Chương 19

Edit: J.F

Dĩ nhiên Tống Du không thể để Diệp Lan tiêu tiền, nhưng mà trước mắt quan trọng nhất là chiếm chỗ ở.

Ký túc xá là bốn người ở, trên là giường dưới là bàn, có điều hòa, phòng vệ sinh, điều kiện tính ra cũng tốt.

Lúc Diệp Lan đến, trong ký túc xá đã có một bạn nam, nhìn rất cao, diện mạo ngăm đen, tính cách có vẻ hòa đồng:

“Xin chào, tôi là Uông Phàn, bên cạnh là gia đình của bạn sao? Nhìn có chút quen mắt.”

Diệp Lan cũng giới thiệu chính mình.

Uông Phàn ngủ ở giường bên trái, dựa cửa sổ, Diệp Lan suy nghĩ, chọn chỗ kế bên hắn.

Diệp Lan ngồi xuống mở rương hành lý, Lăng Cảnh cầm khăn giấy lau sạch bàn ghế, ngăn tủ của cậu.

“Diệp Diệp.”

Tống Du đi tới giúp cậu treo quần áo lên giá.

“Khi nào trời lạnh, anh sẽ gửi quần áo cho em sau nha.”

Diệp Lan há miệng, lời cự tuyệt còn chưa nói ra đã bị Tống Du đánh gãy:

“Ngừng, rất rẻ, không thể từ chối.”

Khuôn mặt Diệp Lan nhăn lại, lần này anh Du đã mua rất nhiều quần áo rồi, cậu không muốn lấy nữa.

Thôi kệ, cậu sẽ nhớ kỹ, sau này sẽ ngầm hồi báo trở về.

Quần áo nhanh chóng được treo lên, chăn chiếu phải ra cổng trường mua, bọn họ vừa muốn đi, Uông Phàn ngồi ngay chỗ bàn học đột nhiên vỗ trán:

“Lăng Cảnh, Tống Du, là hai người sao?!”

Uông Phàn từ trên ghế bật dậy, khϊếp sợ nhìn về phía bọn họ, Lăng Cảnh và Tống Du đều từng hoạt động ở giới giải trí, bị nhận ra cũng là đều bình thường.

Đây là lần đầu tiên Uông Phàn nhìn thấy minh tinh ở ngoài đời thực, mặt kích động đến đỏ lên:

“Vậy…cái gì… à…., hai người có thể ký tên cho em được không?”

Uông Phàn lấy giấy bút ở trên bàn, hỏi dò hai người, hắn nhớ bạn gái của hắn phát rất nhiều video cắt nối biên tập lại hình ảnh bọn họ, hình như là fan CP.

Thấy đây là bạn học của Diệp Lan, Tống Du tốt tính mà ký, xong rồi còn dặn dò đối phương đối xử tốt với Diệp Lan.

“Yên tâm, yên tâm.”

Uông Phàn cười nói:

“Em luyện thể dục, về sau em sẽ bảo vệ Diệp Lan.”

“Ừm!”

Ba người đi ra ngoài mua đồ vật rồi đem về ký túc xá, loay hoay làm xong tất cả, trán Diệp Lan đã thấm một lớp mồ hôi:

“Anh Du.”

Cậu đưa mấy bình nước uống đã mua lúc nãy cho Tống Du và Lăng Cảnh:

“Em phải đi học, hai người đã theo em cả buổi rồi.”

Tống Du gật đầu bước tới ôm cậu:

“Diệp Diệp, em ở trường phải ngoan ngoãn, nếu ai khi dễ em thì gọi điện thoại cho anh, anh nói anh trai anh tới đây giải quyết nó.”

Anh trai của Tống Du là Tống Đường, một hung thú đúng nghĩa, cái kiểu tính tình không tốt, không vừa ý là động tay chân.

Diệp Lan ngoan ngoãn đáp:

“Được.”

Tiễn hai người ra về, Diệp Lan quay lại phòng học ngồi, chủ nhiệm lớp thấy mọi người đã đến đủ nên bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi:

“Tháng này tạm thời ngồi như vậy đi, cuối tháng sẽ có kiểm tra tháng, đến lúc đó lại chia lớp và xếp chỗ lại lần nữa.”

Một ngày khai giảng rối ren qua đi, nhưng có một chuyện ngoài ý muốn, bạn học lần trước Diệp Lan gặp khi bán hải sản được chia cùng lớp với cậu, còn ở chung ký túc xá nữa.

Bạn trẻ này tên Kiều Tân, diện mạo cũng bình thường, chỉ là mê ngủ, tinh thần có vẻ không tốt lắm.

Một bạn cùng phòng nữa có chiều cao bằng Diệp Lan, tên Giản Ninh, trông ngoan ngoãn lại đẹp, nói chuyện cũng nhẹ nhàng.

Diệp Lan và Giản Ninh rất hợp nhau, bình thường hay đi chung ra ngoài.

Tân sinh nhập học tháng đầu sẽ huấn luyện quân sự.

Khi Diệp Lan còn ở nhà, cả ngày ở dưới ánh mặt trời chói chang mà cắt hoa màu nên huấn luyện quân sự cũng không bị ảnh hưởng gì.

Giản Ninh thì không ổn, không bao lâu đã bị huấn đến cả người héo queo.

Vào đêm.

Ký túc xá còn chưa tắt đèn, Diệp Lan vỗ vỗ giường nói với Giản Ninh:

“Ninh Ninh, lại đây ngủ đi!”

