Chương 8

Đợi đến sáng mai mình tích góp đủ năng lượng, bọn họ có thể rời khỏi nơi này đi ra biển sinh sống!

Nhu Nhu nghe thấy lời 006, trong nháy mắt hốc mắt đã tràn ngập hơi nước.

“Không nha, bá bá, huhu~”

Nhu Nhu thật vất vả mới tìm được ba ba, muốn ngủ với ba ba cơ.

Cậu vừa rơi nước mắt vừa bò về phía cửa tìm ba.

Cách một bức tường.

Phí Chấp Duyên cầm điện thoại di động dặn dò Phí Hàn ở một Châu khác điều tra kỹ địa phương có phòng thí nghiệm sinh vật.

Đặc biệt là việc chế tạo người cá.

Phí Chấp Duyên làm hội trưởng nghị viện Vân Châu, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình, ngoài sáng trong tối đắc tội không ít người, có thể nói là gây thù chuốc oán vô số.

Hơn nữa cách đây không lâu anh còn sáp nhập khu vực Đảo Châu Gia Nhiên khiến cho dư luận toàn cầu xôn xao, hội trưởng nghị viện Bạch Châu càng công khai tỏ vẻ hắn không thừa nhận khu vực Gia Nhiên thuộc về Vân Châu.

Có điều Phí Chấp Duyên luôn luôn không coi lời của ông già kia ra gì, động tác mở rộng lãnh địa không hề thu liễm chút nào mà ngược lại càng thêm mạnh mẽ nhanh chóng.

Toàn cầu có bốn châu, hiện giờ đã có một nửa bị Phí Chấp Duyên nắm trong lòng bàn tay.

Mặc dù thủ đoạn ám sát đánh lén của những người phản đối tầng tầng lớp lớp, nhưng đối với Phí Chấp Duyên mà nói thì chẳng qua chỉ là một đám đến chịu chết mà thôi.

Đầu dây bên kia.

Nghe thấy lời của ba, Phí Hàn hơi sửng sốt nhưng rất nhanh đã gật đầu đồng ý.

“Con biết rồi, là Bạch Châu bên kia lại làm cái gì sao?”

Phí Chấp Duyên nghĩ đến người cá nhỏ nằm úp sấp ở cách vách, vẻ mặt lạnh lẽo cũng tan ra một chút:

“Không có gì, chỉ là tặng cho ba một món đồ chơi nhỏ, rất thú vị.”

Kết hợp với lúc trước, Phí Hàn không cần nghĩ cũng có thể đoán ra "đồ chơi nhỏ" kia hẳn là người cá.

Trên thế giới này lại còn có phòng thí nghiệm có thể chế tạo ra người cá?

Trong đôi mắt lạnh lùng của Phí Hàn có thêm chút tìm tòi nghiên cứu.

Phí Chấp Duyên đơn giản kể lại sự tình xong, đang chuẩn bị cúp điện thoại thì bên tai lại truyền đến tiếng khóc thút thít của trẻ con.

Phí Hàn ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy âm thanh này, lông mày bất giác nhíu lại.

“Trước hết cứ như vậy, con để ý tìm phòng thí nghiệm.”

Phí Chấp Duyên cúp điện thoại chuẩn bị đi về phía giường ngủ.

Nhưng nghe thấy tiếng khóc oan ức bên cạnh, bước chân anh dừng một chút cuối cùng vẫn cất bước đi ra ngoài.

Trong phòng ngủ.

Nhu Nhu từ đuôi cá không thể đứng thẳng, cửa cũng mở không ra, chỉ có thể lau nước mắt đứt đoạn ngồi ở trước cửa khóc chít chít gọi ba.

006 muốn khuyên Nhu Nhu, nhưng đối với con cái mà nói thì cha mẹ là người thân cận nhất, 006 không đành lòng bôi đen Phí Chấp Duyên trước mặt Nhu Nhu, chỉ có thể âm thầm sốt ruột.

Ngay khi Nhu Nhu sắp khóc mệt, cửa chậm rãi mở ra.

Phí Chấp Duyên đứng ở chỗ ngược sáng nhìn chằm chằm ánh mắt sưng như hạch đào của đứa nhỏ, có chút trầm mặc.

“Khóc cái gì? Sao không đi ngủ đàng hoàng?”

Một khắc nhìn thấy ba ba xuất hiện kia, quả thực Nhu Nhu tủi thân muốn chết, cánh tay nhỏ vội vội vàng vàng vàng nâng lên muốn ôm ba ba một cái.

Phí Chấp Duyên không thích ở quá gần người khác, đặc biệt là tiếp xúc trên thân thể, điều này sẽ làm anh cảm thấy khó chịu và chán ghét.

Trước đó, anh cự tuyệt vài lần cái ôm ấp của đứa nhỏ.

Thế nhưng lúc này trong mắt người cá nhỏ đều chỉ có sợ hãi và vẫn là sợ hãi, nước mắt tranh nhau tuôn ra, chỉ kém nhấn chìm căn phòng ngủ này.

Đôi mắt vốn sáng ngời kia cũng bị một tầng khổ sở mờ mịt bao trùm, làm cho Phí Chấp Duyên ít nhiều có chút phiền não.

Phí Chấp Duyên ngoài cửa phòng cứ như vậy giằng co với Nhu Nhu, đứng tại chỗ im lặng một hồi lâu.

Ngay khi 006 cho rằng đối phương muốn vô tình rời đi, lại không nghĩ tới Phí Chấp Duyên vậy mà thật sự ngồi xổm xuống dùng cánh tay ôm lấy Nhu Nhu.