Chương 49

Cố Dư cũng gắp cho bà một miếng thịt, hỏi: “Làm sao vậy mẹ?”

Hắn cảm nhận được tâm trạng của bà thấp thỏm không yên.

Mẹ Cố nhân cơ hội có Tô Phi ở đây, bà muốn chí ít cũng có người giúp bà khuyên Cố Dư, bằng không bà không biết làm sao cả.

Bà ngập ngừng nói: “ Cái này…Tiểu Cách đã giúp mẹ là ơn lớn rồi, còn thường xuyên đưa đồ đến cho mẹ, cái này mẹ thấy có chút không thỏa đáng lắm…”

Cả bốn vẫn im lặng để chờ bà nói tiếp.

Mẹ Cố cắn răng nói ra: “ Nhưng mà con cứ mời con gái nhà người ta về nhà mình hoài như thế……người khác sẽ nói ra nói vào thì làm sao?”

Tô Phi tưởng mẹ Cố chỉ đang lo lắng chuyện đó nên cười xuề xòa nói: “ Không sao đâu bác gái ơi, sau này cô ấy sẽ còn tới dài dài ấy mà!”

Câu nói thẳng thừng thế này làm chén cơm mẹ Cố rớt xuống bàn, vậy là thật sự con trai bà muốn cưới cô bé này ư? Không được!!!!!

Cố Dư vội đỡ lấy chén cơm, quan tâm hỏi: “ Mẹ làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe ạ?”

Mẹ Cố run lẩy bẩy đứng dậy, Ngôn Cách vừa định dìu, bà lại kêu Cố Dư đỡ mình vào phòng.

Cố Dư cho Ngôn Cách một ánh mắt an ủi rồi dẫn mẹ vào phòng, hắn cũng muốn nói chuyện với bà xem, hắn cảm giác thái độ của bà đối với Ngôn Cách có chút khúc mắc, thậm chí là kháng cự, rõ ràng lần trước mà còn không ngừng khen ngợi cô nhóc trước mặt hắn biết bao nhiêu lần, sao bỗng dưng bây giờ lại thay đổi thế này.

….

Vương Nhu nắm tay Ngôn Cách nhẹ nhàng an ủi: “ Đừng nghĩ lung tung, là bác gái không muốn làm phiền em thôi, dù sao anh Cố cũng quen chăm sóc bác ấy hơn mà.”

Ngôn Cách không thấy buồn, cô chỉ cẩm thấy kỳ lạ thôi à.

Tô Phi cũng mon men đi vào phòng xem chuyện gì xảy ra, vừa bước vào đã nghe mẹ Cố nói.

“ Con và Tiểu Cách chia tay liền cho mẹ, mẹ không đồng ý!”

Cố Dư cau mày nhìn mẹ mình, trầm giọng hỏi: “ Vì sao?”

Mẹ Cố có khổ mà không nói được, bà bảo: “ Mẹ chỉ cảm thấy là cô bé kia không hợp thôi.”

“ Cố ấy rất đáng yêu, mẹ sẽ thích cô ấy cho xem.” Cố Dư cười nắm tay bà nói.

Mẹ Cố rầu rĩ nói: “ Nhưng mà ……nó là em gái của con, làm sao có thể….”

Cố Dư đứng hình.

Tô Phi lúc này cũng kiểu:?? ủa chuyện gì xảy ra vậy, Ngôn Cách là em gái của Cố Dư? Chuyện quái quỷ gì thế này?

Cố Dư cũng bàng hoàng nhìn mẹ mình: “ Mẹ đang nói cái gì vậy, Ngôn Cách sao có thể là em gái của con được chứ?”

Chuyện nghìn lẻ một đêm này đánh chết hắn cũng không tin, tự nhiên thành em gái hắn là sao?



Tô Phi cũng miễn cưỡng nói: “ Bác gái! Bác nhầm rồi không chứ Ngôn cách sao có thể là …là em gái của nó?”

Nói đến hai chữ em gái cậu nhịn không được đưa mắt nhìn Cố Dư, mày xem đi, cái xưng hô này có kí©h thí©ɧ hơn cho mày không!

Mẹ Cố buồn bực nói: “ Nhầm làm sao được, năm đó ông ấy ở ngoài vài năm liên tiếp, lúc về lại bảo có con ở ngoài, đến hiện tại cô bé này đến hỏi mẹ rằng ông ấy còn ở đây không, mẹ bảo ông ấy đã có vợ con, cô bé còn tỏ vẻ rất sốc, giống như không biết chuyện ông ấy đã có gia đình vậy. Thỉnh thoảng còn mang đồ cho mẹ, mẹ hỏi ai, cũng chỉ bảo là chú cố nhờ gửi! Con bảo mẹ làm sao hả?!!!”

