Chương 2

Edit: J.F

Sau khi ném nhóc con ăn vạ ra ngoài, Diệp Lan thở dài nhìn nồi nước sôi:

”Hôm nay có lẽ mình phải ăn chay rồi.”

Lảm nhảm rồi đậy nắp nồi lại, cậu nhặt lên mấy củ khoai tây nhỏ trên mặt đất, thuận tay lấy thêm mấy trái ớt.

Đây là khoai tây và ớt mới hái trong vườn rau nhỏ của Diệp Lan, vừa tươi vừa ngon.

Đem khoai tây đã rửa sạch sẽ cho vào nồi nước sôi tiếp tục nấu, trong lúc chờ khoai tây chín, cậu cắt nhỏ ớt để ở một bên.

Không bao lâu sau.

Khoai tây đã chín, Diệp Lan lột vỏ, nghiền nát, cho vào ít bột mì trộn đều, lại thêm gia vị và ớt đã cắt nhỏ, để vào thau nhỏ nhồi đều rồi tạo hình cho bánh.

Đặt nồi đất lên bếp củi, nồi nóng lên rót chút dầu, để bánh đã tạo hình vào chiên lên, bánh khoai tây cay vừa thơm vừa giòn ra đời.

Tiểu long nhìn trộm qua cửa sổ thèm muốn khóc. o(╥﹏╥)o

Làm bánh xong, Diệp Lan nấu thêm ít nước lèo trộn bánh rồi ăn, làm vui lòng được cái bụng cứ rầm rì từ sớm của cậu, cả ngày mệt mỏi giờ xem như được thả lỏng.

“Ợ ợ ….No rồi!”

Bánh khoai tây cùng nước lèo rất nhiều nên sau khi ăn no còn dư lại một ít, Diệp Lan vỗ cái bụng căng tròn đứng dậy đi thu dọn kệ bếp.

Phần dư lại cậu cho vào bát đặt trong nồi để lên bếp củi vẫn còn lửa âm ỉ mà giữ ấm.

Diệp Lan không mua tủ lạnh, thức ăn làm xong, một là ăn hết không thì chỉ có thể dùng cách này để bảo quản.

Ăn no uống đủ, cậu xách hai xô nước vào phòng trong mà tắm rửa, mái nhà từ dưới nhìn lên còn chắp vá vài chỗ.

Trong phòng bếp.

Tiểu long khó khăn bám ở cửa sổ chờ nãy giờ, cuối cùng cũng bò vào, nó dùng móng vuốt rồng (long trảo) cố gắng cào nắp nồi ra, sau đó thân mình như con sâu bỏ túi của nó vui vẻ mà nằm vào trong cái nồi ấm áp sạch sẽ.

Bánh khoai tây, nước lèo là của nó!

Nó tuyên bố: bán yêu vừa đẹp vừa nấu ăn ngon kia cũng là của nó o(▰˘◡˘▰)o

Lăn mấy vòng trong nồi, tiểu long chậm rãi bò dậy nhấp một chút nước lèo rồi ôm cái bánh khoai còn to hơn thân mình của nó mà gặm.

“A a a..”

Bánh khoai tây vừa thơm vừa giòn mới vừa nuốt xuống, một cơn cay thấu trời dâng lên.

Diệp Lan thích ăn cay nên trộn ớt vào bánh, đây là loại ớt đặc biệt trong thôn mới có, nhìn như ớt bình thường nhưng nếu người không quen ăn cay mà ăn loại này thì sẽ bị cay khóc ra tiếng heo.

“Bùm...”

Tiểu long bị cay đến khóc không ra tiếng heo đột nhiên nhảy vào nồi nước lèo, uống sạch trong vài giây.

Uống nước lèo xong, tiểu long nhìn bánh khoai tây với suy nghĩ: đây rõ ràng là vũ khí gϊếŧ rồng. ♨o(>_<)o♨

Ở trong bếp cả buổi.

Nó hít hít cái mũi, lần theo mùi hương thoang thoảng của bán yêu, bò đến phòng ngủ thì Diệp Lan đã ngủ rồi.

Cậu nằm trên chiếu trải trên chiếc giường đơn sơ được ghép lại từ những tấm gỗ lớn, tấm chăn mỏng phủ trên mình cũ đến không nhìn ra màu gì.

Đầu giường phe phẩy gió thổi ra từ cái quạt điện cũng cũ mèm.

Tiểu long loay hoay bò trên đầu giường nhìn thụy nhan* của Diệp Lan, tóc trên trán của cậu còn thấm một lớp mồ hôi vì nóng.

* thụy nhan: vẻ đẹp khi ngủ

Tiểu long khẽ “Hừm” một tiếng rồi bò thân mình nhỏ bé với lớp vảy lạnh lẽo lên người Diệp Lan.

Diệp Lan đang nóng đến mơ mơ màng màng, cảm nhận được nhiệt độ mát lạnh liền ôm ‘vật lạnh’ kia dán lên mặt, xem thành cục đá mà hạ nhiệt.

Tiểu long: “……”

Long trảo cào lung tung, vô ý đè lên khuôn mặt nhỏ nóng hầm hập làm nó sợ chết đứng (⊙▵⊙)

Thật là một khuôn mặt non mềm! ☆(❁‿❁)☆

Cảm giác mềm mại làm tiểu long thoải mái đến giãn cả thân rồng, một đôi mắt long (long đồng) trời sinh thanh lãnh lại thích ý mà mơ màng, trong căn phòng rách nát nhanh chóng vang lên hai luồng hơi thở đều đều.

