Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 19: Chúc Phúc

« Chương TrướcChương Tiếp »
La Ngọc An bỗng nhiên mở mắt, trời đã sáng rồi, tiếng của viện bị mở ra làm cho cô theo bản năng đứng dậy muốn trốn ra phía sau thị thần. Chạy đến buồng bên trong cùng điện thờ, cô mới đột nhiên giật mình, từ trạng thái hoảng hốt tỉnh táo lại.

Vừa rồi là nằm mơ sao?

Giống như trong mộng, tay áo trắng duỗi đến trước mặt cô, lộ ra một cái tay trắng sứ, chủ nhân cái tay mang theo mỉm cười trước sau như một nhìn cô: "Mau đến đây.”

La Ngọc An không còn suy nghĩ giấc mộng có chút quỷ dị kia, trốn ở phía sau hắn.

Đây là ngày thứ hai tháng sinh thần, các thị nữ như đã nói lúc trước, đưa tới chín đứa trẻ mới sinh. Những đứa trẻ mới sinh đang ngủ say, được thân nhân ôm vào điện thờ, nằm trên tấm lót gầm màu trắng xếp thành một hàng.

Những người đó mặc váy liền áo hoặc tẩy trang màu đen, mỗi người nhìn qua đều được bảo dưỡng kỹ càng, khí chất cao quý, nhưng đồng dạng mỗi người bọn họ đối đãi với thị thần đều là thái độ khiêm tổn mà cung kính, thậm chí không dám nói một lời với thị thần, dập đầu quỳ lạy xong liền được thị nữ dẫn dắt rời khỏi sân.

Lúc hoàng hôn bọn họ đến đón đám trẻ con của mình trở về, trước đó, những đưa bé này đã được thị thần tiến hành chúc phúc.

Quá trình này từ trước đến nay là một chuyện bí ẩn, đến thị nữ cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng La Ngọc An cứ như vậy ngây thơ mờ mịt mà làm một người ngoài nhìn xem toàn bộ quá trình.

Kỳ thật quá trình cũng không phức tạp, thị thần chỉ nhất nhất phất qua trán những đứa bé này, sau đó từ trong tay áo lôi ra từng sợi tơ hồng, quấn một vòng lỏng lẻo trên cổ bọn họ.

Tuy rằng không phức tạp, nhưng có vẻ đáng sợ. Tơ hồng chậm rãi động đậy, dung nhập vào trong cổ những đứa bé đó, chậm rãi lưu lại một vệt màu đỏ nhàn nhạt ở trên cổ. La Ngọc An trừng to đôi mắt, tự dưng cũng cảm thấy cái cổ của mình siết chặt lại.

Với cô, đây hẳn là một chuyện rất khó chịu, nhưng chín đứa bé đều chỉ nặng nề ngủ, không có bất kì phản ứng gì, cho nên đổi với bọn họ mà nói, nghi thức chúc phúc này hắn là không đau đớn.

Mới vừa nghĩ như vậy, có một đứa bé đột nhiên giật giật, nhăn cái mũi, nhỏ giọng khóc lên.

"A...... Có em bé này tỉnh lại.” La Ngọc An nhìn thị thần trên thần đài.

Thị thần lại cười nói: "Trong lúc chúc phúc thức tỉnh, đứa nhỏ này thiên phú không tồi, linh cảm cũng mạnh.”

Thị thần khích lệ cũng không làm em bé mới mấy tháng ngừng khóc, tiếng con bé oa oa càng lúc càng lớn, đã có thể gọi là ầm ĩ. Khóc thành như vậy, bên ngoài hắn là có thể nghe thấy, nhưng người ngoài viện không có ý tứ tiến vào dỗ dành. La Ngọc An nghe em bé này gân cổ lên khóc, còn lo lắng nó có thể khóc xảy ra vấn đề không, liên tiếp chuyển ánh mắt về phía thị thần, nhưng mỗi lần thị thần đều cười nhìn cô, không hề phản ứng.



La Ngọc An dựa theo kinh nghiệm hơn một tháng tới nay, thử hỏi: "Tôi thử dỗ con bé?”

Thị thần gật đầu, La Ngọc An cảm thấy có phải chính là hắn đang đợi cô tự nói ra những lời này hay không.

Thiếu nữ trẻ trung hai mươi tuổi chưa từng có em bé, thật cẩn thận bể đứa nhỏ trong bọc lên, nhẹ nhàng đung đưa. Vậy mà xác nhất có tác dụng, tiếng khóc của nó nhỏ hơn. Ta Ngoc An không ngừng cố gắng, ôm đứa bé đi tới đi lui trong điện thờ, bởi vì diện tích điện thờ không lớn, cô chỉ có thể vòng quanh thị thần đi một vòng lại một vòng.

Lúc bé con rốt cuộc ngừng khóc thút thít, thị thần cười nói: " Thật là quá ầm ĩ.”

Đứa trẻ mới sinh đôi mắt sáng ngời đen nhánh, bị La Ngọc An ôm tới gần thị thần, trong ánh mắt chiếu ra bộ dáng hắn. Cơ hồ là giọng thị thần vừa ra, đứa bé vốn đã bình tĩnh trở lại liền oa một tiếng lại khóc.

