Chương 2

Hà Tích Nhạc vô thức cố gắng nâng cánh tay lên, chạm vào lớp kính trong suốt trước mặt.

Đột nhiên.

Trước mặt cậu, một người có hình dáng giống con người nhưng lại có đôi tai kỳ lạ trên đầu, đột ngột ợ một tiếng thật lớn. Bất chợt, người đó biến thành một sinh vật lông lá kỳ lạ.

Cái, cái gì——

Người này biến hình được à!? Còn biến thành một sinh vật kỳ quái mà Hà Tích Nhạc chưa từng thấy bao giờ nữa!

Hà Tích Nhạc: "A——"

Quanh bàn triển lãm, một đám sinh vật có hình dạng kỳ lạ, không rõ là loài gì, đều mở to mắt: "A——"

"A a a——"

Hà Tích Nhạc: "…"

Trước đó, những sinh vật này nói chuyện líu ríu, Hà Tích Nhạc chẳng hiểu gì cả, chỉ cảm thấy cuộc trò chuyện của họ giống như những sợi chỉ rối vào nhau, nhưng tiếng la hét này lại rõ ràng và dễ hiểu.

Có vẻ như âm thanh khi mọi người sợ hãi đều giống nhau nhỉ.

Như một tín hiệu bắt đầu.

Trong chốc lát, cả cảnh tượng trở nên hỗn loạn!

Sinh vật kỳ lạ biến hình đầu tiên trước mặt đã mở rộng miệng, lộ ra những chiếc răng thưa thớt nhưng rất sắc nhọn, phát ra tiếng kêu kỳ lạ giống như "wa wa", điên cuồng chạy trốn sang bên cạnh.

Vô số sinh vật vốn giống con người đều lần lượt biến hình, thấp nhất cũng cao từ hai đến ba mét với những hình dáng khổng lồ. Những sinh vật chim chóc đập cánh phành phạch, mượn lực bay lên không trung, thỉnh thoảng va chạm cũng chỉ rơi vài chiếc lông, còn những sinh vật trên đất thì không may mắn như vậy, chúng giẫm đạp lên nhau, chạy điên cuồng về phía có ánh sáng.

Hà Tích Nhạc thấy sự biến động này cũng kinh hãi, lập tức thu tay lại.

Cậu hoảng hốt nhìn xung quanh.

… Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chúng là sinh vật gì thế!?

Và người đáng sợ nhất chẳng phải là cậu sao!?

Sao trông chúng giống như thấy ma vậy!



Tại viện bảo tàng.

Một nhóm người tụ tập trước phòng giám sát.

"Viện trưởng, học viên đã được sơ tán. Hank và đội của cậu ta đang thống kê thương vong, tình hình lúc đó rất đặc biệt, giẫm đạp nghiêm trọng, nhưng hiện tại tất cả đều đã được đưa đến bệnh viện."

"Ừ, nhất định phải trấn an đám đông thật tốt vào đấy."

"Vâng."

"Trời ơi, cậu ta đã bò ra khỏi tủ trưng bày rồi! Đang đi lại, a a a, thật sự quá thần kỳ! Cho đến giờ tôi vẫn không thể tin vào mắt mình được..."

"Đây là kỳ tích của cả đế quốc lẫn toàn vũ trụ."

Ở góc phòng giám sát.

Một người phụ nữ ăn mặc gọn gàng nhíu mày.

Cô nhìn vào màn hình giám sát: "Tại sao không đặt trước thiết bị cảm biến nhỉ? Nếu mầm sống quý giá này của loài người không tỉnh dậy vào buổi chiều làm việc này mà vào giờ đóng cửa thì sao? Không khí trong tủ trưng bày hoàn toàn không đủ để duy trì để cậu ta sống sót đến khi gặp quản lý bảo tàng đâu! Thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng, mầm sống của các loài khác cũng đã mất cơ hội tái sinh theo cách này rồi!"

Người khác khinh miệt: "Cô từng thấy người chết đột nhiên sống lại chưa? Đây vốn là chuyện không thể hiểu bằng lẽ thường được!"

Một người hòa giải: "Thôi nào, đừng cãi nữa, giờ truy cứu trách nhiệm thì có ích gì? Chúng ta nên nghĩ ra giải pháp mới là điều cần làm hiện tại."

"Đó là..."

Một người yếu ớt giơ tay, thu hút sự chú ý của mọi người, nhẹ nhàng nói: "Ở đây, tôi muốn nhắc nhở mọi người, quyền sỡ hữu người tên Lam Lam này không thuộc về chúng ta."

Mọi người: "..."

Tất cả đều im lặng, trong đầu họ đồng loạt hiện lên một bóng dáng, sắc mặt hầu hết đều tái nhợt, người nhát gan thậm chí còn run rẩy tại chỗ.

"Tôi xin tuyên bố, tôi không giao thiệp với bệ hạ nữa!" Người nói cảnh giác dựng đôi tai nhỏ trên đầu lên.

"Tôi cũng vậy."

"Nếu các ngài bảo tôi đi tìm Bệ hạ, tôi sẽ từ chức vào ngày mai."

Ngay cả người phụ nữ gọn gàng cũng lạnh lùng nói: "Nếu chọn tôi, tôi không đợi đến ngày mai, tôi từ chức ngay lập tức, ngay bây giờ luôn."

Viện trưởng: "..."



Hà Tích Nhạc không còn sức lực, gắng gượng bò ra khỏi cái tủ giống như quan tài đó, thở dốc, đứng trong khu vực không một bóng người.