Chương 3: Ghen tuông

Cái gì? Đương nhiên không được rồi! Nói bạn thân tắm chung với nhau cô còn tin, có bạn thân sờ vào người đối phương sao? Vậy còn kỳ lạ hơn, đặc biệt mình còn có tâm tư này với Cố Thiển.

“Không được.” Sở Lan vắt chéo tay đặt trước ngực, nhìn Cố Thiển đang ghé sát vào cơ thể mình, trong lòng càng lúc càng căng thẳng.

“Sở Sở, tớ chỉ sờ một chút thôi...” Đến bây giờ Cố Thiển vẫn rất thích dán vào Sở Lan, cũng không cảm thấy làm vậy có vấn đề gì: "Sở Sở, cậu sẽ không cho rằng tớ đang chiếm lợi của cậu đấy chứ? Như vậy đi, lát nữa cậu cũng có thể sờ tớ lại.”

Vậy thì không phải em vẫn bị chiếm lợi sao? Lúc này đầu Sở Lan quay rất nhanh, nhưng em đang trần như nhộng ngồi trong bồn tắm, muốn trốn thoát cũng không được, hơn nữa sức lực của em ấy rất yếu, cuối cùng chỉ có thể bất lực nhìn Cố Thiển kéo tay mình ra.

Cố Thiển do dự một lúc rồi vẫn nắm lấy bộ ngực nho nhỏ của Sở Lan vào trong tay.

“Sở Sở, cậu nên ăn nhiều hơn chút thì mới lớn nhanh được.” Ngực Sở Lan không to nên Cố Thiển có thể nhẹ nhàng nắm toàn bộ trong lòng bàn tay, rồi nhẹ nhàng bóp nhẹ một chút: "Nhưng rất mềm.”

Tay Cố Thiển vừa chạm vào, Sở Lan đã cảm thấy cả người có một luồng điện chạy qua, cảm giác này vô cùng mới lạ, nhưng lại khiến em ấy có hơi sợ hãi.

Nghe Cố Thiển đánh giá, Sở Lan không biết nên nói gì, mặc dù ngày thường hai người rất thân mật, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời Cố Thiển chạm vào ngực em, Cố Thiển cũng không có kinh nghiệm nên chỉ xoa nhẹ, nhưng vẫn mang đến một trải nghiệm khác biệt cho cơ thể ngây ngô của em.

“A Thiển...” Sở Lan cảm thấy toàn thân trở nên khó chịu, đặc biệt là nơi xấu hổ phía dưới càng có cảm giác kỳ lạ hơn, làm cho em ấy vô cùng mắc cỡ, ngay cả giọng nói cũng như sắp khóc: "A Thiển, cậu đừng có sờ tớ...”

Cố Thiển nhìn thấy hốc mắt Sở Lan đỏ hoe, giống như có thể bật khóc bất cứ lúc nào thì lập tức buông em ấy ra rồi lại ôm lấy Sở Lan nhẹ nhàng dỗ dành: “Sở Sở, đừng khóc, là lỗi của tớ, được không? Tớ chỉ muốn gần gũi với cậu thôi, không có gì khác.”

“A Thiển, lần sau đừng như vậy nữa.” Sở Lan nghe Cố Thiển xin lỗi thì lại mềm lòng, nhưng lúc này em vẫn được Cố Thiển ôm chặt trong lòng. Những ngày thường hành động này bình thường không có gì, nhưng bây giờ cả hai đều đang trần trụi, gần như dính vào nhau nên em lại nói thêm: “Cậu buông tớ ra trước đã.”

“Được rồi.” Trong lòng Cố Thiển có hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ đến sự thẹn thùng của Sở Lan, cô vẫn buông em ấy ra.

Từ đó Cố Thiển luôn thành thật, không làm ra hành động thân mật nào với Sở Lan nữa, lúc này Sở Lan mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thật ra do em không đúng, vừa rồi em bị Cố Thiển sờ đến phản ứng…

“Sở Sở, cậu ngủ chưa?” Buổi tối, hai người cùng nhau nằm trên giường, Cố Thiển đột nhiên hạ giọng nói nhỏ, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

“Chưa, sao vậy A Thiển?” Sở Lan đang hơi mơ mơ màng màng sắp chìm vào mộng đẹp, nghe thấy giọng nói của Cố Thiển thì tỉnh giấc quay người lại, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Cố Thiển lập tức đập vào mắt em làm em giật mình.

Bất cứ khi nào Cố Thiển cũng làm em rung động như vậy.

“Sở Sở...” Cố Thiển vươn tay ôm lấy Sở Lan, Sở Lan thuận theo dựa vào ngực Cố Thiển, đợi rất lâu vẫn không nghe được những lời tiếp theo của Cố Thiển.

Trong lòng em cảm thấy hơi kỳ lạ, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Thiển mím chặt môi, dường như hơi không vui.

