Chương 9

Một tháng sau khi sự kiện ( a a a a a a a tứ đầu sỏ hiển linh) nhóm tiểu phù thủy đã quen với việc hai người sáng lập lấy bề ngoài niên thiếu đi vào Hogwarts. Ngoại trừ việc mỗi ngày số lượng đường, bột mì, trứng gà đều tiêu hao rất nhiều ra thì hình như cũng không có gì khác trước kia cả.

Hơn nữa hai vị sáng lập còn bắt đầu đi học chung với bọn họ rồi!

Trên tiết 1: Chính là môn Bùa chú, khi giáo sư Flitwick nhìn đến bọn họ xuất hiện ở trong phòng học thì lập tức hôn mê bất tỉnh, cũng không ngừng lặp lại tình huống mọi người loay hoay cứu tỉnh hắn – nhìn thấy người sáng lập – thét chói tai – té xỉu tiếp, dẫn đến bọn họ phải đưa giáo sư môn Bùa chú đến chữa bệnh thất.

Mà tiết 2: Là môn ma dược, sau khi Snape viết công thức lên trên bảng đen, một tiếng nổ cực lớn vang lên trong phòng học —— Godric khéo tay dựng thần thú phòng hộ cho toàn phòng học, nhanh tay gọn gàng làm biến mất chất lỏng sền sệt màu đen trong vạc, động tác thành thạo đến nỗi khiến cho người ta phải suy nghĩ nhiều.

Snape thể hiện rõ tố chất ưu tú của một giáo sư ma dược: Hắn hoàn toàn không nhìn người sáng lập vĩ đại của Gryffindor, cũng liên tục phun nọc độc về phía những tiểu phù thủy quay đầu lại làm cho bọn họ cũng đồng dạng không thấy sát thủ ma dược tóc vàng.

So sánh với Godric, Salazar hoàn toàn là một cao thủ ma dược. Thủ pháp xử lý tài liệu của hắn rất thành thạo, khống chế ngọn lửa cũng hoàn toàn chính xác, thời gian bỏ thêm mỗi một phần dược liệu cũng thập phần vừa vặn, không bao lâu thì chế ra chất lỏng màu xanh lam nhạt tiêu chuẩn. Khi Snape đi ngang qua lần thứ ba thì rốt cục không nhịn được dừng lại, tham quan học tập động tác của Slytherin—— tinh chuẩn, hiệu suất cao, cảnh đẹp ý vui.

Âm thanh trào phúng trong phòng học đột nhiên dừng lại, nhóm tiểu phù thủy đều hiếu kỳ nhìn sang, đã nhìn thấy Salazar chuyên chú làm xong ma dược, chất lỏng màu xanh lam trong vạc rất nhanh biến đậm, cuối cùng biến thành màu lam đậm trong sách giáo khoa, thâm thúy mê người giống như biển rộng vậy. Động tác cho thêm tài liệu của hắn giống như theo một quy luật nào đó, toàn bộ quá trình mây bay nước chảy lưu loát sinh động, giống như chỉ trong nháy mắt là làm xong ma dược.

Salazar dùng muôi múc một chút để quan sát độ sềnh sệch của chất lỏng màu lam đậm trong vạc. Hắn hài lòng gật đầu, tắt lửa, bê bạc lên trên bàn. Dịch thể sôi trào được nhanh chóng làm lạnh dưới tác dụng của ma pháp, Salazar lấy từ trong túi đeo trên lưng ra một cái… bát?

Hắn rót một chén ma dược, nhấc lên đến uống một hơi cạn sạch.

“A a a a a a a a!!!”

Nhóm tiểu phù thủy bên cạnh đều hét ầm ầm.

Trời ạ tuy nó có một cái tên Hải Yêu Chi Lệ rất đẹp, màu sắc cũng rất đẹp mắt, thế nhưng nó chính là kịch độc đối với phù thủy a!!!

Salazar không chú ý tới vẻ mặt cứng ngắc của giáo sư ma dược sau lưng hắn. Hắn chép miệng: “Vị có chút tanh… Di, hình như có độc.” Hắn nói xong, đáng tiếc nhìn qua thành phẩm màu xanh bên cạnh, nhấc lên rót vào cống thoát nước.

Snape: “…”

Khóa này không có cách nào dạy.

