Chương 12

Đích Ngũ tiểu thư Lâm An An, có thể nói là quốc sắc thiên hương, là người nổi bật nhất trong đám con cháu đông đúc của Lâm gia.

Nếu không phải khi còn nhỏ bị thương ở đầu thì đệ nhất mỹ nhân của thành Trường An chắc chắn là nàng ấy chứ không phải ai khác.

Chỉ có thể cảm thán, tạo hóa thật biết cách trêu ngươi người mà.

Thấy ta đến, Lâm Thù trực tiếp kéo ta ra sau núi giả.

Lâm An An ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá, nàng ấy ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ mình, ngọt ngào cười một cái rồi lại tiếp tục ngoan ngoãn ăn kẹo.

Sau khi xác định bốn phía không có người, Lâm Thù đưa tay chỉ về phía ta, vẻ mặt vừa cảnh giác vừa đề phòng:

“Ngươi là người của Lâm Nguyệt, vì sao ngươi lại muốn giúp ta?”

Xem ra cũng không phải người ngu, vẫn nhận ra ta là người đứng sau giúp nàng ta.

Ta không trả lời nàng ta ngay mà hỏi điều khiến mình thắc mắc:

“Phủ Thừa tướng đông con cái, thứ nữ cũng không phải chỉ có mình Lâm Nguyệt, vì sao ngươi lại chỉ nhằm vào nàng? Không, phải nói là hận nàng.”

Hận ý vô cùng rõ ràng.

Ngay cả che giấu cũng không có.

Lâm Thù hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn ta mang theo sự đề phòng và khıêυ khí©h.

“Ngày nhỏ Tam hoàng tử có hôn ước với ta, nàng ta lại không biết xấu hổ mà dính lại, ở trước mặt ta chàng chàng thϊếp thϊếp với Tam hoàng tử, không hề đặt đích tỷ là ta ở trong mắt, ta chán ghét nàng ta thì sao?”

Chán ghét?

Ta nhạy bén phát hiện ra lời nói của nàng ta có gì đó không thích hợp.

Khi nói đến Chu Sở Chi, ta có thể cảm nhận được sự không cam tâm của Lâm Thù, nhưng ta lại hoàn toàn không cảm nhận được hận ý ngút trời như lúc nãy của nàng.

Cho nên nhất định có ẩn khúc khác.

“Chỉ vì nguyên nhân này thôi sao?”

Ánh mắt ta nhìn về phía Lâm An An ở bên cạnh, không biết có phải ảo giác của ta không mà hình như Lâm Thù rất yêu thương người muội muội này.

Dường như nàng ta cảm thấy ta hỏi quá nhiều, rất phiền phức.

Tay nàng vừa nâng lên thì Lâm An An lại đột nhiên lên tiếng:

“Tỷ tỷ, An An vẫn muốn kẹo.”

Sự tức giận trong mắt Lâm Thù nhanh chóng biến mất, lại biến thành dáng vẻ tỷ tỷ dịu dàng. Sau đó nàng ta lấy hai viên kẹo từ trong túi ra đưa cho Lâm An An.

“Không phải ngươi muốn biết nguyên nhân sao?”

Lâm Thù nắm kẹo trong lòng bàn tay, ánh mắt lạnh đi.

“Chuyện này cũng không phải bí mật gì.”

“Năm đó, lúc mẹ ta sinh An An, mẹ của tiện nhân Lâm Nguyệt kia ôm bụng to đến cửa, cầu xin mẹ ta cho bà ta một danh phận.”

“mẹ của tiện nhân kia vốn là bạn tốt của mẹ ta. Chỉ vì gia cảnh sa sút mà bị bán vào thanh lâu, mẹ đã nhiều lần hỗ trợ để bà ta có thể an ổn trong chốn hỗn loạn kia.”

“Không ngờ bà ta lại lấy oán trả ơn, cùng với cha ta… Lại còn ở ngay thời điểm mẹ ta sinh An An, mẹ ta tức giận dẫn đến khó sinh, thiếu chút nữa mất mạng, từ đó cũng không thể mang thai được nữa. An An cũng vì vậy mà yếu ớt nhiều bệnh, phải uống thuốc chữa trị trong thời gian dài.”

“Nếu muội ấy bình an không có việc gì thì không sao, không ngờ tiểu tiện nhân Lâm Nguyệt kia lại đẩy An An xuống hồ nước. Hại muội ấy bị nhiễm lạnh giữa trời đông giá rét, đầu đập trúng đá. An An bị Lâm Nguyệt hại thành cái dạng này, ngươi nói xem, ta có thể không hận được sao?”

Ánh mắt Lâm Thù là hận thù không thể che giấu, nàng ta trực tiếp nắm chặt lấy cằm ta, hung ác nói:

“Đừng cho rằng hôm nay ngươi giúp ta thì ta sẽ mang ơn ngươi. Ngươi là bạn của Lâm Nguyệt thì chính là kẻ thù của ta!”

Ta lại lần nữa cảm nhận được sự hận thù mạnh mẽ.

Rất tốt.

Vị đồng minh thứ hai của ta.

Phu nhân Thừa tướng là biểu muội của lão Hầu gia.