Như Ý

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Năm ấy , Như ý chín tuổi , Hoàng Hà gặp lũ lụt , hại nàng mất đi cha mẹ , tỷ muội chia lìa . Nàng gặp được Lâm An thành đại thiện nhân , dùng kiệu hoa lảo đảo rước nàng về Triển gia Gả cho Đại thiếu g …
Xem Thêm

Chương 3
Cảm giác phẫn nộ dâng lên trong ngực Triển Hồng Tề, khiến cho sắc mặt hắn trở nên cực kì khó coi. Hắn không tin một đầu bếp nữ có can đảm nói ra một lời nói dối liên tiếp phỉ báng chủ mẫu như vậy, bởi vì làm vậy đối với nàng cũng không có lợi ích gì. Cho nên, nương thực sự đã đối đãi với thê tử của hắn như vậy, mặc cho nô bộc bắt nạt thiếu phu nhân của Triển gia?

Nàng là vợ của ta, là thiếu phu nhân của Triển phủ, không phải tỳ nữ, Như Ý.

Hắn vẫn còn nhớ lúc trước chính mình đã nói như vậy với tiểu tân nương, không nghĩ rằng mấy năm nay hắn rời nhà chữa bệnh, cuộc sống của nàng ngay cả một tỳ nữ cũng không bằng, phải ở tại phòng chứa củi, chịu đói đến ngất xỉu?

Nương sao có thể đối xử với nàng như thế, sao có thể nhẫn tâm đến vậy? Cho dù nàng không phải là vợ của hắn thì cũng chỉ là một đứa trẻ!

Triển Hồng Tề cơ hồ không thể chấp nhận sự thật này, nhưng nhớ đến phản ứng của nương và Hoàng Thanh lúc ở thiên sảnh, nhất là khi Hoàng Thanh nói chuyện mà không dám nhìn vào mặt hắn, khiến hắn càng thêm khẳng định đó là sự thật. Hắn chỉ không hiểu tại sao nương lại có thể chán ghét nàng tới mức nói rằng nàng đã chết? Mà tiểu tân nương của hắn những năm gần đây không biết đã phải trải qua cuộc sống như thế nào?

Nghĩ đến cảnh thân hình nhỏ bé của nàng nằm co ro trên đống rơm lòng hắn lại đau đớn vô cùng. Hắn nghĩ đến sau khi nàng gả cho một kẻ ốm yếu như hắn, mặc dù không có được hạnh phúc thì ít ra cũng có được cuộc sống đầy đủ, áo cơm không lo, không ngờ......

"Lập tức đưa ta đến gặp thiếu phu nhân!"Hắn lập tức đứng dậy ra lệnh, trong lòng không ngăn được cảm giác muốn gặp nàng, suy làm sao để có thể bù đắp lại mười năm hắn không ở bên cạnh khiến nàng phải chịu ủy bao khuất cùng đau khổ.

Phúc thẩm gật đầu, lập tức dẫn đường, để phòng không tới kịp bà còn cố ý đi tắt qua bếp, đến hậu viện.

Đi qua hậu viện mọc đầy cỏ dại, trước mắt chính là tiểu viện nằm riêng biệt.

Triển Hồng Tề nhìn cảnh vật trước mắt mà kinh ngạc.

Hai gian phòng thanh nhã u tĩnh nằm giữa rào trúc, Bên trong sân còn có mấy con gà đang nhàn nhã đi lại, Phòng ốc thoạt nhìn có chút đơn sơ rách nát, nhưng bốn bề thật sạch sẽ, mà vợ của hắn chính là sống ở đây.

Hắn vội vàng đẩy cửa, đi vào trong viện, cùng lúc đó thấy Hoàng Thanh từ trong phòng chạy ra, có chút thất thố kinh hoàng chạy về phía hắn.

"Thiếu..... Thiếu gia? Sao cậu lại tới đây?"

