Chương 5: Đòi hôn

Sở Lan biết Cố Thiển đang rất tức giận nên không dám giấu diếm, nghiêm túc kể lại toàn bộ chuyện buổi sáng gặp nhau với Giang Hạ.

“Vậy nên cậu đã đồng ý rồi à?” Dáng vẻ ngoan ngoãn của Sở Lan khiến Cố Thiển dù có tức giận đến cỡ nào đi nữa cũng tan biến, nhưng khi nghe đến chuyện Sở Lan nói Giang Hạ muốn kết bạn với em ấy thì trong lòng cô dấy lên cảm giác không vui.

“Không có, chỉ đơn giản là bắt tay nhau một cái mà thôi.”

“Cậu bắt tay với cậu ta ư?” Lần này thì sắc mặt Cố Thiển khó coi hẳn lên, cô cầm lấy bàn tay của Sở Lan rồi bóp chặt lại: “Cậu ta còn chạm vào chỗ nào của cậu nữa?”

Sở Lan biết Cố Thiển đang nổi lên du͙© vọиɠ chiếm hữu riêng… Ban đầu khi vừa mới quen Cố Thiển, hai người chỉ đơn thuần sống chung với nhau, sau đó dần dần thân nhau hơn thì tính độc chiếm của Cố Thiển lại càng lộ rõ, ngay cả khi Sở Lan nói chuyện với người khác hơn hai câu thì cô đã nổi giận đùng đùng.

Có đôi khi Sở Lan cảm thấy dù Cố Thiển nói chỉ xem cô là bạn nhưng trái lại hành động của Cố Thiển lại xem cô không khác gì vật sở hữu riêng…

Thế nhưng việc xem cô như vật sở hữu riêng lại không khiến cô cảm thấy khó chịu chút nào, bởi vì ít nhất nó cũng chứng minh một điều rằng cô có một vị trí đặc biệt ở trong lòng Cố Thiển.

“Không có đâu. Cậu ấy chỉ muốn bắt tay với tớ, theo phép lịch sự thì tớ cũng bắt tay lại với cậu ấy một cái rồi lập tức buông ra ấy mà…” Sở Lan thấy thái độ của Cố Thiển vẫn còn lạnh lùng, nhưng cuối cùng vẫn không hất tay cô ấy ra, Sở Lan lập tức dùng giọng nói dịu dàng dỗ dành: “A Thiển, tớ biết lỗi rồi, cậu đừng tức giận nữa có được không?”

“Sau này đừng để cậu ta chạm vào người cậu nữa. Người khác cũng không được chạm.” Cuối cùng, Cố Thiển vẫn lựa chọn làm hòa. Dẫu sao Sở Lan cũng đã nhận lỗi, nếu cô cứ vùng vằng như vậy cũng không hay chút nào. Mặc dù là vậy thì trong lòng cô vẫn còn cảm giác buồn bực, cực kỳ không thoải mái.

“Tớ biết rồi.”

Mỗi khi Sở Sở mắc lỗi, em ấy đều sẽ bộc lộ dáng vẻ như một con mèo con ngoan ngoãn, khiến cô muốn nổi giận cũng không giận nổi, vậy nên giữa hai người rất hiếm khi xảy ra cãi vã… Cố Thiển âm thầm thở dài một hơi, thôi bỏ đi, dù sao bản thân mình cũng thật sự không nỡ hung dữ với em ấy.

“Đi thôi.” Cố Thiển dứt khoát lấy tay nắm chặt tay của Sở Lan, trong lòng cứ luôn có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó nhưng không thể nào nói thành lời được.

Cố Thiển bất giác cau mày một cái, sau đó lập tức giãn ra, tốt hơn hết là không nên suy nghĩ nhiều, tóm lại Sở Sở vẫn ở bên cạnh cô là được rồi.

"Mẹ… Ừm… Tối nay con qua nhà của Cố Thiển ạ."

"Được thôi." Lúc đầu, mẹ của Sở Lan rất không đồng ý việc Sở Lan và Cố Thiển hay chơi với nhau, bởi vì mới nhìn là biết Cố Thiển không phải là một học sinh ngoan, lại nghe được tin tức nhà Cố Thiển rất giàu, cô ấy và Tiểu Lan hoàn toàn khác xa nhau.