Về phần giáo sư môn Bảo vệ sinh vật huyền bí Kettleburn bởi vì luôn mồm thuyết phục Salazar biến trở về nguyên hình để hắn kiểm tra lông… linh vũ mà bị quật đến nỗi phải vào bệnh thất, giáo sư môn Lịch sử Binns thôi miên Salazar làm cho hắn không cẩn thận biến trở về nguyên hình chạy vào trong Rừng Cấm ăn hết một đống sinh vật trong đó, trên lớp Biến hình bởi vì Godric sử dụng ma lực quá mạnh làm cho một chén trà lớn bằng bàn tay trở thành một con ếch to bằng cả phòng học vân vân…

Trước khi bọn họ đi đến khóa phi hành, Dumbledore giáo sư hòa ái dễ gần ngăn cản bọn họ.

“Ta nghĩ chương trình học trong trường có chút không thích hợp với hai vị, có lẽ các vị nguyện ý cùng với lão già này học một loại ma pháp càng cao thâm hơn?” Hắn mỉm cười hỏi.

Salazar và Godric thoạt nhìn đều rất do dự. Bọn họ trao đổi mấy ánh mắt, cuối cùng Godric lo lắng đáp: “Ta rất tình nguyện, hiệu trưởng tiên sinh tôn quý, chỉ là ông thực sự sẽ không lại bị… Ách, tên là gì ý nhỉ?”

“Chứng si ngốc của tuổi già.” Salazar nói.

“Đúng, ông thực sự sẽ không tái phạm chứng si ngốc của tuổi già sao?” Godric thành khẩn nói: “Ta đã tìm hiểu tư liệu, bọn họ nói lão nhân mắc bệnh này nên được người nhà cẩn thận chăm sóc, không nên làm lụng vất vả quá.”

Dumbledore sờ sờ ngực, cảm giác mình không mang thuốc xuống thật là một sai lầm. Cụ nỗ lực mỉm cười: “Ta nghĩ hai vị hiểu lầm, ta không mắc bệnh si ngốc tuổi già.”

“Thế nhưng lần trước khi ăn cơm dã ngoại ông lại phát bệnh.” Godric vạch trần.

Đó là bởi vì tam quan bị trùng kích đại não tạm thời sốc mà thôi!!!

Không có cách nào thét lên lý do Dumbledore: “…”

Cụ thấy phía sau hai người, một giáo sư đang ngồi xổm sau cửa sổ liều mạng lắc đầu với cụ, cảm giác mình thân là hiệu trưởng phải làm ra chút cống hiến để bảo vệ sự bình an của Hogwarts! Vì vậy cụ đè xuống cảm xúc trong lòng, tiếp tục ôn hòa mỉm cười: “Hai vị từ khi đến đây vẫn chưa từng đi đến phố mua sắm của phù thủy mua sắm đúng không?”

Nhãn tình Godric sáng lên: “Phố mua sắm?”

Dumbledore mỉm cười gật đầu.

“Nguyên lai ở đây cũng có phố mua sắm! Quá tốt!” Godric cực kỳ hưng phấn, bắt đầu lấy ra các thứ linh tinh từ trong túi của mình: “Pháp trượng… Ân, có Salazar, vẫn là mang kiếm đi… Phù văn luyện kim không quá cũ… Có, áo giáp vẫn còn, phòng hộ như vậy đủ rồi, còn có…”

Dumbledore nhìn ra tín hiệu nguy hiểm từ trong động tác của hắn: “Những thứ này là?”

Godric đã bắt đầu khoác từng món áo giáp lên người, rất nhanh thì trở nên ngân quang lóng lánh. Hắn lộ ra nụ cười ngượng ngùng với Dumbledore: “Sớm làm chuẩn bị một chút, miễn cho đến lúc đó lại cuống tay cuống chân… Nga được rồi, đừng quên mang theo hai túi không gian của cậu!”

Câu sau của hắn là nói với Salazar, người sau gật đầu, giơ một đống túi không gian ra trước mặt hắn, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong: “Cảm giác phù thủy ở nơi này nhiều hơn chỗ chúng ta nhiều, chúng ta đoạt nhiều kim tệ một chút cho lão sư đi!”

“Các ngươi muốn đi đoạt tiền?!”

