Chương 13

Hẻm Knockturn không thể so với Hẻm Xéo, ở chỗ này một tiểu phù thủy là vô cùng nổi bật. Salazar đi phía sau hai phù thủy trưởng thành, rõ ràng cảm giác được vài đường nhìn đảo qua hắn. Thân là Vũ Xà cuối cùng, hắn vô cùng mẫn cảm với tầm mắt ác ý này. Phải biết trước kia mỗi khi hắn đi đến các buổi họp mặt của phù thủy đều bị nhìn bằng ánh mắt như đang nhìn một loại tài liệu ma dược quý hiếm. Nhóm phù thủy ngàn năm trước rất ít sử dùng tiền chung, đại thể lấy vật đổi vật, hắn không chỉ một lần bị người đưa ra đề nghị dùng vỏ rắn lột / răng nanh / linh vũ của mình đến trao đổi tài liệu. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Salazar không có cách nào mua sắm yên ổn, hình thành thói quen nhìn trúng cái gì trước tiên cướp rồi nói sau.

Salazar không biết những phù thủy này rốt cục có phát hiện ra thân phận của hắn không. Cánh tay giấu ở trong áo choàng của hắn vẫn nắm một căn đũa phép giản dị. Con đường nhỏ lầy lội và những bức tường mọc đầy rêu xanh của hẻm Knockturn hình thành một thế giới hình khối kỳ dị trong mắt hắn, hắn bất động thanh sắc chú ý mấy người … giấu ở trong góc phát ra ánh sáng quanh người kia. Ma lực vận hành trong mắt hắn nhìn một cái không sót gì, một khi ma lực của những người đó có khuynh hướng tập trung vào cổ tay thì hắn có thể lập tức phát động công kích.

May mà những người đó chỉ theo dõi bọn họ, không tùy tiện công kích. Bọn họ thuận lợi đi qua một đoạn của hẻm, đi tới một cửa tiệm âm u buôn bán tài liệu ma pháp. Ở đây không thể so với Hẻm Xéo, sau tủ kính chính là một cái xương sọ hoàn chỉnh của độc giác thú, nếu như ngươi nhìn chằm chằm nó vài giây, còn có thể thấy linh hồn thuần khiết bị phong ấn ở bên trong đó không thoát ra được đang thống khổ run rẩy trong viền mắt.

Ihani đẩy cánh cửa cũ kỹ xỉn màu, một lão đầu khô gầy, trông giống hệt một bộ xương đứng ở sau quầy nhếch môi với y, ra dấu xin mời. Godric tò mò nhìn hắn vài lần, rất nhanh nhận ra hắn là một một vu yêu chuyển hóa không thành công. Hắn mất đi hăng hái, quay đầu nhìn thương phẩm đầy trong tiệm, lựa chọn những thứ có thể dùng từ bên trong. Ngàn năm trước bọn họ muốn tìm một tài liệu nào đó là chuyện vô cùng khó khăn, ngoại trừ tự mình đi liệp sát thì cũng chỉ có thể đi thử vận may ở trong những buổi họp, còn có khả năng cuối cùng diễn biến thành đại chiến bảo vệ Salazar, hoàn toàn không có cơ hội tự do lựa chọn trong một cửa hàng đầy ắp nguyên vật liệu như bây giờ. Godric quả thực tưởng cảm tạ Merlin cho bọn hắn có cơ hội hoàn thành đũa phép của mình.

Có lẽ còn có thể thuận tiện chế tác một cây cho Helga. Godric nghĩ. Sau đó khi xuất môn lịch lãm nàng sẽ không dùng đuôi quật như bây giờ chứ?

Ý nghĩ của Salazar không khác hắn là mấy, dù sao có Ihani trả tiền, tại sao bọn họ lại không nhân cơ hội mua nhiều một chút những vật liệu mà sau này chưa chắc đã có cơ hội nhìn thấy?

—— bọn họ hiển nhiên không biết khách khí là cái gì.

Ihani không có nhu cầu gì với vật liệu ma pháp, ma pháp tự nhiên của tinh linh không cùng một hệ thống với ma pháp của phù thủy, y không cần mượn những tài liệu khác tăng uy lực của ma pháp. Y chỉ cần chỉ điểm hai người bọn họ nhận biết những tài liệu nào đã bị người giở trò, loại nào thích hợp hơn khi lựa chọn tài liệu là được. Hai tiểu phù thủy dưới sự trợ giúp của y đã rất nhanh chóng chọn được một đống tài liệu có thể làm đũa phép, khi bọn họ đang muốn ôm đi tính tiền thì ánh mắt của Salazar đột nhiên bị một quả trứng ở trong góc hấp dẫn. Nó thoạt nhìn tựa như một quả trứng gà thông thường, thế nhưng mặt ngoài lại có đầy hoa văn và đốm lấm tấm, càng trông giống như một khối thạch đầu mốc.

