Chương 22

Trời ơi!

Còn bán rẻ thế này nữa! Chẳng phải ai cũng sẽ có một bản sao!!

Điều đáng buồn nhất là, cậu thậm chí còn không có mười bảy tinh tệ!

Hà Tích Nhạc cảm xúc hỗn loạn. Cậu lắp bắp nói: “Anh ơi, em... em không có tiền ngay bây giờ, có thể xem thử bộ ảnh là gì không? Nếu thích, em nhất định sẽ mua.”

Người đàn ông theo bản năng nhíu mày.

Có ai làm kinh doanh mà chưa từng gặp qua loại khách hàng ranh ma này đâu chứ?

Trước đây, người đàn ông chắc chắn sẽ không đồng ý.

Dù sao, việc này là mạo hiểm lớn! Nếu đối phương xem xong mà không trả tiền thì sao? Ông thậm chí không thể kiện lên hiệp hội, càng không thể xóa trí nhớ đối phương.

Nhưng không hiểu sao, khi thấy cậu bé này, người đàn ông có chút thiện cảm.

Vì vậy, ông chỉ nhíu mày trong chốc lát rồi dịu xuống.

Người đàn ông thấp giọng nói: “Cũng được, nhưng em phải đảm bảo là không được chụp ảnh màn hình lại đâu đấy.”

“Ừ, tất nhiên là không rồi.”

Hà Tích Nhạc hờ hững đáp.

Đều là những bức ảnh đó... làm sao cậu có thể chụp lại được chứ?

Anh không phải biếи ŧɦái!

Hà Tích Nhạc cảm thấy rất tệ.

Cậu nhớ lại lời đội trưởng Hình đã nói trước đó, quyết định sẵn sàng báo cảnh sát bất cứ lúc nào. Ngay sau đó, người đàn ông liếc nhìn xung quanh, bí mật lấy ra một loạt ảnh.

Hà Tích Nhạc lập tức tiến lại gần—

Giống như người đàn ông nói, những bức ảnh rất rõ ràng, từng chi tiết đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng nội dung thì...

Trong ảnh, Hà Tích Nhạc yên bình nằm trong tủ trưng bày của Bảo tàng Trung tâm Đế quốc. Lông mi dài và dày như cánh chim, đầu lông mi hơi cong lên, đôi môi nhợt nhạt, hai tay đặt ngang, mặc bộ quần áo mà cậu mặc khi tỉnh dậy.

Toàn thân cậu không giống người đã chết, mà như đang ngủ vậy.

Hà Tích Nhạc: “?”

Khi Hà Tích Nhạc đánh dấu hỏi, không phải vì cậu có vấn đề, mà vì cậu cảm thấy đối phương có vấn đề.

Hà Tích Nhạc ngước lên nhìn người đàn ông.

Chỉ thế này thôi à?

Đây gọi là bộ ảnh độc quyền sao!

Người đàn ông: “?”

Ông nhíu mày: “Sao thế? Chẳng lẽ em nhìn thế này mà không hài lòng à? Đây là những bức ảnh tôi chụp lén cực khổ lắm đấy. Dù em tuổi còn nhỏ nhưng cũng nên biết bây giờ việc bảo vệ quyền chân dung quan trọng thế nào mà.”

Ông búng ngón tay vào ảnh, hơi đắc ý: “Không phải ai cũng tài ba như tôi đâu, có thể lấy được những bức ảnh tuyệt vời như vậy. Và tôi đã nói rồi mà? Còn có video ngắn nữa. Đây là video quý giá về khoảnh khắc người loài người vừa tỉnh dậy! Và đoạn video ngắn về việc người đó được đưa ra khỏi bảo tàng! Người bình thường chắc chắn không thể quay được mấy khoảnh khắc tuyệt với đó!”

Hà Tích Nhạc: “......”

Ha.

Hà Tích Nhạc chậm rãi nói: “Cảm ơn, nhưng em nghĩ mình không cần nữa.”

“Thật sự không cần à?” Người đàn ông kinh ngạc.

Hà Tích Nhạc: “Đúng vậy, xin lỗi.”

“....Sao em lại không biết thưởng thức hàng hóa gì hết vậy cưng?” Người đàn ông hừ lạnh.

Phải biết rằng, đây là bộ ảnh thật của người loài người đấy!

Chẳng lẽ cậu bé này không biết người loài người đó nổi tiếng thế nào trong đế quốc sao? Sau này khi lớn lên, thẩm mỹ dần theo kịp, nghĩ lại chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ hối hận thôi!

Lúc đó chắc chắn sẽ khóc lóc cầu xin hắn ta!

**

Văn Ký Dữ ngồi trong cung điện xa hoa, đang xử lý công vụ.

Ngài ngồi thả lỏng, vừa nghe cận vệ báo cáo, vừa xem những chuyện vặt vãnh của các quan lại quý tộc, đang hơi buồn ngủ, thì thiết bị đầu cuối trên cổ tay đột nhiên rung lên.

Phần cổ tay bị che gần như ngay lập tức nổi lên một mảng vảy mỏng.

Văn Ký Dữ tỉnh táo hơn một chút.

Đây là một cảm giác khá kỳ lạ.

—— Lần cuối cùng thiết bị đầu cuối rung, là hơn hai mươi năm trước, khi tộc trùng tộc đã dưỡng sức nhiều năm đột ngột tấn công đế quốc. Lúc đó, mạng tinh hệ đã gửi một thông điệp ưu tiên hàng đầu cho tất cả mọi người trong đế quốc, nhắc nhở dân thường khẩn cấp ẩn náu, sử dụng chính chế độ rung này.