Chương 6

Hắn chỉ vào bức tượng gốm: "Bức tượng gốm này vốn dĩ là một đôi, nhưng hiện tại chỉ còn một cái, mong Như Ý cô nương và vị công tử này giúp tôi tìm lại cái còn lại."

Hừ.

Hắn còn hất hàm ta đây.

Tôi đang định nổi giận, nghe thấy hắn lại nói thêm một câu:

"Nếu không, tôi sẽ ở trong người vị công tử này mãi mãi không đi."

Không chỉ hất hàm ta đây, hắn còn đe dọa người ta nữa chứ!

Cốt yêu dù sao cũng là yêu.

Thời gian cốt yêu mượn xác càng lâu, tổn hại đối với người càng lớn.

Để cứu mạng nhỏ của Trần Tư Tề, chúng tôi chỉ có thể đồng ý yêu cầu của hắn.

Trước khi đi tìm một bức tượng gốm khác, trước tiên tôi ở trong phòng của Tưởng Thiếu Thiên ngủ một giấc.

Cho đến khi mặt trời lên cao, tinh thần mới tràn đầy năng lượng sống lại.

Tưởng Thiếu Thiên đeo đồ đạc đi tới: "Chúng ta đi đâu tìm?"

Tôi nhìn vào căn phòng bên cạnh: "Đi theo Hà Sinh là được, nếu như hắn có thể tìm thấy bức tượng gốm của cậu, chắc chắn cũng có thể tìm thấy bức tượng gốm kia."

Nói xong, tôi gọi một tiếng: "Hà Sinh, mau ra đây, chúng ta phải đi thôi."

Vài phút sau, cửa phòng mở ra.

Hà Sinh mặc một bộ áo dài màu xanh, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất tao nhã.

Tôi đỡ trán: "Quần áo này từ đâu ra?"

Tưởng Thiếu Thiên ngáp một cái: "Tối qua hắn cứ nài nỉ em mua cho hắn."

"Hắn nói vợ hắn rất thích nhìn hắn mặc đồ màu xanh."

Hà Sinh cười, đi tới chỗ chúng tôi.

"Được rồi."

……

Tưởng Thiếu Thiên làm tài xế, Hà Sinh ngồi ở ghế phụ chỉ huy cậu ta đi lòng vòng trong thành phố.

Tôi nằm ở hàng ghế sau nhắm mắt dưỡng thần.

Cũng không biết đã qua bao lâu, xe dừng lại.

Tôi lau nước miếng ở khóe miệng: "Đến rồi? Đi thôi, xuống tìm đồ vật đi."

Hai người phía trước không nhúc nhích.

Tôi sững sốt một chút: "Sao vậy? Sao không đi?"

Tưởng Thiếu Thiên từ từ giơ tay, chỉ về phía trước: "Chị, nhìn xem hắn đưa chúng ta đến đâu ..."

Tôi nhìn theo hướng tay của cậu ta, đồng tử co lại đột ngột -

Viện bảo tàng thành phố Phượng Thành.

Đứng trước cửa viện bảo tàng, lòng tôi như có hàng vạn con lạc đà chạy qua.

Tượng gốm mà Hà Sinh muốn ở ngay trong viện bảo tàng, tôi lấy ở đâu cho hắn đây?

Ba người chúng tôi đứng ở chỗ này đặc biệt kỳ lạ.

Có người qua đường nhìn chúng tôi vài giây, sau đó đi tới hỏi: "Các bạn muốn vào viện bảo tàng à?"

Tưởng Thiếu Thiên gật đầu.

Người đó còn nói thêm: "Về đi, viện bảo tàng mấy hôm nay có chuyện rồi, tạm thời không thể mở cửa được đâu!"

Tôi và Tưởng Thiếu Thiên liếc nhau, cậu ta vội vàng hỏi: "Chuyện gì thế?"