Chương 10

Lúc đầu nàng ta hơi ngẩn người, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn ta. Một lúc sau nàng ta thu ánh mắt lại, nhìn nụ cười nhạt của ta rồi từ từ gật đầu.

Ánh mắt nàng ta dần dần xuất hiện sự kiêu ngạo và dã tâm.

Không hiểu sao lại có phần giống Chu Sở Chi.

“Ta đã đến thế giới này rồi thì đương nhiên muốn có thứ tốt nhất.”

Trong thế giới này, thứ tốt nhất mà nữ tử muốn có được chính là leo lên Phượng vị người người ao ước.

Chu Sở Chi muốn làm Hoàng đế, Lâm Nguyệt muốn trở thành Hoàng hậu của hắn, về phần Vinh Vương Chu Ngộ Chi thì vừa tham tài vừa háo sắc.

Mỗi người bọn họ đều có thứ mà bản thân muốn có được.

Vậy ta sẽ phá hủy tất cả mọi thứ.

Để báo thù cho phu quân và hài nhi đã c/h/ế/t cùa ta.

Bảy ngày của phu quân.

Ta mang theo giỏ có thịt rượu, một mình đi đến bãi đá nơi sườn núi, nhìn ngôi mộ vẫn còn mới kia, bên trong là phu quân cách đây không lâu hứa hẹn tương lai với ta, lúc này đã thành một thi thể lạnh như băng.

Ta lấy rượu ra đổ xuống trước bia mộ.

“Phu quân, ta sẽ báo thù cho chàng.”

Tất cả những người xem thường phu quân ta.

Những đôi tay đã nhiễm m/á/u tươi nhưng vẫn cảm thấy chàng không phải người gì quan trọng, là ai ta đều không bỏ qua.

Gió đêm có hơi lạnh.

Ta nói liên miên một lúc lâu trong bóng đêm cô đơn, sợ Lâm Nguyệt sinh nghi, lúc này ta mới lưu luyến không rời đi khỏi bãi đá sườn núi.

Quay về phủ Thừa tướng, ta lập tức nhốt bản thân ở trong phòng.

Nếu đã hạ quyết tâm khiến những người này phải trả giá đắt vì hành vi của mình thì ta phải từng chút từng chút chặt đứt cánh chim của bọn họ.

Nếu muốn leo lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, cần có binh quyền, lòng dân và tiền tài.

Tất cả những thứ đó, một thứ cũng không được thiếu. Quan trọng nhất là binh quyền, bây giờ quyền thế cao nhất đang nằm trong tay lão Hầu gia.

Lão Hầu gia có một nhi tử độc nhất, là tiểu Hầu gia tài giỏi tuấn tú hơn người nổi tiếng thành Trường An, Chu Mộ. Ở hội thơ, Chu Mộ vừa gặp đã yêu Lâm Nguyệt, người thuận tay biến thơ cổ thành thơ của mình.

Nếu đã ái mộ Lâm Nguyệt tài giỏi thì ta sẽ tự tay để lộ bí mật này của nàng ta.

Chỉ là ta còn chưa chuẩn bị xong kế hoạch thì đã bắt gặp một âm mưu quỷ kế.

Đích nữ nhà Thừa tướng tên Lâm Thù, nàng ta đã mua chuộc một tiểu nha hoàn trong viện Lâm Nguyệt, để nàng ta thay nước trà của Lâm Nguyệt.

Về phần trong nước trà kia có cho thêm cái gì…

Nhìn ánh mắt căm hận của Lâm Thù, ta cũng có thể đoán được một chút.

Đáng tiếc Lâm Nguyệt không phải đồ ngốc.

Nàng ta phát hiện nước trà có gì đó không đúng, sau đó lập tức truy tìm kẻ phản bội trong viện rồi kéo đến trước mặt Thừa tướng.

Vẻ mặt Lâm Thù vô cùng bối rối.

Chỉ thiếu điều nói với đám người rằng người hạ độc nước trà không phải là mình.

“Cha, người phải làm chủ cho con.”

Lâm Nguyệt chán ghét nhìn Lâm Thù, sau đó uất ức nhìn chằm chằm Thừa tướng đại nhân uy nghiêm trước mắt.

Tay trái tay phải đều là thịt.

Nhưng Lâm Nguyệt rất thông minh, nàng ta trực tiếp kéo chuyện này ra ngoài, trong đại sảnh đều là hạ nhân và nha hoàn, cho dù Thừa tướng có bỏ qua chuyện này thì cũng không chặn được miệng của mọi người.

Hình như Lâm Thù có hơi bối rối, nhưng nàng ta vẫn mạnh miệng:

“Ngươi có chứng cứ gì mà nói là do ta làm chứ, có người thấy ta hạ độc trong nước trà kia sao?”

Đương nhiên nha hoàn bị mua chuộc kia đã kể hết mọi chuyện.

Tình tiết vả mặt đến vô cùng đúng lúc, ta ở bên cạnh xem thôi cũng thấy mệt.

Nhưng trò hay còn chưa bắt đầu đâu.