“Đây là trứng xà quái.” Chủ cửa hàng dùng một thanh âm khô sáp giải thích: “Có thể ấp ra một con xà quái thuần huyết nhưng cũng có thể nó là một con cóc.”

Xà quái thuần huyết là hậu đại do hai con xà quái thuần huyết sinh ra, vô cùng hi hữu. Nhưng tỷ lệ xà quái ấp trứng rất thấp, có xác suất rất lớn là chỉ ấp ra một con cóc. Cho nên dù cho phù thủy có chiếm được một quả trứng xà quái thì bọn họ cũng không dễ dàng ấp trứng, càng nhiều chính là lấy ra trao đổi—— dù sao thứ ở trong trứng khi không phá xác thì rất có giá trị.

“Ta…”

“Tuyệt đối không được!!!” Ihani rít gào.

Y nghĩ tới trước kia y đã từng nhìn thấy hình ảnh bạn tốt thân mật nuôi nấng con tiểu xà quái ở trên cổ tay. Khi đó y còn nghĩ hình ảnh rất ấm áp, Salazar luôn đối xử rất kiên trì với sủng vật của mình… Kỳ thực căn bản là hắn đang nuôi lớn con dâu nuôi từ bé của mình đi!!!

Salazar móc ra kim tệ mình lấy được từ chỗ yêu tinh: “Vậy tự ta mua.”

Ihani lập tức cướp lấy trứng vào tay mình: “Quả trứng này tớ lấy!!! Bao nhiêu tiền!!!”

Mua xong ta sẽ đập vỡ nó! Ihani phát thệ ở trong lòng.

Salazar mặt không thay đổi đưa tay: “Trả cô bé của ta lại cho ta.”

Cô bé của ta là cái xưng hô quỷ quái gì a!!! Ihani ôm trứng chặt hơn, kiên quyết lắc đầu. Y tuyệt đối không muốn nhìn thấy tình cảnh Salazar chăm sóc bảo vệ xà quái như con dâu nuôi từ bé một lần nữa! Tuyệt đối!!!

Salazar lặng lẽ nhìn y, một đôi mắt đỏ đậm ở trong cửa tiệm tối tăm có vẻ vô cùng quỷ quyệt. Thế nhưng Ihani trải qua sóng to gió lớn bị Salazar duy trì liên tục uy hϊếp hơn hai mươi mấy năm lại còn bị cắn vô số lần hoàn toàn không thấy áp lực chút nào, thập phần bình tĩnh đưa tiền cho chủ tiệm, đoạt được quyền sở hữu của quả trứng.

Nên ném vỡ hay là nấu thì tốt đây… Ihani đã bắt đầu tính toán cách chết của quả trứng này.

Là độc chết hắn vẫn ghìm chết đây… Salazar cũng bắt đầu tính toán cách chết của Ihani. Cư nhiên dám cướp chuẩn bạn lữ của hắn, không thể tha thứ!

Mắt thấy hai người sẽ bởi vì một quả trứng gây nên huyết án, chủ cửa hàng không biết lấy ra một quả trứng từ chỗ nào: “Ở đây còn có một quả.”

Một trận gió thổi qua, Salazar đã cướp được trứng vào tay. Quả trứng này thoạt nhìn giống quả trên tay Ihani như đúc, hắn bảo bối vuốt ve mặt ngoài quả trứng, trong mắt đều là vui mừng. Ihani vốn còn muốn nhanh chóng tiến lên cướp trứng, nhưng y thấy dáng cười của

Salazar, lại thu hồi tay lại.

Y… Y đã từ lâu không nhìn thấy Salazar cười xuất phát từ nội tâm như thế.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, ấn tượng của y đối với hai người bạn tốt từ Godric và Salazar xông vào lãnh địa của tinh linh, cười đến không chút kiêng kỵ, biến thành Gryffindor

giữa hai lông mày đầy kiên nghị, khóe môi nhếch và Slytherin biểu tình lạnh lùng, tàn nhẫn giả dối.

Đây một giây làm lỡ, Salazar đã cắt cổ tay, đặt trứng lên trên miệng vết thương. Một giọt máu màu vàng chảy ra rất nhanh bị hắn lau đi, không làm cho chủ cửa hàng chú ý một chút nào. Tia sáng màu đen phát ra từ mặt ngoài của quả trứng cũng bị hắn che lại nghiêm nghiêm mật mật. Thế nhưng bởi vì vấn đề chiều cao, Ihani có thể thấy rõ chi tiết này, y mở to hai mắt nhìn, lại nhìn nhìn quả trứng mờ mờ không ánh sáng trong lòng bàn tay, đau lòng muốn chết.

Cho nên… Nếu như ta không ngăn cản Salazar, hắn sẽ mua quả trứng ấp ra con cóc trong tay ta sao? Hiện tại trái lại khiến hắn được đền bù mong muốn …

Được rồi, hắn thích nuôi thì nuôi đi, dù sao thẳng đến khi hắn chết thì xà quái cũng mới chỉ lớn bằng ngón tay… Vừa nghĩ như thế, Ihani đột nhiên có một cảm giác thương cảm khó hiểu. Lão bà mà Salazar nuôi cả đời, cuối cùng còn không to bằng ngón tay của hắn… Khóe miệng y run lên, không biết nên khóc hay nên cười.