Sở Lan suy nghĩ, vươn tay nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay Cố Thiển: "A Thiển, cậu sao vậy?”

Sở Sở ngoan ngoãn nằm trong lòng cô như một con mèo, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy hoảng sợ, thật ra cô đã như vậy từ khi ở trong phòng tắm rồi.

Vừa rồi Sở Sở suýt chút nữa bị cô bắt nạt đến phát khóc, vốn dĩ cô chỉ muốn đùa một chút, nói: “Sau này bạn trai cậu cũng sẽ sờ cậu, tớ chỉ muốn giúp cậu làm quen trước thôi, sau này anh ta sờ Sở Sở nhiều hơn thì nó sẽ to.”

Nhưng sau đó cô không nói lời nào nữa.

Nếu sau này Sở Sở có bạn trai, liệu em ấy có không thích cô nữa không? Nếu sau này Sở Sở cũng sẽ nằm trong lòng người khác thì sao? Thậm chí người đó sẽ làm những chuyện thân mật với em…

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng như vậy, trong lòng cô đã cảm thấy vô cùng khó chịu, cô không thể chấp nhận được trong lòng Sở Sở có người có địa vị còn cao hơn cả mình, càng không thể chấp nhận Sở Sở thân thiết với người khác như vậy.

Nhưng nếu Sở Sở thực sự muốn yêu đương thì cô không thể nói được điều gì. Suy cho cùng, cô cũng chỉ là bạn thân của Sở Sở, không thể ngang ngược chiếm lấy em cả đời không buông được.

Cô không thể ích kỉ như vậy được.

Mặc dù cô thực sự rất muốn làm như vậy.

“Sở Sở, lên cấp ba cậu có yêu đương không?” Giọng nói Cố Thiển thanh âm có hơi rầu rĩ, đưa ra câu hỏi một cách miễn cưỡng.

Yêu đương? Cố Thiển hỏi vấn đề này có ý gì? Chẳng lẽ cô đã phát hiện ra tình cảm của mình nên muốn thử lòng mình?

Sở Lan hơi căng thẳng, cẩn thận sắp xếp lại lời nói: “Có khả năng, nếu như gặp được người mình thích…”

“Cậu sẽ thích người khác thật sao?” Cố Thiển vừa nghe lời này, trong lòng càng tủi thân hơn, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng Sở Sở đã sớm suy nghĩ về vấn đề này, trước giờ Sở Sở cũng chưa từng nhắc đến với cô. Phải chăng Sở Sở đã có bí mật của riêng mình chăng? Cô không phải người Sở Sở thân thiết nhất nữa...

“Vậy cậu thích anh ta nhiều hơn hay thích tớ nhiều hơn?”

“...” Cái gì, Sở Lan cảm thấy Cố Thiển hỏi vấn đề này có hơi khó hiểu, giống như em đã yêu đương rồi vậy, huống hồ mình lại không có khả năng yêu đương thật: "A Thiển, tớ chỉ nói là có khả năng thôi.”

“Sau khi yêu, có phải cậu sẽ không muốn nói chuyện với tớ nữa không?” Cố Thiển ôm chặt lấy Sở Lan: "Sở Sở…”

Cố Thiển vội vàng muốn bày tỏ điều gì đó, nhưng đầu óc cô rối bời nên không thể suy nghĩ rõ ràng lắm.

Sở Lan đột nhiên phản ứng lại, em ấy hiểu ra vì lý do gia đình nên Cố Thiển thực sự hy vọng có người quan tâm đến cô, làm bạn với cô, bên ngoài cô thì tuỳ tiện nhưng bên trong là một cô gái rất mềm yếu... Chỉ tiếc thứ tình cảm này tuyệt đối không phải thích, chỉ là ỷ lại mà thôi.

Nghĩ vậy, Sở Lan thở dài một hơi: "A Thiển, không đâu. Tớ hứa với cậu, bất cứ khi nào cậu cũng là người quan trọng nhất của tớ.”

Chữ “thích” bồi hồi trong miệng em, nhưng sao cũng không thể nói ra được, cuối cùng em ấy nói ra hai chữ “quan trọng” này, bởi vì em có tình cảm khác thường với Cố Thiển, nên em không bao giờ có thể nói ra chữ “thích” một cách thản nhiên như Cố Thiển được.

“Thật sao?” Cuối cùng cảm giác bất an trong lòng Cố Thiển cũng tiêu tan, cô cười hì hì ôm chặt lấy Sở Lan: "Sở Sở, cậu thật tốt. Chính cậu nói như vậy rồi đấy, sau này đừng có đổi ý.”

“Ừ, tớ không đổi ý.” Sở Lan ngoan ngoãn đáp lại một câu, thầm nói thêm nửa câu sau trong lòng, tớ sẽ thích cậu, luôn luôn thích cậu.