Triển Hồng Tề không trả lời, hơi nghiêng người làm cho Hoàng Thanh nhìn thấy Phúc thẩm đang đứng phía sau hắn.

Hoàng Thanh vừa nhìn thấy vợ, liền biết giấý không gói được lửa, có điều như vậy hắn lại có cảm giác nhẹ nhõm. Có lẽ hắn thiết lộ chuyện phu nhân muốn đuổi thiếu phu nhân ra khỏi phủ cho vợ, cũng vì mong chuyện này xảy ra.

"Thiếu phu nhân đâu?"Triển Hồng Tề lạnh giọng chất vấn.

"Còn chưa trở về"Hắn cúi đầu thành thực trả lời.

"Ý của ngươi là nàng thực sự chưa chết? Ngươi vì sao muốn lừa ta?"

Hoàng Thanh cúi đầu, thân thể khẽ run rẩy, không đáp.

"Chuyện đó sau này nói tiếp"Triển Hồng Tề lạnh lùng nhìn hắn, lại hỏi: "Ngươi biết thiếu phu nhân ở nơi nào sao?"

"Thiếu phu nhân nhất định đang đi bán cá muối ở trên đường"Phúc thẩm vội vàng nói.

"Cá muổi?"Triển Hồng Tề quay lại hỏi

"Thiếu phu nhân mấy năm nay đều dựa vài việc bán cá muối để kiếm tiền nuôi sống chính mình, có điều thiếu gia yên tâm, thiếu phu nhân rất cẩn thận, không để cho bất cứ ai biết nàng có quan hệ với triển gia"Phúc thẩm nói.

Triển Hồng Tề không thốt lên lời , Phẫn nộ đau lòng mà không nói ra được. Đường đường là thiếu phu nhân của Triển gia nhưng lại phải xuất đầu lộ diên, bán cá mà sống? Cuộc sống mấy năm của nàng nay rốt cuộc trải qua như thế nào?

Ngủ trong phòng chứa củi, đói bụng đến té xỉu, một mình bán cá trên đường kiếm tiền nuôi sống bản thân....

Hắn rốt cuộc không thể khống chế cơn giận của mình, phất tay áo xoay người bước đi.

"Thiếu gia, ngài muốn đi đâu vậy?"Hoàng Thanh vội vàng hỏi.

"Tìm nương"

Hoàng Thanh cả kinh, vội vàng ngăn hắn lại."Thiếu gia, ngài không thể đi tìm phu nhân!"

"Tránh ra!"

Hoàng Thanh vẫn cứ chắn trước mặt hắn, không cho hắn đi, hai mắt tràn đầy kinh hoàng cùng lo lắng quá độ mà đỏ cả lên.

"Thiếu gia, ngài cứ nổi giận đùng đùng như vậy mà đi chất vẫn phu nhân về chuyện của thiếu phu nhân, không sợ sẽ khiến phu nhân đau lòng sao? từ sau khi lão gia qua đời, phu nhân vì bảo vệ gia nghiệp chờ ngài trở về đã lãng phí biết báo nhiêu tâm trí ngài có biết không? Phu nhân dù có sai, ngài cũng không nên ngày đầu tiên về phủ đã xung đột với phu nhân, xin ngài hãy cân nhắc rồi hẵng đi"Hắn thành khẩn nói.

Triển Hồng Tề thấy có lý, mặc dù trong đầu vẫn đang nổi sóng, những cơn tức giận cũng dần dần giảm xuống.

Hoàng tổng quản nói rất đúng, hắn không thể cứ chạy đi tìm nương chất vấn chuyện này như vậy được, không chỉ làm nương thương tâm mà còn khiến hắn sau này không có cách nào thay đổi thành kiến của bà với Như Ý, hắn phải suy nghĩ cẩn thận, tìm một phương pháp ven cả đôi đường.

Sau khi đã tỉnh táo lại hắn hỏi: "mẹ ta muốn ngươi làm gì?"

"Phu nhân muốn tiểu nhân đem thiếu phu nhân ra khỏi phủ"Hoàng Thanh thành thực trả lời.

