quay đầu kéo con búp bê trên ba lô của mình xuống.

Nhẹ nhàng sửa sang lại tóc búp bê một chút, Phí Lạc nâng con ngươi đen kịt của mình lên không chớp mắt nhìn chằm chằm mấy người phía trước.

Màu đen trong con ngươi Phí Lạc dần dần mở rộng, nghiêng đầu nói với người phía trước: "Chơi như thế nào?”

Lâm Tiếu cảm giác ý thức của mình tựa hồ xuất hiện tɧác ɭoạи.

Bản thân cô là một học sinh của trung học Dục Đức, trước khi tan học trên điện thoại di động lại đột nhiên có thêm ảnh khỏa thân của em gái mình, bị người uy hϊếp đi vào trong rừng cây trong sân trường.