Tiểu long mắc hội chứng mới lớn* ra khỏi vỏ, ngửi được mùi hương thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi của bán yêu, yên tâm mà ngủ khò khò.

* bệnh trung nhị

Ngủ đến nửa đêm.

Một tiếng lại một tiếng sấm vang lên đì đùng ngoài cửa sổ, sau đó mưa to như trút mà đổ xuống nóc nhà, theo ngói vỡ lại rơi vào bên trong phòng.

Diệp Lan đang ngủ mơ bị giông tố đánh thức, lơ ngơ từ chiếu bò dậy, cảm giác trên mặt lành lạnh như sâu bò, cậu liền theo bản năng nắm vào trong tay rồi quăng mạnh xuống đất.

Quăng xong, Diệp Lan dụi mắt, sửng sốt mà nhìn mưa to ngoài cửa sổ: Thức ăn của tôi còn đâu? (⇀‸↼‶)

Khuôn mặt trắng bệch, cậu nhanh chóng leo xuống giường, mang đôi dép lạnh lẽo vào, rồi cầm chiếc dù trong góc lên rồi lao ra khỏi phòng.

Trong vườn rau, cậu mới trồng loại mới là Thái Miêu. Đây là một loại cây quý, giá 20 đồng một gốc, cậu đau lòng bỏ tiền mua tám cây hết 160 đồng, để trồng lớn rồi đem ra thị trấn bán.

Mưa ướt trơn trượt đường đi làm cho Diệp Lan té ngã mấy lần, mới đến được vườn rau.

Cậu căng dù lên che chở cho mấy cây Thái Miêu quý giá bị mưa xối đến nghiêng ngả.

Bởi vì gió lớn nên đôi tay nhỏ của Diệp Lan chỉ lo nắm chặt dù che cho Thái Miêu, không quan tâm đến thân mình.

Tiểu long đang ngủ ngon lành thì “bẹp” một phát rớt xuống sàn nhà, mê mang một lúc mới cào cào long trảo bò dậy. Bò lên tới giường không thấy ai, nó ngơ ngác:

“Bán yêu đâu rồi???”

Bán yêu vừa thơm vừa mềm của nó đâu? Σ( ° Д °|||)

Bên ngoài tiếng gió gào thét.

Tiểu long điên cuồng lắc cái đầu còn mê hoặc, ngửi mùi vị rồi bò ra cửa tìm Diệp Lan.

Long tộc giữ chức làm mưa nên đối với tiểu thái tử chính tông duy nhất của long tộc, mưa là rất thân thiết, trong mưa nó ngửi được khí vị rõ ràng.

Một lát sau.

Diệp Lan bị mưa xối ướt dầm dề ngẩng đầu liền thấy một tiểu long nhào vào lòng cậu ăn vạ.

Diệp Lan: “!!!”

Một đôi mắt trừng đến tròn xoe, cậu lên tiếng:

“Nhóc bay từ từ thôi!”

Tiểu long bất đắc dĩ lắm, nó cũng muốn bay chậm nhưng gió quá lớn làm tiểu-bỏ túi-long bay thẳng vào lòng Diệp Lan.

Vì đôi tay bận nắm chặt dù nên cậu không thể nắm được tiểu long, nó đành phải lấy long trảo mà câu lấy áo cậu rồi bị gió lắc lư đến choáng váng.

Đợi khi cơn choáng qua rồi, tiểu long ngẩng đầu cùng Diệp Lan đối mặt:

“Sao cậu không ngủ mà ở đây tắm mưa?”

Cậu không rảnh mà xách nó nên giải thích:

“Tôi không thể để những cây Thái Miêu quý giá này bị mưa tưới hư, nên phải che dù cho chúng.”

Vì dù không lớn nên che được Thái Miêu thì Diệp Lan đành phải ướt.

Nhưng mà....

Thấy dưới dù còn chỗ trống, Diệp Lan mềm lòng nói với tiểu long:

“Bò qua dù tránh mưa đi, đừng để bị ướt như tôi!”

Tiểu long không đồng ý:

“Cậu cũng không thể bị ướt như vậy!”

Nó nghiêm túc nói thêm một câu:

“Vào nhà nhanh lên!”

Bán yêu cũng không hẳn là yêu quái, thân thể cũng không khác con người là bao nhiêu.

Tiểu long nhìn thân hình thon gầy của Diệp Lan mà nghĩ, một bán yêu yếu ớt, cũng không suy nghĩ xem khuôn mặt nhỏ bị xối ướt như vậy đáng thương bao nhiêu, rồi nói:

“Ta làm trời ngưng mưa to, cậu, cậu cho ta vào nhà, sau này không được đuổi ta đi nữa, thế nào?”

Tiểu long ngẩng cái đầu nhỏ lên, dương dương tự đắc đưa ra giao dịch với Diệp Lan.

Tư thái nhìn qua thật bình tĩnh, nhưng đôi long trảo xoắn vào nhau, đã làm bại lộ tâm tình khẩn trương của nó.

Diệp Lan hơi do dự nhưng vẫn gật đầu:

”Được.”

Nếu nó làm mưa ngừng rơi.

Cậu sẽ…. sẽ cho nó vào nhà.