Chương 22

Nhu Nhu vội vàng vươn bàn tay nhỏ bé ra với Phí Chấp Duyên, cậu đã một ngày không có gặp qua ba ba, khẩn cấp muốn ôm ba ba một cái.

Phí Chấp Duyên nhìn ra ý tứ của Nhu Nhu, vốn không muốn đưa tay ôm nhóc con kia, nhưng vừa tiếp xúc với con ngươi Nhu Nhu bởi vì chờ mong mà sáng lên, trái tim của anh lại không hiểu sao bị nóng lên một chút.

Quên đi, nhóc con kia cũng coi như đáng yêu.

Phí Chấp Duyên nghĩ như vậy, vì thế đưa tay ôm Nhu Nhu vào trong ngực.

Nhu Nhu như ý nguyện ngồi vào trong lòng ba ba, bàn tay nhỏ bé níu lấy cổ áo Phí Chấp Duyên, vui vẻ vùi khuôn mặt nhỏ nhắn ở cổ ba ba.

Khuôn mặt ấm áp của Nhu Nhu dán lên da thịt Phí Chấp Duyên, khiến Phí Chấp Duyên không thích ứng lắm nghiêng đầu đi.

Lúc trước không phát hiện, nhưng hiện tại ôm nhóc con này Phí Chấp Duyên mới cảm thấy Nhu Nhu thật sự còn rất nhỏ.

Đoán chừng chọc một cái có thể chọc nhóc con này khóc thành tiếng.

Dì Ngô thấy Phí tiên sinh ôm tiểu thiếu gia, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười, bà đưa sữa Nhu Nhu còn chưa uống hết cho Phí Chấp Duyên.

“Tiên sinh, đây là tiểu thiếu gia còn chưa uống hết, bữa tối hôm nay cậu ấy ăn không ít, cho nên sữa cũng chỉ có thể uống ít một chút.”

Phí Chấp Duyên gật đầu tỏ vẻ đã biết, một tay ôm Nhu Nhu ở trong ngực, tay trống không kia đưa ra tiếp nhận bình sữa.

“Nó ở nhà không có náo loạn chứ?”

Nghĩ đến bộ dáng Nhu Nhu động một chút là khóc chít chít, Phí Chấp Duyên ngước mắt hỏi.

Dì Ngô thở dài, thành thật nói với Phí Chấp Duyên:

“Tiểu thiếu gia thấy ngài đi đã khóc muốn đuổi theo, phải dỗ một hồi lâu mới dỗ được.”

Đương nhiên, buổi chiều tỉnh lại không thấy Lạc thiếu gia Nhu Nhu cũng suýt chút nữa khóc lên.

Chẳng qua dì Ngô sợ Phí tiên sinh cảm thấy Nhu Nhu quá thích khóc, nên không nói nhiều như vậy.

Bà ở chỗ này một ngày cũng hiểu được không ít tình huống.

Tuy rằng Phí tiên sinh mặt lạnh nhưng nhận nuôi ba đứa nhỏ, hiện giờ lại mang về một đứa nhỏ hơn.

Đại thiếu gia và nhị thiếu gia ở bên ngoài bận rộn, bây giờ trong nhà cũng chỉ có Nhu Nhu và Phí Lạc ở.

Trong lòng dì Ngô thiên về Nhu Nhu ngoan ngoãn động lòng người, cho nên cũng không hy vọng Phí tiên sinh chán ghét Nhu Nhu.

Dù sao cũng không phải thân sinh, vạn nhất Phí tiên sinh không hài lòng lại tiễn Nhu Nhu đi thì sẽ không tốt.

Phí Chấp Duyên nghe xong lời này của dì Ngô, cũng không hoài nghi gật đầu.

Vừa lúc Nhu Nhu cũng uống xong sữa, mở to con ngươi sáng ngời giơ bình sữa cho ba:

“Không nha, uống, uống nha!”

Phí Chấp Duyên nhìn cái miệng nhỏ nhắn của nhóc con, bộ dáng có thể uống một hơi tám bình sữa, vì thế không nhịn được nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại một cái.

“Còn uống, thật sự là không làm cho người ta bớt lo.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn bị bóp đỏ còn không có sữa ngọt ngào uống, Nhu Nhu không khỏi tủi thân mím cái miệng nhỏ nhắn của mình.

“Không bá, uống nha!”

Phí Chấp Duyên biết Nhu Nhu đã ăn hai cái bánh bao nhỏ, nửa chén cháo bí đỏ và nửa bình sữa, bụng nhỏ cũng đã phồng lên, vì thế trực tiếp yêu cầu mang hết đồ ăn xuống.

“Đi chơi với dì Ngô một lát, Phí Lạc, con theo ba lên đây.”

Phí Chấp Duyên đưa Nhu Nhu cho dì Ngô, khi xoay người nhìn về phía Phí Lạc, đôi mắt thoáng chốc đã lạnh xuống.

Phí Lạc đứng lên, im lặng gật đầu đi theo Phí Chấp Duyên lên lầu.

Nhu Nhu nhìn anh trai và ba ba đều đi lên, a a duỗi bàn tay nhỏ bé, cái đầu nhỏ chuyển động theo phương hướng hai người, thẳng đến khi không nhìn thấy người nữa mới không nỡ thu hồi tầm mắt.

***

Thư phòng trên lầu.

Phí Chấp Duyên ngồi trên ghế da rộng thùng thình trong thư phòng, cánh tay chống cằm, con ngươi lạnh nhạt giấu dưới kính gọng vàng thoạt nhìn càng lộ vẻ tao nhã nhã nhặn.

Phí Chấp Duyên cũng thật sự không nghĩ tới, người đầu tiên cho mình "vui vẻ bất ngờ" lại là Phí Lạc.