Cho nên… Quả trứng này của ta thì làm thế nào, thật chẳng lẽ muốn luộc rồi ăn sao?

Nhưng là tinh linh là theo chủ nghĩa ăn chay a!!!

Y băn khoăn một chút, đưa trứng đến trước mặt điếm chủ Vu Yêu: “Trả lại hàng.”

Điếm chủ Vu Yêu: “…”

Có cần mất mặt như thế không?

Tiếp theo bọn họ đi đến cửa hàng buôn bán vật phẩm hắc ma pháp.

Hai hùng hài tử từ nhỏ được cự long nuôi lớn cũng không thiếu năng lực giám định và thưởng thức trân phẩm. Một bảo tàng của một con cự long chẳng biết sống bao lâu có thể nhồi đầy bảy tám cửa hàng như vậy. Nhưng bọn hắn vẫn bị đống đồ vật cổ quái trong cửa hàng hấp dẫn như cũ, ví dụ như một bộ chén trà nghe nói có thể làm cho tất cả các loại nước đổ vào đấy đều biến thành độc dược.

“Vô cùng có ánh mắt, vị tiên sinh này.” Điếm chủ lưng còng cười nói. Bởi vì thiếu một viên răng cửa, nụ cười này có vẻ rất không có hảo ý. Lão lấy ra một ấm nước từ bên dưới quầy hàng, rót nước vào trong ấm trà. Những giọt nước trong suốt vừa rơi vào trong chén thì biến thành màu đen sì, sau đó màu sắc mờ dần, rất nhanh lại biến trở về không có một chút màu gì.

Godric cảm thấy rất hứng thú nâng chén trà lên quơ quơ, dịch thể bên trong giống như nước, rất khó để nhìn ra điểm khác nhau. Hắn quay đầu lại đưa chén cho Salazar: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Salazar nhìn chằm chằm chén trà nhìn một lát, nhấc tay lên uống sạch.

Điếm chủ: “…”

A a a a a a a a a a!!!

Trong điếm muốn chết người a!!!

“Không có vị gì.” Salazar đàng hoàng nói.

“Độc dược thì sao?”

Salazar cảm thụ một hồi: “Muốn một chén độc chết cậu thì có chút miễn cưỡng.”

Godric thất vọng thả chén trà về chỗ cũ, lại cầm lên một cái vòng cổ đưa cho Salazar: “Đây thì sao?”

Salazar cầm lấy vòng cổ đeo vào cổ mình, sau đó hai tay cầm lấy cái vòng cổ đang có ý đồ ghìm chết mình: “Uy lực quá nhỏ.”

Ihani: “…”

Y cảm giác mình cần phải xem kỹ lại ký ức của mình về bạn tốt một lần nữa, nhìn xem trong vòng một ngàn năm mất đi bạn tốt này y đã mỹ hóa những ký ức kia bao nhiêu lần, mới có thể làm cho y có thể có dũng khí đi gặp hai tên bệnh xà tinh này một lần nữa?

Chủ cửa hàng hắc ma pháp cơ hồ là khóc tiễn bọn họ rời đi. Không phải mỗi người đều có thể bình tĩnh tiếp thu được hành động phát rồ lấy thân thử ma của bọn họ. Lão đã bắt đầu hoài nghi mấy đồ vật trong cửa hàng của mình có phải là đồ dởm không, ngay cả hài tử mười mấy tuổi đều có thể đùa giỡn giống như là đạo cụ trong đoàn xiếc vậy.

Ihani cũng mang vẻ tâm mệt.

Mỗi một động tác của hai hùng hài tử này đều khiêu chiến ranh giới cuối cùng của y.

Mỗi! một!!

“Đồ vật đã lấy được không sai biệt lắm.” Godric hoàn toàn không biết hắn mang đến cho người khác phiền toái như thế nào. Hắn khoái trá lật lật túi của mình, đếm chiến lợi phẩm của hắn: “Mua một chút sách nữa là chúng ta có thể đi!”

Salazar không có dị nghị. Khi bọn họ đi ra phía ngoài thì trùng hợp gặp Snape vừa mới đi vào hẻm Knockturn mua chút tài liệu. Dù cho đối phương vẫn mặc một cái áo choàng màu đen như mực nhưng cặp mắt kia của Salazar vẫn nhận ra thân phận của hắn từ cái qυầи ɭóŧ hắn mặc. Dù sao với kinh nghiệm của hắn, Snape là người duy nhất mặc qυầи ɭóŧ màu đen không có một chút hoa văn nào.

Thưởng thức hết sức kỳ quái. Salazar lặng lẽ nghĩ.

Thế nhưng thứ như nội khố này thực sự vô cùng không thoải mái, vì cái gì tất cả mọi người lại thích mặc?