Chương 13

Nhưng với tư cách là một người trưởng thành, Hà Tích Nhạc không thể yên tâm mà ăn ở miễn phí trong nhà của một người lạ được.

Cậu cần phải nhanh chóng hòa nhập vào thế giới này.

Thiết bị đầu cuối tạm thời có chế độ học tập, mục đích là giúp những người mới trong Đế quốc nhanh chóng nắm bắt cách sử dụng thiết bị. Hà Tích Nhạc mở ra, thích thú xem.

Thiết bị đầu cuối tạm thời thực ra không khác gì điện thoại di động trên Trái Đất, nhưng mà nó được kết nối với hệ thần kinh, tốc độ phản ứng rất nhanh, còn rất nhiều chức năng cần Hà Tích Nhạc tự khám phá.

Cậu xem hết các chế độ học tập, mở các biểu tượng nhanh, nắm được chức năng cơ bản của từng ứng dụng, thời gian đã hơn một giờ sáng, Hà Tích Nhạc không mở mắt nổi nữa, vội vàng tắt thiết bị, nằm xuống, đầu cọ cọ trên gối mềm mại thoải mái.

Phải cố gắng tự nuôi sống bản thân thôi.

Đó là suy nghĩ cuối cùng của Hà Tích Nhạc trước khi chìm vào giấc ngủ.

***

Sáng hôm sau.

Hà Tích Nhạc mở mắt, phát hiện mình nằm co lại thành một cục nhỏ, nằm ở cuối giường, tay vẫn ôm chặt chiếc gối lớn. Nhìn lại chỗ ngủ trước đó, khoảng cách đã xa đến bảy, tám lần thân người cậu.

Hà Tích Nhạc chớp chớp mắt.

Nếu không phải chiếc giường này rộng đến năm mét, dài khoảng bốn mét, chắc cậu đã rớt xuống giường từ lâu rồi.

May mắn thật.

Cậu xoay người, rất có cảm giác nguy cơ mà nhích vào giữa giường, nhìn đồng hồ mới mới bảy rưỡi sáng.

Tối qua ngủ muộn, trong phòng cũng rất yên tĩnh, không có chút tiếng ồn, giường lại mềm mại ấm áp, theo lý mà nói rất phù hợp để ngủ, nhưng Hà Tích Nhạc hơi lạ giường, cộng thêm cảm giác bất an vì không quen với hành tinh xa lạ này, khiến thời gian ngủ của cậu bị rút ngắn rất nhiều.

Cơ thể cậu không biết nói dối.

Mới tỉnh dậy không lâu, Hà Tích Nhạc liên tục ngáp mấy cái.

Nằm thêm một lúc, cậu mới cảm thấy tỉnh táo hơn.

Chậm chạp duỗi bốn chi ra, Hà Tích Nhạc vươn vai, nghe thấy xương mình kêu răng rắc, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng.

Sau khi tỉnh dậy, Hà Tích Nhạc đi rửa mặt.

Bồn rửa hơi cao, Hà Tích Nhạc nhìn quanh, mang một cái ghế gỗ trang trí cạnh chậu cây đến, đứng lên đó mới có thể nhìn thấy mình trong gương.

Dáng vẻ của cậu vẫn giống như lúc còn sinh sống trên Trái Đất.

Mái tóc đen mềm mại, làn da được thừa hưởng từ mẹ, trắng đến mức có thể nói là phát sáng, khuôn mặt mịn màng, lỗ chân lông nhỏ xíu, sắc mặt còn hồng hào hơn so với lúc còn trên Trái Đất nữa, trông khỏe mạnh hơn nhiều.

Lông mi của cậu dài và dày, đồng tử không phải màu nâu, mà là màu xanh lục hiếm thấy pha chút cam, cằm không quá nhọn, có chút thịt, trông có vẻ như là người khá mũm mĩm. Chính vì thế nên trước đây Hà Tích Nhạc thường bị hiểu lầm là chưa đủ tuổi thành niên.

Giơ tay, ngón tay chạm vào hình ảnh trong gương, Hà Tích Nhạc nói: "Đã sống lại thì hãy sống tốt nhé."

Cốc súc miệng cần hai tay mới nâng nổi, bàn chải đánh răng rất to và cứng, sức của Hà Tích Nhạc yếu, cầm một lúc là mỏi tay, phải đổi tay liên tục. Rửa mặt thì không gặp trở ngại gì, nhưng mà tay áo dài luôn trượt xuống theo cánh tay thon nhỏ, chẳng mấy chốc, phần cổ tay đã thấm nước, nặng trĩu, lạnh ngắt.

Hà Tích Nhạc nhấc tay áo lên nhìn, mày nhăn lại.

——Không thể lúc nào cũng như vậy được, phải nghĩ cách thôi.

Rửa mặt xong, Hà Tích Nhạc để ghế gỗ lại chỗ cũ để lần sau còn dùng.

Cậu chọn một bộ quần áo ngoài, đi thẳng ra cửa.

Dùng sức mở cửa, quả nhiên, ngoài cửa có một vệ sĩ đứng thẳng người, chính là người mà hôm qua Hà Tích Nhạc không tìm ra đặc điểm thứ hai.

Chưa kịp lên tiếng, vệ sĩ đã nghe thấy động, thấy cậu xuất hiện, lập tức cúi chào: "Hà Tích Nhạc các hạ, ngài dậy rồi ạ, vậy bây giờ muốn dùng bữa sáng chứ ạ?"

Có lẽ vì loài người đã tuyệt chủng, mặc dù ngôn ngữ Trung Hoa được phát hiện lại nhờ Trái Đất, được lưu trữ vào thiết bị đầu cuối, nhưng không hoàn toàn chính xác, nên thỉnh thoảng những từ ngữ được máy dịch ra rất lạ.