Chương 4

Hiện giờ xuất hiện một quan nhi (*) nổi danh như ta, các quan lại quyền quý ùn ùn kéo đến, sau lưng Triệu ma ma đã có chỗ dựa, tâm trạng hiển nhiên tốt hơn rất nhiều.

(*) kỹ nữ bán nghệ không bán thân.

Để bồi thường, bà ta cho ta không ít châu báu vàng bạc, ta âm thầm mang đi bán để đổi thành ngân phiếu.

Cùng lúc đó. ta tranh thủ khoảng thời gian này để giảm béo.

Triệu ma ma đối xử với cây hái tiền là ta rất tốt, dặn đầu bếp chuẩn bị cho ta đồ ăn khuya cho ta hàng đêm.

Gà quay bóng loáng, thơm nức mũi được nướng giòn rụm, chân giò chưng đường phèn và các loại bánh ngọt như bánh táo đỏ, bánh hạt dẻ.

Ta thèm ăn đến chảy nước miếng, nhưng vẫn kìm nén, chỉ lấy phần đùi và ức gà đã lột da để ăn.

Nguyên nhân rất đơn giản, thân thể của Trương Yên Nhi quá béo.

Nàng ta giống mẫu thân Trương thị của mình, thích ăn đồ ngọt và đồ nhiều dầu mỡ, khi ăn còn không khống chế lượng thức ăn.

Trương thị bắt đầu đau nhức chân tay rồi, tuy Trương Yên Nhi vẫn còn trẻ, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì việc mắc bệnh giống mẫu thân nàng ta chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Người sở hữu cơ thể này đã là ta, ta chắc chắn phải điều dưỡng nó thật cẩn thận.

Nói đến dưỡng sinh, việc ăn uống điều độ là chuyện vô cùng quan trọng.

Nhưng muốn điều độ rất khó, ngày thường Trương Yên Nhi ăn uống thoải mái thành quen, dạ dày bị giãn ra hết cả.

Cơ thể này quen với việc bị đồ ăn dầu mỡ thu hút, một khi dừng lại sẽ trở nên cáu kỉnh và chán ăn.

Ta cắn răng điều chỉnh từng chút một, bắt đầu từ việc quen ăn no chín phần giảm xuống tám phần, bảy phần, từ từ thu nhỏ dung tích của dạ dày.

Đồng thời, ta luyện kiếm mỗi sáng sau khi khi thức dậy…

Luyện những chiêu thức mà Giang Dung Cẩn từng tự mình cầm tay ta chỉ dạy.

Mới đầu, cơ thể của Trương Yên Nhi đến cả chuôi kiếm sắt cũng không nâng nổi, dần dần bắt đầu có thể cầm kiếm múa một bài hoàn chỉnh.

Chỉ cần nỗ lực thì ắt sẽ được hồi đáp, sau tám tháng chật vật, cuối cùng thân hình của ta đã khôi phục về lại dáng vẻ không thua kém khi vẫn là đại tiểu thư là bao.

Hơn nữa, ta phát hiện, sau khi ăn uống thanh đạm, những nốt mụn sưng đỏ trên mặt ta biến mất hết, tóc không còn dầu như trước nữa.

Khi ta soi gương, dần nhận thấy khuôn mặt có đường nét xinh đẹp.

Thật ra Trương Yên Nhi không xấu, nàng ta và mẫu thân Trương Thị của mình có đôi mắt to và chiếc mũi cao.

Do trước đây quá mập nên thịt trên mặt che mất ưu điểm của ngũ quan, chắc hẳn Trương Yên Nhi mập từ nhỏ nên chưa từng nghĩ đến, bản thân nàng ta vốn dĩ cũng là một mỹ nhân.

Ta ngắm nghía vẻ ngoài mỹ mạo của mình chưa được bao lâu thì tin dữ bất ngờ ập đến.

Triệu ma ma tìm ta, nói với ta rằng bà ta muốn ta tiếp khách.

“Như Ý, ngươi biết đêm đầu tiên của ngươi được ra giá bao nhiêu không? Ba ngàn lượng vàng ròng đó!”

“Lý đại nhân nguyện ý chi ba ngàn lượng vàng để ngủ một đêm với ngươi, ngươi còn chưa thấy đủ hả?”

Đối mặt với sự chất vấn của ta, Triệu ma ma rất kích động.

Trước đây, bà ta đồng ý với ta chỉ bán nghệ không bán thân là vì dung mạo của ta xấu xí, không thể để khách nhìn thấy mặt.

Nhưng hiện giờ ta đã lột xác, trở thành một mỹ nhân.

Triệu ma ma là người làm ăn, sao bà ta có thể bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền này cơ chứ?

Quan nhi bán nghệ không thể rao được giá cao, nhưng ta đang trong đà nổi tiếng nên đêm đầu hẵng còn được giá.

Đám công tử trong kinh thành vì muốn giành được đêm đầu của Như Ý cô nương mà không ngừng nâng giá, cuối cùng bị Lý đại nhân dùng ba ngàn lượng vàng đè xuống.

Lý đại nhân năm nay gần sáu mươi tuổi, thường xuyên ra vào thanh lâu, cả đời tìm hoa vấn liễu, nổi danh là kẻ phóng đãng.

Khi ta còn là đại tiểu thư của Tạ gia, ông ta đến xách giày cho ta còn chẳng xứng nữa là!

Ta nhìn khuôn mặt trát phấn trắng bệch của Triệu ma ma, trong lòng cười lạnh.

May mà ta đã chuẩn bị cho chuyện này từ trước.

Nữ hài tên Tiểu Nhị mới mười một tuổi đã bị cha ruột bán vào thanh lâu, nàng được ta cứu sau nhiều lần tìm cách tự vẫn.