Vừa rồi, chăn của Giản Ninh bị đổ trà sữa lên, cậu ta cũng không giặt, đang rầu rĩ không biết tối nay nên ngủ ở đâu.

Diệp Lan gọi cậu ta tới, chia cho nửa giường, hai người đều nhỏ, ngủ chung cũng không chật, cả ngày huấn luyện nên nằm trên giường không lâu đã ngủ hô hô.

Lúc sắp ngủ, Diệp Lan còn mơ mơ màng màng nhớ tới tiểu long hình như đã từng nói, không cho cậu ngủ chung với người khác.

Nhưng…nhưng mà, Ninh Ninh không có chỗ ngủ.

Diệp Lan nghĩ nghĩ rồi ngủ say, không ngờ rằng, gần sáng, nghiêng ngả lảo đảo bay ba ngày, tiểu long từ Long Cung trốn học vừa vặn bay đến trường học của cậu.

Chóp mũi hít ngửi, bắt được mùi vị trong không khí, tiểu long thật sự đã rất mệt nhưng tưởng tượng đến Diệp Diệp, nó vẫn nỗ lực mở mắt.

Trường học Long Cung cũng không dễ chơi, bởi vì mấy năm gần đây chỉ có một con rồng duy nhất được sinh ra, còn là huyết mạch vương tộc, cho nên trong trường đều là giáo viên.

Không có bạn học, không có Diệp Diệp!!!

Rốt cuộc sau hai tuần áp lực, tiểu long cũng chịu không nổi, tức giận muốn phản kháng, nhân lúc cha đại long cùng ba ba đều ra ngoài, nó tranh thủ đêm khuya, chạy trốn ra Long Cung tới tìm Diệp Diệp.

Trên thân nó còn buộc cái tay nải* nhỏ.

(*) tay nải: một tấm vải hình vuông, để đồ vật vào trong, buộc lại bốn góc theo đường chéo, đường phía ngoài khoác qua vai.

Trong tay nải đều là những hạt châu lớn tiểu long cạy ra từ Long Cung, sẽ phát sáng, nghe nói ở thế gian đặc biệt quý hiếm.

Hải sản gì đó, không kịp vớt, chỉ có những hạt châu này, cùng với mấy khối vàng lấy từ phòng ngủ của cha đại long, tiểu long tính toán sẽ đưa hết cho Diệp Diệp.

Chia cách với Diệp Diệp mấy ngày, tiểu long hít hít cái mũi, nghĩ thầm Diệp Diệp chắc cũng sẽ nhớ nó, bởi ý nghĩ này, nó cố gắng tiếp tục bay đi.

Cửa ký túc xá bị đóng kín kẽ, tiểu long cũng không thể phá cửa, làm vậy động tĩnh quá lớn, thời gian qua nó cũng học được chút bản lĩnh, nhưng còn chưa học đến trình độ xuyên tường mà vào.

Không vào được cửa chính, chỉ có thể trèo cửa sổ.

Không bao lâu.

Ngoài cửa sổ phòng 406 của ký túc xá Diệp Lan đang ở, tiểu long dán mặt lên gọi:

“Diệp Diệp.”

Dùng thanh âm rất nhỏ kêu Diệp Lan.

Diệp Lan ngủ mơ, cào cào khuôn mặt, trở mình, ngủ tiếp.

Tiểu long: “……”

Nó nhìn bụng Diệp Lan lộ ra vì lăn, chỉ muốn bay qua dùng chăn đắp lên, ngủ như vậy sẽ cảm lạnh.

Lúc ở nhà, Diệp Lan ngủ đều sẽ dùng chăn đè bụng, tuy trời nóng nhưng bụng phải được đắp kín.

“Diệp Diệp!”

Tiểu long lại kêu một tiếng, Diệp Lan vẫn không tỉnh, nhưng Giản Ninh ngủ chung với Diệp Lan, xoa xoa đôi mắt bừng tỉnh, cậu ta hình như nghe thấy ai đó kêu Diệp Diệp.

Giản Ninh cảnh giác theo thanh âm nhìn ra bên ngoài.

Ban đêm tối đen, đôi mắt sắc lạnh của tiểu long sáng lên trên cửa sổ, giống quỷ, không, giả quỷ hù người.

Giản Ninh: “……”

Giản Ninh yếu đuối, hai mắt trắng dã, sợ đến hôn mê bất tỉnh.

Tiểu long đối mắt với Giản Ninh vài giây, trong đầu cũng ong ong như bị gõ.

Diệp Diệp của nó…..

Ngủ cùng người khác!!!

Tiểu long tức giận thiếu chút nữa dùng đầu đi phá cửa sổ, đáy mắt tràn đầy lệ ý, trảo trảo nâng lên, khi muốn dùng lực đập vào cửa kính, bỗng, thân mình đột nhiên bay lên.

Đến khi tỉnh táo, nó đã bị một đôi long trảo thật lớn giữ chặt, bay lên tầng mây.

Là Long Dực.

Hơn nửa đêm không được ngủ yên, Long Dực bị bắt đi xách con trai về, cả long đều tràn ngập hơi thở bực bội:

“Đản Đản, ta không phải đã cảnh cáo con rồi sao? Ở Long Cung học tập cho tốt, nếu không, không được tới gặp Diệp Diệp nữa.”

Lời trách mắng vừa nói ra, tiểu long nằm trong móng vuốt cuối cùng cũng nhịn không nổi mà gào lên:

“Cha!”

“Con muốn học cao trung!”