Chương 6: Chết rồi

Thực ra, Lý Quế Sinh không hề hiểu được tâm tư của hội trưởng, hội trưởng cũng rất muốn trở thành một nhân vật khôn khéo linh hoạt, nhưng bẩm sinh không có được cốt cách ấy, nên không có cách nào để trở thành người linh hoạt, thì hắn đành phải cam chịu số phận này.

Hội trưởng Lệ đã ở trong văn phòng này một đêm, cả một đêm cho tới sáng vẫn chưa được chợp mắt, đôi mắt đỏ hoe giống như đôi mắt của thỏ, hắn hỏi Lý Quế Sinh: "Sao đến bây giờ mới trở về?"

Lý Quế Sinh trả lời: "Tôi phải đi xử lý chiếc xe nữa, một bên đèn xe đã bị hỏng, phải lái xe chạy đến gara để sửa, nhưng mà mui xe bị dính cái thứ đó, rất là bẩn, nên tôi phải đem xe xử lý cho sạch trước rồi mới dám lái xe đến gara sửa xe. Và cũng chỉ có một mình tôi quay về được mà thôi."

Khi Lệ Anh Lương nhìn thấy Lý Quế Sinh thì đã cảm thấy nhẹ người, hắn cúi đầu xuống, tiện tay sắp xếp lại mớ giấy tờ đặt trên bàn, hỏi: "Hai tên kia đâu rồi?"

"Chết cả rồi."

Lệ Anh Lương dừng tay lại, ngẩng đầu lên mà nói:"Thẩm Chi Hằng có dẫn theo đồng bọn à?"

Lý Quế Sinh đáp: "Không có, thông tin chúng ta điều tra lúc trước không hề sai, đêm hôm qua quả thật chỉ có một mình hắn đi về nhà, chiếc xe của hắn cũng đã bị hỏng ở giữa đường, tất cả đều nằm trong kế hoạch của chúng ta, lúc chúng tôi đuổi đến thì hắn đang đi bộ một mình trên đường."

"Vậy thì tại sao hai tên kia lại mất mạng?"

Lý Quế Sinh hít một hơi thật sâu, giống như sắp phải thuyết trình một bài luận văn, nhưng lúc sau lại liếʍ môi, và luồng hơi của hắn cũng rất nhẹ nhàng:

"Hội trưởng, chuyện đêm hôm qua có chút kỳ quái."

Lệ Anh Lương rướn mày: "Ừm?"

Lý Quế Sinh nghiêng người xuống thấp, thì thào kể lại chuyện đêm hôm qua, Lệ Anh Lương rũ mắt nhìn xuống bàn làm việc, tập trung lắng nghe. Đợi đến lúc Lý Quế Sinh thuật lại tất cả mọi việc thì hắn mới ngước mắt lên, đôi mắt sáng như đuốc:

"Có phải là các ngươi nhìn lầm rồi không? Nếu như cả não đều đã bắn đến rơi ra ngoài thì làm sao có thể bò dậy để mà gϊếŧ người được nữa?"

Lý Quế Sinh bị cú liếc mắt của Lệ Anh Lương làm cho nổi gai ốc:

"Cái này...ngài nói như vậy, thì đúng thật là tôi có đôi chút mơ hồ. Có khi nào là tôi đã nhìn nhầm hay không?"

Mấy ngón tay của Lệ Anh Lương cứ mãi gõ cộp cộp lên trên mặt bàn, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Quế Sinh mà nói:

"Mấy cái khác thì khoan hãy nhắc đến, ta hỏi ngươi lần cuối, cuối cùng thì có đúng thật là hắn đã chết rồi không?"

Lý Quế Sinh lập tức gật đầu đáp: "Hội trưởng à, chắc chắn là hắn đã chết thật rồi. Hơn nữa cái cách mà hắn chết cũng khá là khó để mà thu dọn thi thể."

Lệ Anh Lương tựa người ra phía sau: "Được, chết rồi là được, chết càng thảm thì càng tốt, như vậy cũng có thể để cho kẻ khác thấy kết cục của những kẻ dám chống đối chúng ta. Mấy ngày này ngươi cũng đừng nên ra mặt nữa, về nhà nghỉ ngơi đi, đợi sóng gió qua đi rồi hãy trở lại đây làm việc cho ta."

Lý Quế Sinh đồng ý, nghiêng người chào cung kính, sau đó thì cúi đầu xuống và đi ra ngoài.