Cố Dư và Tô phi: Hình như có gì đó hơi sai sai thì phải.

Cố Dư trầm ngâm hỏi: “ Có phải cô ấy gọi là [ chú Cố]?”

Mẹ Cố gật đầu.

Cố Dư vuốt mặt ngao ngán, hắn cảm giác bản thân mình bị mẹ ruột gài cho quả bom phía trước rồi, thảo nào ngày đó hắn cứ có thấy ớn lạnh sắp sửa có chuyện, thì ra là ở chỗ này!!!!

Tô Phi nhìn bạn thân đang bất lực nhìn mẹ mình, đành phải đứng ra nói: “ Bác gái à, Tiểu Cách thật ra rất thích gọi Cố Dư là chú Cố, ngoài ra cha mẹ cô ấy đều là người tai to mặt lớn, bác có nhớ ngày bác bị người khác suýt bắt cóc không, là cô ấy đưa bác đến cục cảnh sát, cha cô ấy là cục trưởng thành phố đó ạ!”

Mẹ Cố khϊếp sợ, bà giật mình hỏi lại: “ Cái gì!!?”

Tô Phi còn nói thêm: “ Dạ thật một trăm phần trăm, cháu đã từng gặp qua gia đình cô ấy rồi, không giả được đâu. Chỉ là chút hiểu nhầm thôi ạ,”

Mẹ Cố vẫn còn chưa tin được, bà lẩm bẩm: “ Vậy cớ gì…nó cứ đem đồ sang cho bác thế?”

Tô Phi lại liếc bạn thân một cái, cậu nói: “ Đó là vì trước kia chúng cháu có quen biết trước rồi, sau đó Cố Dư và cô ấy mới chính thức bên nhau không lâu, biết bác có bệnh trong người nên mới hay mua đồ sang cho bác đó.”

Mẹ Cố ngồi ngẫm lại bỗng dưng thấy bản thân mình nghi hoặc nhảm nhí rồi, bà bị ông chồng ám ảnh tới mức bây giờ chỉ cần nghe tới ông ta là lại lú lẫn cả đầu óc.

“ Hai đứa ra ngoài đi, để mẹ tĩnh tâm lại, nhớ xin lỗi Tiểu Cách giúp mẹ.” Nói xong bà nằm trên giường nhắm mắt lại.

Thấy hai người ra, Ngôn Cách chỉ hỏi: “ Bác ấy sao rồi? đã khỏe hơn chút nào chưa?”

Cố Dư nắm tay cô cười: “ Không sao rồi, chỉ là ban nãy đi hơi nhiều nên mới thấy mệt, nghỉ ngơi lát là được.”

Hắn quả thực không tin được mẹ lại có thể bị nhầm lẫn chỉ với vài việc vô căn cứ như vậy, nghĩ đến đứa con riêng mà cha hắn từng nhắc tới, đáy lòng lại không tự chủ được dâng lên một luồng khí lạnh.

Ngôn Cách cũng không hỏi nhiều thêm.

…….

Buổi tối hôm đó sau khi ăn uống xong, Ngôn Cách cùng Vương Nhu rửa chén, đuổi hai người đàn ông ra ngoài, bọn hắn bắt đầu câu có câu không tám chuyện.

“ Mày nghĩ xem, nếu cô nhóc thật sự là em gái mày thì sao?”

Cố Dư nhìn điếu thuốc có chút thèm lại không muốn hút, cắn răng vứt lại vào trong túi, hắn đưa tay chà chà bờ môi dưới của mình, nghe câu hỏi thiểu năng của bạn thân, khinh bỉ đáp lại: “Xảy ra được tao chết liền!”

Tô Phi bỉu môi: “Tao bảo là nếu mà.”

Cố Dư bỗng dưng nhớ lại lúc trong nhà bếp cô bị tình loạn ý mê mà gọi “ Anh Cố Dư”, cơ thể lại bắt đầu có thay đổi, hắn vội vàng ngưng ý nghĩ không dám nghĩ sâu thêm, tức giận đạp cho Tô Phi một cước bên ngày: “ mày đừng có suốt ngày nghĩ mấy cái bậy bạ.”

“ Ngao!!” Tô Phi bị ăn đạp đau điếng tru lên một tiếng



“ Tao có chỗ nào suy nghĩ bậy!!!!”

“ Hừ.” Cố Dư hừ lạnh một cái rồi bỏ vào nhà.

Mẹ Cố nói chuyện có vẻ xởi lởi hơn, nhưng vẫn cảm giác rất xấu hổ, chao ôi, đứa trẻ tốt đẹp thế này lại bị bà nhầm vớ nhầm vẩn, thật may là lúc đó bà còn biết vào phòng, bằng không con trai bà phải làm sao.