La Ngọc An rất có kiên nhẫn, có thể là vì ngày trước nuôi nấng em gái, lần thứ hai cô dỗ xong đứa nhỏ. Vừa mới chuẩn bị thả nó lại chỗ cũ, thị thần nói: "Trẻ con thật ầm ĩ mà.”

Theo bản năng cúi đầu nhìn bé gái, quả nhiên thấy miệng nó bẹp ra, lại sắp khóc. La Ngọc An vội vàng một lần nữa bể bé lên, vỗ lưng nó, "Ngoan ngoan ngoan, không nháo không quấy, một chút cũng không âm ĩ."

Thị thần hắn, đến tột cùng là giống lão nhân gia bị người ta bỏ qua liền cảm thấy tịch mịch, hay là giống thiếu niên ngẫu nhiên muốn nghịch ngợm một chút?

La Ngọc An phát hiện gần đây mình thường xuyên tự hỏi vấn đề như vậy, ấn tượng đối với thị thần không ngừng lắc lư giữa hai cái này.

Tuy rằng trong quá trình xuất hiện một chút nhạc đệm nho nhỏ, nhưng vào lúc hoàng hôn, thị thần chúc phúc vô cùng thuận lợi mà kết thúc, chín đứa bé được thân nhân mang đi, sân lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Mỗi ngày sân vừa đóng, La Ngọc An liền có thể tự do hành động ở trong sân, bởi vì vào ban đêm, bọn họ đều không dám vào sân điện thờ này. Tiếng nhạc vang lên suốt đêm buổi tối hôm trước lần thứ hai cất lên, La Ngọc An nằm ở trên mặt đất điện thờ ấm áp mơ mơ màng màng ngủ.

Vẫn là giấc mộng tối hôm qua, cô mơ thấy thi thần ở trên thần đài điện thờ, thân hình rơi rụng thành tơ hồng, quần áo màu trắng lại giống ngọn nến tan rã chảy xuôi, biến thành một đống đồ vật kỳ quái.

Cô vừa tới gần, liền sẽ đi vào trong mảng bóng tối đó, thấy thần tượng bằng gốm sứ trên thần đài chậm rãi vỡ ra từ đỉnh đầu, từ khe hở hắc ám truyền đến thanh âm sâu kín, dường như từ dưới nền đất tràn ra. Lời thầm thì như vậy không ngừng lặp lại quanh quẩn ở trong đầu, giống như tinh thần đều bị ô nhiễm không ngừng như tằm ăn lên.

Đầy đầu mồ hôi lạnh mà tỉnh lại, La Ngọc An xoa xoa trái tim mình dồn dập nhảy lên, đi vào trước thần đài, ngồi quỳ ở trên một cái miếng lót, chắp tay trước ngực dùng tư thể tiêu chuẩn cầu thần bái phật nói: "Thị thần, liên tục hai ngày tôi có giấc mộng tương tự, không biết có phải có hàm nghĩa gì đặc thù hay không?”



Mành bị gió thổi tung ra, trong ánh sáng di động, thần trên thần đài giống như tượng đắp đột nhiên như sống lại, từ trên cao nhìn xuống nàng, khẽ cười nói: "Làm sao cô biết, đó là mộng.”

La Ngọc An sửng sốt: "không phải mộng sao? Đó là tình cảnh buổi tối lúc mơ mơ màng màng tôi nhìn thấy?”

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, " Không phải mộng thì tốt rồi.” Trông có vẻ như rất yên tâm .

Thị thần mỉm cười,thở dài một tiếng mà hơi mang theo tiếc nuối, " Có vẻ như nàng không sợ hãi?”

La Ngọc An: "Biết là chuyện phát sinh trong hiện thực, không phải giấc mộng không rõ thì không quá đáng sợ.” Chủ yếu là, thứ kỳ quái đó lại là thị thần, cảm giác không sợ như vậy nữa.

Thị thần cảnh báo trước: "Đêm nay vẫn sẽ có, một tháng này đều có.”

La Ngọc An: " Ừm."

Quả nhiên, buổi tối cô lại thấy cảnh tượng giống như vậy. Đối với chuyện đến tột cùng là mộng hay là thực, cô có chút phân biệt không rõ ràng lắm, nhưng nếu thị thần nói không phải mộng, vậy coi nó không phải mộng đi.

Thần tượng gốm sứ vỡ ra một cái khe hở đứng ở trên thần đài hắc ám, như cũ từ cái khe phát ra tiếng thì thầm. Hai ngày trước La Ngọc An không dám làm gì, hôm nay hỏi thị thần rồi, lá gan cô hơi lớn hơn, cảm thấy có lẽ có thể nhìn xem là tình huống thế nào.

Nhón chân nhìn vào trong khe hở vỡ ra đó, cô hỏi vào bên trong: "Là thị thần sao? Vì sao người kêu đau?"

Thanh âm chết lặng bất biến từ khe hở tạm dừng một lát, trong giây lát lại trở nên ồn ào, vô số thanh âm vang vọng, ngữ điệu tương đồng trùng điệp quanh quẩn.

" Tối quá.”

“ Nóng quá.”

“ Không thể thở.”

“ Đau quá.”
« Chương TrướcChương Tiếp »