Chương 6

Kiến trúc của tòa nhà theo phong cách Huệ Châu cũ, trên bức tường màu trắng trải dài các hoa văn màu đen, phía trên là phiến ngói đen được bao phủ bởi rêu xanh.

Nhìn rất cổ quái.

Giang tiên sinh dừng lại trước cửa.

"Bạn học Vân, cô vào trước đi, bên trong sẽ có người dẫn đường cho cô.”

"Tôi còn việc nên xin phép rời đi trước."

Dứt lời hắn tiến về phía trước gõ cửa.

Sau khi có tiếng vang lên ở cửa, hắn ta ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.

Có vẻ như tôi sẽ gặp phải điều gì đó khủng khϊếp trong giây tiếp theo.

Tôi và Lâm Nguyện đứng trước cửa.

Mặt trời dần dần biến mất ở phía chân trời, cuối cùng tất cả đều bị bóng tối bao phủ hoàn toàn.

Khí chất của người đàn ông bên cạnh tôi lập tức thay đổi, anh đưa tay ra nắm lấy tay tôi.

"Sợ sao?"

Tôi nghiêng đầu nhìn anh một cái: “Xem thường em sao?”

Minh Uyên cười khẽ: “Không dám.”

Khi chúng tôi đang nói chuyện, cánh cửa trước mặt anh kêu cọt kẹt, có người từ bên trong đang chậm rãi mở nó ra.

Một cặp mắt vô hồn nhìn ra ngoài qua khe cửa.

Sau đó, nửa cánh cửa đã được mở hoàn toàn.

Đó là một cô gái mặc bộ đồng phục hầu gái màu xám, làn da gần như tái nhợt, con ngươi rất đen, hai bên má đột nhiên ửng đỏ, khi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, trông có hơi quỷ dị.

"Cùng anh vào đi."

Tôi cùng Minh Uyên liếc nhau, đi theo cô gái đó vào cửa.

Sau khi đi qua cổng sẽ thấy một căn biệt thự rộng lớn.

Cô gái đi trước dẫn đường cho chúng tôi, suốt đường đi không nói một lời.

Tôi nhìn chằm chằm vào chân cô ấy.

Lúc đầu tôi nghĩ cô ấy đang nhón chân, nhưng khi nhìn kỹ hơn, tôi thấy chân cô ấy bị trói.

Thế kỷ 21 cư nhiên vẫn còn tồn tại loại phong tục như này sao?

Tôi đưa tay ra làm động tác muốn ném thứ đó ra ngoài, nhưng Minh Uyên lại nhẹ nhàng bóp chặt lòng bàn tay tôi.

"Cô ấy không còn sống, hãy nhìn vào cổ cô ấy."

Nhìn kỹ lại, tôi chỉ có thể thấy một đường gân nổi lên không rõ ràng trên chiếc cổ tưởng chừng như mịn màng của cô.

Đó là giấu vết đánh dấu người giấy

Đây thực sự là một người giúp việc bằng giấy.

Đi được một lúc, một người giúp việc giấy khác đi tới.

Cô dừng lại trước mặt Minh Uyên: “Tân lang, mời đi lối này.”

Minh Uyên không nói gì, nhìn chằm chằm cô ba giây, anh buông tay tôi ra, đi theo cô vào căn phòng gần đó.

Tôi được dẫn đến một sân khác ở hướng ngược lại.

Cửa sân vừa mở ra, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi tôi.