“ Muộn rồi để con đưa cô ấy về, mai còn đi học nữa.” Cố Dư cắt ngang cuộc nói chuyện của ba người, hắn với lấy áo khoác trên giá treo đồ, rồi mặc vào cho Ngôn Cách, ra hiệu cô đứng dậy.

Ngôn Cách rất phối hợp, mặc quần áo xong liền cúi người lễ phép chào tạm biệt mọi người, hai người vừa phóng xe ra ngoài, cô đã lên tiếng.

“ Em muốn ăn bánh kẹp!”

Cố Dư quay đầu: “ Chỗ nào?”

“ Lần đầu tiên chú dẫn em đi ăn ấy.” Ngôn Cách lớn tiếng trả lời, hai bên gió vù vù vυ"t ra sau, khung cảnh nhộn nhịp thành phố cũng không làm hai trái tim trở nên xa cách, mà càng làm họ cảm giác kề sát nhau hơn.

Cố Dư quen đường quen nẻo chạy vòng vài vòng, dừng lại cửa tiệm trong hẻm, hắn xuống xe trước, tháo mũ bảo hiểm cho cô rồi mới tháo cho mình.

“ Chú xem lần đầu tiên gặp mà lại dẫn con gái đi ăn chỗ này, may mắn là em chứ nếu gặp người khác chắc họ đập mặt chú lâu rồi.”

Cố Dư bật cười, lưu manh nói: “Lúc đó không phải anh có hỏi em bảo không ngại à.”

Ngôn Cách trừng mắt hắn một cái: “ Đó là phép lịch sự hiểu không!”

Cố Dư tỏ vẻ anh không hiểu, anh chỉ là nghe em không ngại liền chở em đi ăn.

Ăn no nê xong lại đèo nhau ra dọc hồ, cả hai ngồi trên xe, Ngôn Cách từ phía sau đút bàn mình vào trong bàn tay to lớn của người đàn ông, cô thỏa mãn cọ cọ mặt lên cánh tay hắn, khẽ đưa hai bàn tay lên, ngắm nhìn từng đốt ngón tay của hắn, cô dẩu môi nói.

“ Bàn tay anh thật đẹp.”

Cố Dư xoay ngang lại ôm cô vào lòng, dùng bàn tay xoa xoa tay cô, chọc cô: “Đương nhiên rồi, tay anh là đẹp bẩm sinh đó.”

“ Đúng vậy, chỉ có thể là của em thôi.” Ngôn Cách chợt kéo tay hắn ôm vào ngực, đầu còn ngẩng lên một bộ dáng vô pháp vô thiên nói.

Lúc này Cố Dư mới cảm thấy cô giống một đứa nhỏ, nhưng cảm giác mềm mềm rõ ràng làm hắn không dám làm gì quá phận, đành bất đắc dĩ cười: “ Được được, là của em không là của ai hết.”

Hiếm lắm Cố Dư mới nói một câu tình ý với mình, Ngôn Cách bỗng dưng dùng sức đứng dậy, ghé vào tai anh thì thầm vài chữ: “ Tất cả của em đều cho anh….”

Cố Dư giật mình, vội vàng ôm cô ngồi xuống, giọng có chút trầm: “ Ngoan nào, ngồi xuống đã.”

Ngôn Cách cho rằng hắn không tin, cô càng thêm dựa sát vào, vừa mạnh dạn lại có chút ngượng ngùng nói: “Thật mà, nếu anh muốn em không sợ đâu, đều cho anh.”

Quả thật Ngôn Cách yêu chết Cố Dư rồi, tình yêu này càng ngày càng lớn, cô không biết làm cách nào để thể hiện, cô thấy rất bức rứt, chỉ muốn đưa hết mọi thứ mình có cho hắn, cô không sợ, cũng không cảm thấy bản thân mình bị thiệt thòi, chỉ vì cô yêu hắn, nên tất cả cô đều muốn cho hắn, chỉ đơn giản vậy thôi.

Cố Dư thật sự thấy cô không giống như nói đùa, dần bình tĩnh lại, nắm lấy bàn tay cô đặt lên môi hôn một cái, trước ánh nhìn khó hiểu của cô, hắn nói: “ Ngôn Cách, em…anh rất cảm động nhưng mà anh không vội đâu, anh chờ được.”

Cô mới qua mười tám, vẫn chưa được, hắn cũng không phải không kiểm soát được bản thân mình! Mà không nghĩ tới cô nhóc này lại gan tới mức chủ động mời hắn cơ đấy!