Nhưng sau khi nghe thấy Sở Lan kể Cố Thiển nhiều lần thi đứng nhất khối thì thái độ bất mãn của bà lập tức trở thành nụ cười vui vẻ: "Tiểu Lan à, hôm nào con dẫn cô bé bạn con tới nhà mình ăn một bữa cơm đi."

Khi nhìn thấy cô ấy, thái độ hài lòng trên khuôn mặt của bà lại càng tăng thêm. Ừm, cũng không tệ nhỉ. Cô chủ động gọi bà là dì, đúng chuẩn mực một cô bé lễ phép, cử chỉ thanh nhã, biết cách ăn nói, có kiến thức sâu rộng, đúng là một cô bé thông minh; vừa đẹp lại vừa cao ráo, còn đối xử rất tốt với Tiểu Lan, vừa chu đáo vừa cẩn thận, thật đúng là một cô bé rất đáng tin cậy.

Hơn nữa, từ nhỏ tới lớn tính cách của Tiểu Lan rất dễ bị xấu hổ, không có nhiều bạn, chứ đừng nói đến chuyện dẫn bạn về nhà chơi. Có một lần, bà đã nghi ngờ con gái của mình mắc hội chứng sợ giao tiếp, nay hiếm khi thấy Tiểu Lan có một bạn như vậy, đúng là cũng không tồi.

Từ khi ăn chung rồi ở lại nhà nhau, bà hoàn toàn buông bỏ thành kiến đối với Cố Thiển, trái lại bà đối xử với Cố Thiển nhiệt tình chẳng khác con gái ruột của mình là bao.

Vậy cho nên, khi Cố Thiển xin phép bà có thể cho Sở Sở qua ngủ lại nhà mình một đêm được hay không thì bà đồng ý ngay mà không hề chần chừ.

Sau đó, khi đã có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, sau có lần thứ hai thì sẽ có vô số lần nữa. Có đôi khi hơn mười mấy ngày bà không hề nhìn thấy mặt của Tiểu Lan.

Cũng may, Cố Thiển là một cô bé có phẩm hạnh đoan chính, không phải là dạng người hay đi gây chuyện, vậy nên mẹ Sở rất yên tâm.

Chương trình học của năm nhất Cao học vẫn còn khá nhẹ, Sở Lan rất nghiêm túc nghe giảng, vẫn theo kịp tiến độ, không bị mất gốc. Cố Thiển không để cô học bù nhưng vẫn đề nghị cô tiếp tục ở lại nhà của cô ấy.

Càng về sau, không cần phải chào hỏi rườm rà với mẹ của Sở Sở, bà cũng đã quen với chuyện như vậy rồi nên chẳng thấy lạ, trái lại khi nhìn thấy Sở Lan về nhà thì lại còn hơi bất ngờ.

"Sở Sở, nếu hai chúng ta mãi mãi không phải rời xa nhau thì tốt biết mấy." Buổi tối, Sở Lan dựa vào trước ngực của Cố Thiển như mọi hôm thì đột nhiên Cố Thiển bật ra một câu nói như vậy.

Thật ra thì điều Cố Thiển muốn nói là: "Nếu tớ và cậu là một người thì tốt quá." Nhưng yêu cầu như vậy thì quá bá đạo rồi, sau này… Chung quy thì Sở Sở vẫn sẽ còn có gia đình riêng của em ấy nữa…

Cái suy nghĩ đen tối trong lòng muốn sống chung với Sở Sở càng lúc càng thêm mạnh mẽ. Nó giống như hạt giống đang rục rịch đòi nảy mầm, dường như muốn xới đất chui lên, phát triển mạnh mẽ. Cô hy vọng trong lòng của Sở Sở chỉ có duy nhất một mình cô, cô hy vọng Sở Sở sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô, không được đi bất cứ đâu.

