Chương 20

Khu rừng kia là dải phân cách giữa trường tiểu học Dục Đức, trung học cơ sở và trung học phổ thông, lối ra lại nối liền với cửa sau, bình thường rất ít người đi con đường kia.

Khi đó Lâm Tiếu nghĩ đến hành vi tự hại bản thân của em gái mình mấy ngày nay thường, trong lòng tê dại một trận, đầu óc nóng lên lập tức chạy đi tìm những người đó giằng co.

Kết quả không nghĩ tới lại suýt chút nữa đáp chính mình vào.

Sau đó Lâm Tiếu lại nhìn thấy một học sinh tiểu học đi tới, sau đó......

Cảnh tượng phía sau giống như là mở đầu một bộ phim kinh dị, đôi mắt của cậu bé kia trừng to quỷ dị, búp bê trong tay phát ra tiếng hì hì chói tai, khớp xương cứng ngắc từng bước từng bước vặn vẹo đi về phía trước.

Lâm Tiếu khi đó đã sắp thiếu dưỡng khí hít thở không thông, cuối cùng hình ảnh trước khi cô té xỉu chỉ còn lại có tiếng thét chói tai sợ hãi của mấy người con trai và ánh sáng hồng biến hóa kỳ lạ trong mắt búp bê.

Đợi đến khi Lâm Tiếu tỉnh lại, trăng đã lên đầu cành.

Ánh trăng xuyên thấu qua cành cây chiếu xuống ánh bạc lốm đốm, cảnh tượng mông lung tốt đẹp như mộng như ảo.

Nhưng Lâm Tiếu lại không có một chút tâm tư nào để thưởng thức, cô vừa giương mắt lại thấy được mấy tên súc sinh muốn ép buộc cô kia, cả người toàn là lỗ máu té trên mặt đất.

Những người đó còn sống, nhưng một ít lỗ máu trên người còn đang không ngừng chảy máu ra ngoài, máu đỏ tươi ở dưới ánh trăng dày đặc biến thành màu đen, từng chút từng chút thấm vào trong đất dưới thân.

Lâm Tiếu sợ hãi hét lên, nhưng rất nhanh cô đã dựa vào thân cây bình tĩnh lại.

Nghĩ đến trạng thái tinh thần gần như sụp đổ của em gái mình, còn có các loại video cưỡиɠ ɠiαи trong tay những người này, Lâm Tiếu run tay, từ trong túi xách lấy ra dao thủ công của mình.

Bản thân Lâm Tiếu chính là một người có tính tình rất dễ dàng xúc động, nhưng mà cô lại không hối hận một chút nào khi làm những chuyện này, giơ tay dao rơi xuống, cắt đi hai lạng thịt của những người này.

Cô nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi rừng cây rồi rửa sạch lưỡi dao, ngồi xổm xuống sợ hãi run rẩy thật lâu mới gọi điện thoại báo cảnh sát.

***

Khi Phí Lạc về đến nhà, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Phí Lạc còn chưa đi vào phòng đã nhìn thấy trước cửa có một cục nhỏ trắng mềm đang lung lay chạy về hướng chính mình.

"Anh anh!

Nhóc con đi xiêu xiêu vẹo vẹo cơ hồ không thành một đường thẳng tắp, cuối cùng lại suýt chút nữa té ngã ở trước mặt Phí Lạc.

Đưa bàn tay nhỏ bé ra ôm lấy chân Phí Lạc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch lên:

“Oa, Nhu Nhu nhủ nhon, không thấy!”

Nhóc con kia là muốn lên án anh ba, sao có thể thừa dịp Nhu Nhu ngủ mà lén chạy đi chứ?

Hại Nhu Nhu tỉnh ngủ một giấc, tìm hơn phân nửa nhà cũng không tìm được người.

Nâng con ngươi sáng ngời lên, Nhu Nhu vừa định để cho anh trai ôm mình, nhưng sau một khắc cái mũi nhỏ của cậu lại giật giật, giống như chó nhỏ ngửi ngửi ở trên người Phí Lạc.

“Hui hui (hôi hôi) nha.”

Nhu Nhu dùng bàn tay nhỏ bé quạt một cái ở trước mặt mũi, còn kiễng chân cũng quạt cho anh ba, sợ anh trai bị hun trúng.

Phí Lạc nhìn bộ dáng Nhu Nhu, tầm mắt dời xuống nhìn thấy vạt áo mình dính một giọt máu.

Cậu đưa tay xoa xoa vạt áo, kết quả không chỉ không có xoa đi mà còn để vết máu dính tới trên ngón tay của mình.

Phí Lạc chớp mắt, sau đó dùng sức tàn nhẫn không ngừng lau máu trên tay ở trên quần áo.

Trong ánh mắt vô thần của cậu khó có được một tia chán ghét.

Thật sự là quá ghê tởm, Phí Lạc không hiểu sao toát ra ý niệm này.

Máu ghê tởm, chính mình cũng ghê tởm.

Ngay tại thời điểm cậu làm thế nào cũng lau không xong, một bàn tay nhỏ bé mập trắng vươn tới nắm lấy tay Phí Lạc.

"Anh anh, rửa, rửa nha.”