"Đưa đến chỗ nào?"

"Càng xa càng tốt"

Triển Hồng Tề suy nghĩ về dụng ý của mẹ hắn, rõ ràng, bà không muốn hắn biết rằng Như Ý vẫn còn sống, cho dù sau này hắn nghe nói gì đó, muốn tìm người thì nàng đã đi rồi,không còn manh mối nữa.

Hắn nhíu mày lại, không ngường suy nghĩ xêm phải làm thế nào mới có thể vừa giữ được thê tử đáng thương của hắn lại không khiến cho mẹ hắn thương tâm.

Sau khi đã trầm tư một lúc lâu, hắn quyết đình tạm thời tương kế tự kế"Vậy thì cứ làm theo mệnh lệnh của mẹ ta đi, đem thiếu phu nhân ra khỏi phủ"

Phúc thẩm mở ta hai mắt vẻ khó tin,"Thiếu gia, ngài không thể làm như vậy, thiếu phu nhân nàng —"

"Ta cũng không nói muốn đuổi nàng đi, mà chỉ tính trước hết an trí nàng sống ở ngoài, chờ thời cơ thích hợp mới đón nàng về"Triển Hồng Tề giải thích.

"Thiếu gia tính làm như thế nào? Hoàng Thanh hỏi.

"Ta có thể tin tưởng các ngươi sao?"Triển Hồng Tề nhìn thẳng vào hai vợ chồng bọn họ hỏi

Phúc thẩm không chút do dự gật đầu, Hoàng Thanh mặc dù có chút do dự, cuối cùng cũng dứt khoát gật một cái

Suốt mấy năm qua, hắn thân là hạ nhân không có khả năng giúp thiếu phu nhân, nhưng hiện tại có tiếu gia ở đây, chẳng nhẽ hắn còn sợ sau khi phu nhân biết được sẽ giáng tội hắn sao?

Thiếu gia trở về, sau này ai mới là đương gia, trong lòng mọi người đều biết rõ, hơn nữa hắn cũng giống vợ đau lòng thay cho thiếu phu nhân, hi vọng thiếu phu nhân ôn nhu thiện lương sẽ có ngày khổ tận cam lai ( sau khổ cực có được hạnh phúc ).

"Xin thiếu gia phân phó, tiểu nhân nguyện đem hết sực lực thực hiện tốt chuyện này"Hoàng Thanh kiên định nói, trong mắt tóat lên vẻ dứt khoát.

Nhìn mào mắt hắn, Triển Hồng Tề vuốt cằm, tin tưởng hắn"Trước tiên, ta muốn ngươi đùng làm cho mẹ ta phát hiện chuyện ta biết thiếu phu nhân vẫn còn sống"Hắn dặn dò.

"Dạ"

"Tiếp theo, Hoàng tổng quản, ta muốn ngươi sắp xếp cho thiếu phu nhân một nơi ở an toàn, không cần cách thanh Lâm An quá xa. Nếu thiếu phu nhân có hỏi, ngươi cứ thành thật nói cho nàng biết, nhưng đừng nói với nàng chuyện ta đã trở về"

"Nhưng nếu không đi xa thì thiếu phu nhân sớm muộn cũng biết chuyện thiếu gia đã trở lại"Hoàng Thanh cân nhắc nói.

"Ngươi không cần lo lắng, ta đều có tính toán"Triển Hồng Tề hiển nhiên có ý tưởng khác"mặt khác, ta muốn ngươi phái hai người âm thầm bảo vệ an toàn chu nàng, bất kể ngày đêm"

"Thiếu gia, phó phụ có thể đi theo chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho thiếu phu nhân, có thể làm bạn với nàng"Phúc thẩm tự mình đề nghị.

Hắn lắc đầu,"Trong phủ tất cả đều phải duy trì nguyên trạng, để tránh dẫn tới hiểu lầm không cần thiết"

Thêm Bình Luận