“Đương nhiên, ” Salazar lấy ra một cây trượng thoạt nhìn vô cùng hung tàn, còn cao hơn hắn hai cái đầu: “Còn muốn cướp một chút nguyên liệu nấu ăn, có thật nhiều thứ ta chưa từng ăn qua…”

Tam quan của Dumbledore lại một lần nữa tràn ngập nguy cơ: “Chúng ta chỉ đến để mua đồ, không phải đi cướp!”

“Đều có nghĩa không khác nhau là mấy.”

Sai nhiều lắm a!!!

“Phố mua sắm không phải đều như vậy sao?” Godric không hiểu rõ lắm nhìn Dumbledore: “Tất cả mọi người đều lấy được bằng cách cướp đoạt, nếu như chúng ta trao đổi thì sẽ bị nhìn đó.”

Các ngài rốt cục đến từ thời không dã man nào a!!!

Dumbledore cấp tốc xoay người nắm giáo sư ma dược đúng lúc đi ngang qua người bọn họ: “Severus, vẫn là cậu mang hai người bọn họ đến Hẻm Xéo mua sắm đi.”

Đi ngang qua cũng bị trúng đạn Snape: “… Hắc?”

Mặc dù không nghe được nội dung, thế nhưng đối mặt với khuôn mặt mỉm cười của Dumbledore, hắn theo thói quen mỉm thành một nụ cười trào phúng nhạt, còn chưa kịp nói, đã nhìn thấy Dumbledore dùng một loại tốc độ mà một người già không thể nào đạt tới để… chạy. Snape hơi mờ mịt nhìn về phía một loạt các đồng nghiệp ngồi xổm ngoài cửa sổ, các giáo sư nhất thời sắc mặt đại biến, chạy trối chết giống như quạ đen bị chọc sào huyệt vậy.

“…”

Khi hắn không còn gì để nói nhìn đám quạ đen… a phi, các đồng nghiệp bay đi, Godric lặng lẽ nói nhỏ với Salazar: “Cậu nói xem giáo sư mũi to môn nấu nướng đáng tin cậy sao, sẽ không cản trở chứ?”

Giáo sư mũi to môn nấu nướng lỗ tai cực kỳ thính: “…”

“Chẳng lẽ không phải, nhìn khuôn mặt khổ đại thâm cừu của hắn kìa, nhất định lưng đeo huyết hải thâm cừu cho nên mỗi ngày đều liều mạng luyện tập ma pháp chờ mong một ngày nào đó đi báo thù.” Salazar cũng nhỏ giọng nói.

Mặt khổ đại thâm cừu: “…”

Godric che mặt: “Được rồi, ngay cả Helga chúng ta đều có thể bảo vệ, hắn ít nhất nhiều hơn Helga hai cái chân!”

Snape tuy rằng bị biệt hiệu mà hai người người sáng lập cho hắn làm cho thần kinh sắp đứt đoạn, thế nhưng dù sao vẫn còn chưa có đứt đoạn. Hắn nhạy bén bắt được ý tứ trong lời nói của Godric:”… Helga không có chân?”

“Hải Yêu sau khi thành niên sẽ học được ma pháp biến ra chân, nàng còn chưa trưởng thành, đương nhiên cũng chỉ có một cái đuôi cá a, quật người đau vô cùng, mặt của lão sư còn từng bị nàng quật sưng.” Godric thuận miệng đáp.

Một Hải Yêu có thể quật sưng mặt của một con cự long! Snape sợi hãi. Da rồng ngay cả thần chú bình thường cũng không làm gì được, Helga có một cái đuôi thép sao!

“Được rồi lần sau sẽ nói chuyện với ngài về Helga, ” Godric lộ ra mỉm cười rực rỡ: “Chúng ta lên đường đi!”

“Đi nơi nào?” Snape nhíu mày.

“Đi mua sắm!”

Snape không tình nguyện mang theo hai người đi lò sưởi đến Hẻm Xéo. Cho dù không rõ tại sao phải mang hai vị tổ tông này đi phố mua sắm, chí ít hắn cũng hiểu rõ đem hai người họ mang ra khỏi Hogwarts là chuyện cần thiết đến cỡ nào—— các lão sư trong trường cần phải nhanh chóng hồi máu trong khoảng thời gian này.

