Chương 6

Thiết bị vẫn đang báo cáo tất cả các thông tin được kiểm tra.

Mọi người trong bệnh viện vô cùng kinh ngạc.

"Gì cơ? Thể lực cấp E, sức mạnh cấp F? Nghĩa là một cú đấm của tôi cũng có thể hạ gục cậu ấy hả? Hơn nữa anh ta còn gầy yếu như vậy!"

"Hừ, anh thử đánh xem?"

"... Đùa thôi đùa thôi, nếu tôi ra tay, chẳng phải lập tức bị đội vệ binh bắt lại sao. Nhưng điều này không giống với những ghi chép trước đây chút nào cả."

“Thật sự là con người yếu đuối đến vậy sao?"

"Trời ơi, chỉ nghĩ đến việc một con người yếu ớt như vậy, mà quyền sở hữu lại thuộc về Bệ hạ, còn Bệ hạ thì… tôi không dám nghĩ tiếp nữa."

Kiểm tra hoàn tất.

Thiết bị tự động mở ra, những ràng buộc trên người Hà Tích Nhạc cũng biến mất theo.

Từ trên thiết bị, cậu chống tay lên, chậm rãi ngồi dậy. Bên cạnh, một bác sĩ cao lớn nhanh chóng bước tới, chỉ với vài bước dài đã đến bên thiết bị, rồi vươn tay ra bế Hà Tích Nhạc lên và nhẹ nhàng đặt xuống đất.

Cả loạt động tác này chỉ mất chưa đến vài giây.

Hà Tích Nhạc vẫn còn hơi chóng mặt, chưa kịp phản ứng lại, khi nhận ra, chân cậu đã chạm vững trên mặt đất.

Bác sĩ cúi người xuống, hỏi: “Có thấy khó chịu ở đâu không?”

Hà Tích Nhạc: “… Không.”

Cậu đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Cảm ơn, thật ra tôi có thể tự xuống được.”

Ở thế giới này, các sinh vật không phải con người đều có thân hình rất cao lớn, mọi vật dụng xung quanh đều được chế tạo theo kích cỡ của họ, nên khi sử dụng Hà Tích Nhạc cảm thấy không tiện lắm. Ví dụ như khi cậu nằm trên bệ y tế, cậu chỉ chiếm một phần ba vị trí, làm cho cậu trông càng nhỏ bé hơn. Bệ cũng khá cao so với mặt đất, nhưng Hà Tích Nhạc nghĩ rằng mình không đến nỗi cần người khác bế mới xuống được.

Bác sĩ nghe vậy dừng lại.

Ông nở một nụ cười, ôn hòa nói: “Không sao, không cần khách sáo với tôi đâu, tôi rất vui lòng được phục vụ ngài.”

Đội trưởng Hình với đôi mắt sắc bén nhìn cảnh tượng trước mắt, quay đầu lại, thấp giọng nói với cấp dưới: “Đi in dữ liệu đi.”

Cấp dưới: “Vâng.”

Khi người đi rồi, đội trưởng Hình bước tới, “Làm phiền bác sĩ Lương quá.” rồi quay sang Hà Tích Nhạc nói: “Tiếp theo, chúng ta cần đến cục Quản lý Thông tin để nhập thông tin cơ bản của cậu và cấp cho cậu thân phận công dân hợp pháp.”

Hà Tích Nhạc nghe vậy, mắt cậu sáng lên: “Được.”

Việc nhập thông tin để trở thành công dân hợp pháp cho thấy kết quả không tệ như cậu nghĩ, có lẽ cậu không cần phải ở trong phòng thí nghiệm nữa.

Thật tuyệt vời!

“Tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.” bác sĩ nói.

“Không cần, để tôi dìu cậu ấy cho.”

Đội trưởng Hình lại đưa tay ra, một cánh tay rất săn chắc.

Anh trao đổi ánh mắt với bác sĩ, trong đó mang theo một chút cảnh giác.

Bác sĩ Lương nhận ra điều gì đó, hai tai trên đỉnh đầu chậm rãi cụp xuống, ông đứng dậy, nhún vai bất lực: “Vậy cũng được. Xem ra làm đội trưởng đội bảo vệ cũng có chút đặc quyền.”

“Bác sĩ Lương đùa à, đây là trách nhiệm của tôi mà.”

Hà Tích Nhạc không để ý đến sự căng thẳng giữa hai sinh vật không phải con người này.

Có lẽ vì vừa nghỉ ngơi sau khi kiểm tra cơ thể, cậu cảm thấy sức lực dồi dào hơn trước nhiều.

Cậu từ chối cánh tay của đội trưởng Hình, từ từ bước ra ngoài.

Không biết có phải là ảo giác của Hà Tích Nhạc không, nhưng kể từ khi kiểm tra xong, mọi người xung quanh không còn cảnh giác với cậu nhiều nữa, trong ánh mắt họ nhìn cậu đều mang theo chút thương cảm.

Ngay cả những thành viên đội bảo vệ được trang bị đầy đủ trước đó cũng rút đi phần lớn, chỉ còn lại một số ít để duy trì trật tự, có lẽ để tránh quá nhiều công dân nghe nói bệnh viện có “con người” mà đổ xô đến xem.

“Đội trưởng, báo cáo đây.”

Một thành viên đội bảo vệ đứng trước đội trưởng Hình, chào và hai tay dâng báo cáo lên.

Đội trưởng Hình nhận lấy.

Hả?

Kết quả kiểm tra có nhanh vậy sao?