Cố Thiển nhận thấy suy nghĩ này của mình chẳng có vấn đề gì cả. Cô biết từ nhỏ đến lớn, tính cách của cô đã lì lợm ương bướng hơn người khác, một khi đã quyết định vấn đề gì thì không bao giờ dễ dàng từ bỏ. Có điều đối với Sở Sở thì thứ cảm giác đó lại càng rõ ràng hơn.

Mãi mãi không rời xa nhau ư? Sở Lan nghe thấy câu nói này thì không biết trả lời lại như thế nào, làm gì có ai mãi mãi không rời xa nhau chứ? Mặc dù cô cũng không muốn rời xa Cố Thiển chút nào nhưng dù sao Cố Thiển cũng không phải là người đồng tính nữ. Hai người chỉ đơn giản là bạn bè, không sớm thì muộn cũng có ngày phải xa nhau thôi…

Cố Thiển không nghe thấy câu trả lời từ Sở Lan, khó tránh được cảm giác nản lòng. Sở Sở luôn ngại ngùng trước những cử chỉ tình cảm của cô. Có đôi lúc, cô cảm thấy trong lòng Sở Sở, cô không hề quan trọng chút nào, chỉ là vì cô kiên quyết đưa ra yêu cầu thì Sở Sở mới ở lại bên cạnh cô mà thôi… Cô quan tâm Sở Sở còn nhiều hơn rất nhiều so với Sở Sở quan tâm cô.

Thứ cảm giác này cũng chỉ có mình Sở Sở mới có thể đưa đến cho cô, bất kỳ ai cũng không thay thế được.

Nghĩ đến đây, Cố Thiển tiến đến gần sát mặt của Sở Sở, cắn một phát lên gò má của em ấy. Mặt của Sở Lan đột nhiên bị cắn đau và có chút ươn ướt nên em ấy cảm thấy hơi hoảng hốt, em ngước mắt nhìn khuôn mặt của Cố Thiển gần sát ngay trước mặt.

Trái tim của Sở Lan đập loạn nhịp, không cách nào kiểm soát được.

Em ấy cảm giác trái tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi, chưa bao giờ hai người lại kề sát nhau đến như vậy…

Cố Thiển, tớ xin cậu, đừng kề sát người tớ như vậy…

Khuôn mặt của Sở Lan lập tức đỏ ửng lên, ngay cả vành tai cũng đỏ rực như tia máu. Vốn dĩ Cố Thiển chỉ muốn trách phạt chuyện Sở Lan không quan tâm cô, thế nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy miệng lưỡi của mình khô khốc đến kì lạ.

"Sở Sở, tớ muốn hôn cậu, có được không?" Không hiểu lý do vì sao, đột nhiên cô lại rất muốn làm thư thế. Chợt nhớ tới lần trước Sở Lan tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trong phòng tắm bị cô sờ lên ngực, trong lòng lại dấy lên cảm giác xao động khác lạ.

Tại sao Cố Thiển lại có yêu cầu như vậy? Cậu ấy không cảm thấy như vậy… Có hơi vượt qua khỏi giới hạn sao? Sở Lan sợ hãi hơi nhích ra một chút, nhưng Cố Thiển cố chấp cầm chặt lấy vai của em ấy không để em ấy thoát ra.

Cố Thiển nhìn cô chằm chằm khiến Sở Lan lập tức muốn nín thở, cô luôn không thể từ chối lời yêu cầu của Cố Thiển, bởi vì cô cũng rất khao khát được gần gũi với Cố Thiển…

Sở Lan thật sự không hiểu tại sao Cố Thiển lại muốn như vậy. Thực tế, Cố Thiển cũng không hiểu, càng lúc cô càng không hiểu trong lòng mình đang suy nghĩ điều gì, cô cảm thấy càng ngày bản thân mình càng kỳ lạ nhưng tạm thời vẫn hiểu được ý niệm từ sâu trong thâm tâm mình.

Chỉ là hôn một cái mà thôi, có lẽ…

Sau cái hôn này, cô sẽ không kỳ lạ nữa.

Nghĩ đến đây, Cố Thiển lại cúi đầu xuống lần nữa.

"Thật sự xin lỗi cậu, Sở Sở… Tớ không thể kiềm chế được nữa."