Nơi đặt lò sưởi để di chuyển của Hẻm Xéo ở trung tâm của Hẻm Xéo, vừa ra khỏi lò sưởi, Godric và Salazar đã sợ ngây người. Biểu tình của hai người còn khϊếp sợ hơn khi nghe nói một câu thần chú huyễn ảnh di hình của mình đã đưa mình đến ngàn năm sau, đầu từ bên trái chuyển tới bên phải, nửa ngày đều không bình tĩnh nổi.

“Tớ đang nằm mơ sao…” Godric dùng ngữ khí đầy mịt mờ nói: “Nhiều cửa hàng như vậy… Nhiều phù thủy như vậy… Tất cả mọi người ăn mặc thật chỉnh tề…”

Snape trong lòng hơi động, vốn định trào phúng nhưng lại nuốt trở vào.

Lại nói tiếp, hai tổ tông này vẫn còn đang ở trong giai đoạn tiểu hùng, hoàn toàn đều không phải người sáng lập sau này dẫn dắt phù thủy đánh bại Giáo Đình, thành lập Hogwarts. Ở niên đại u ám ngàn năm trước, Muggle cùng phù thủy còn chưa triệt để tách ra, xung quanh England đều là chiến loạn, Muggle coi phù thủy như ma quỷ, bắt được sẽ thiêu cháy. Nhóm phù thủy phải trốn đông trốn tây, ngay cả một nơi để tụ tập cũng không có. Tiểu phù thủy mới mười mấy tuổi như bọn họ phải trải qua khoảng thời gian như thế nào, xem biểu hiện của bọn họ là biết —— cũng không phải là loại sinh hoạt an ổn gì.

Một lúc lâu, Godric thở dài một cái: “… Thật tốt a.”

Hắn cởϊ áσ giáp trên người, cẩn thận thu hồi vào túi không gian, sau đó móc ra một cái áo da màu rám nắng. Năm sáu mai kim tệ lăn lộc cộc ra khỏi áo da, bị hắn bắt lại. Salazar bên cạnh cũng lấy ra một thứ không khác lắm, bên trong túi da của hắn ũng là mấy mai kim tệ ít ỏi, còn có mấy khối bảo thạch trong suốt.

“Không biết mấy thứ này mua được cái gì…” Godric lẩm bẩm.

Snape cũng không biết cảnh tượng mua sắm phồn hoa này đã ngăn trở một lần cướp đoạt. Hắn nhìn lướt qua kim tệ có hoa văn hết sức đặc thù, hừ một tiếng, dẫn đầu đi ra trung tâm tiếp đãi: “Nếu như đại não của các ngài còn chưa ngừng hoạt động, thì nên biết trong Hẻm Xéo không có cửa hàng nào sẽ thu nhận tiền của ngàn năm trước.”

“A? Vậy làm sao bây giờ?” Godric không hề có khái niệm với chuyện này.

“Đi Gringotts!”

Godric và Salazar đuổi kịp cước bộ của hắn, hai người vừa đi vừa nhìn các loại cửa hàng hai bên đường. Hẻm Xéo không bao giờ thiếu sự náo nhiệt, những đồ vật ma pháp không ngừng làm ra những động tác kỳ lạ, những cái vạc xếp thành chồng, còn có tiếng kêu la của các loại sủng vật bị nhốt trong l*иg. Đi tới trước cửa tiệm bán chổi bay, Godric bỗng nhiên dừng lại: “Di, là chổi bay!”

Snape không nhịn được liếc mắt đám hài tử vây quanh trước cửa kính một cái: “Ta giả thiết Gryffindor các hạ đã vượt qua mười tuổi?”

Godric nở nụ cười, thu hồi ánh mắt, đuổi kịp cước bộ của hắn: “Ta chỉ là có điểm giật mình. Lão sư cũng từng làm chổi bay cho chúng ta ngoạn…”

Snape không có lòng say mê nào đối với chổi bay, vô luận là ngàn năm sau hay là ngàn năm trước. Hắn hoàn toàn không muốn nghe về đề tài chổi bay, nhưng mà Godric đã nói ra nửa câu sau: “… Hắn nói cái kia sẽ ảnh hưởng sinh sản, cho nên chúng ta mới chơi hai lần thì lại bị hắn hủy diệt rồi.”

Snape: “…”

Lý do này là cái quỷ gì!!!