Chương 26: Gọi chồng sẽ bắn cho em

Chiếc lưỡi hồng hào quấn lấy ngón tay mảnh khảnh, đưa chất lỏng màu trắng đυ.c trở lại vào trong miệng.

Ánh mắt Ninh Khanh quyến rũ mê người, vừa nhìn thấy ánh mắt anh lập tức tối lại, hô hấp vừa bình tĩnh lại lại mơ hồ hỗn loạn.

Ôm Ninh Khanh vào trong lòng ngực, mở vòi hoa sen gội đầu giúp cô. Cô gái nhỏ rất thiếu kiên nhẫn, há miệng cắn vào cổ anh, một bên cọ xát cơ thể mình vào anh, một bên còn hừ hừ với ham muốn không vừa lòng.

“Ngoan, lát nữa anh cho em.” Trịnh Ngộ Tư trấn an hôn cô, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho cả hai người, lấy một cái bαo ©αo sυ ở trong túi quần treo ở cửa rồi đeo vào, ấn cô vào trên tường và đẩy vào trong từ phía sau cô.

“Ưm…” Cô đã ướt từ lâu, người đàn ông tiến vào rất thuận lợi, cảm giác hư không cuối cùng cũng được thỏa mãn, Ninh Khanh nắm lấy tay vịn trước mặt khẽ kêu lên.

Đây là lần thứ tư họ làʍ t̠ìиɦ, và là lần đầu tiên làm từ phía sau. Cơ thể của cô gái nhỏ bị thân hình cường tráng ôm chặt, trong lòng tràn đầy cảm giác an toàn, cô quay đầu lại muốn hôn, đúng lúc Trịnh Ngộ Tư cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Bàn tay to nắm eo, di chuyển lên trên một chút, cuối cùng nắm lấy hai bầu ngực trắng như tuyết, ngực no đủ 34C bị anh nắm vừa một bàn tay, tùy ý xoa nắn, da thịt tuyết trắng tràn ra khe hở giữa các ngón tay, Ninh Khanh nhìn thân thể mình bị đùa bỡn, máu dồn lên mặt đỏ bừng.

Người đàn ông xấu xa vân vê hai trái đỏ ở phía trước nhẹ nhàng chà xát kéo kéo, đầṳ ѵú từ từ dựng đứng lên, cô vừa ngượng ngùng kêu “Đừng” vừa ưỡn ngực đẩy vào trong tay anh.

Trịnh Ngộ Tư thở dốc bên tai cô “Bảo bối, ngực em thật lớn.”

Vành tai nhỏ nhắn đáng yêu bị cắn liếʍ, cộng thêm lời nói gợϊ ȶìиᏂ của người đàn ông, hạ thân lại phun ra một dòng nước, Ninh Khanh không nhịn được mà siết chặt hoa huyệt.

Cặp mông tròn trịa lập tức bị bàn tay to vỗ một cái, tuy rằng không đau nhưng tiếng vang khá lớn, cô sợ tới mức kêu lên, anh ghé vào tai cô thở gấp “Chặt quá, thả lỏng chút.”

Ninh Khanh đành phải thả lỏng cơ thể, tùy ý để người đàn ông chậm rãi di chuyển, làm quen với tư thế lần đầu nếm trải. Khi tiếng rêи ɾỉ của cô trở nên mềm mại và kéo dài, anh bắt đầu va chạm mạnh mẽ.

Côn ŧᏂịŧ nương theo dâʍ ŧᏂủy̠ trơn trượt mà đâm thẳng vào, thô bạo cắm vào chỗ sâu nhất trong thân thể của người phụ nữ, rồi từ từ rút ra, xong lại đột nhiên đâm vào.

“Ưm a… nhẹ chút…” Cô bị đẩy đến bụng nhỏ đau trướng, theo bản năng vuốt ve lên, quả nhiên người đàn ông đẩy ra một chỗ phồng nhỏ trên bụng cô, nó nhấp nhô theo sự ra vào của anh.

Bàn tay to di chuyển xuống bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve nơi nhô lên. Bụng dưới là một trong những nơi nhạy cảm nhất của Ninh Khanh, dưới sự xoa nắn của anh, từng dòng ái dịch tưới lên côn ŧᏂịŧ đang ở trong cơ thể.

Lối đi ấm áp trơn ướt bao chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của anh, như vô số cái miệng nhỏ mυ"ŧ từng dây thần kinh mẫn cảm, khiến người đàn ông thở dài không ngừng.

Nước bắn tung tóe theo sự cắm rút của anh, toàn bộ trong phòng tắm chỉ có tiếng thở dốc của nam nữ cùng với tiếng bạch bạch từ thân thể va chạm.

Tiếng rêи ɾỉ yêu kiều càng lúc càng quyến rũ, Trịnh Ngộ Tư biết kɧoáı ©ảʍ của cô đã tới cực hạn, bàn tay vuốt ve cô một chút, sau đó dùng sức ấn xuống.

“A..!” Bụng nhỏ bị ấn kɧoáı ©ảʍ trực tiếp đưa cô lên đến đỉnh du͙© vọиɠ, cổ nâng cao thành độ cong xinh đẹp, Ninh Khanh khóc lóc mất khống chế kêu ra tiếng.

Hoa huyệt co rút hết mức, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan, như muốn ép khô người đàn ông trong cơ thể thì mới bỏ qua.

Cao trào kéo dài một lúc lâu, cô mất hết sức lực ngã vào trong lòng Trịnh Ngộ Tư, thở dốc hỗn loạn.

“Anh trai, em không muốn nữa…” Mặt Ninh Khanh đầy nước mắt, không ngừng nức nở “Nhanh bắn đi được không…”

Trịnh Ngộ Tư ôm cô không để cô ngã xuống, phần thân dưới đang di chuyển không qua loa chút nào. Anh cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, liếʍ đi giọt nước mắt.

“Anh trai gì, gọi chồng.” Anh dừng lại, xoay người Ninh Khanh qua đối diện với mình, chân dài quấn trên eo anh, cô gái nhỏ bị đẩy vảo tường lần nữa dùng sức cắm vào.

Ninh Khanh ôm chặt anh vùi mặt vào hõm vai, đôi môi hồng nhuận không ngừng phát ra những tiếng rêи ɾỉ ái muội.

“A… Em không muốn… a a a!”

Không còn cách nào khác, thân mình đều là của anh, chống cự chỉ có thể bị bắt nạt.

Trịnh Ngộ Tư hôn lên khóe miệng cô, dỗ dành “Ngoan, gọi sẽ bắn cho em.”

Hai mắt Ninh Khanh đỏ hồng, lên án nhìn chằm chằm anh, nhưng đôi mắt của người đàn ông quá mức nóng bỏng. Cô cảm giác mình giống như một con mèo nhỏ bị chủ nhân trêu đùa, chỉ có thể ngoan ngoãn kêu “meo meo” thì mới được ăn miếng cá khô.

Cô cắn cắn môi, dán ở bên tai anh “Chồng… bắn cho em…”

Hô hấp của Trịnh Ngộ đình trệ, sau đó giữ vững cô, dùng hết sức va chạm vào trong tiểu huyệt. Ninh Khanh nức nở rêи ɾỉ trên vai anh, bụng thật trướng, giống như thật sự bị anh làm hỏng.

Lại một cao trào nhỏ khác khiến cô theo bản năng kẹp chặt thân dưới, người đàn ông dường như cũng sắp buông lỏng, thì thầm gợi cảm bên tai cô.

“Vợ” Anh kêu rên, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ phẳng lì “Anh muốn em mang thai con của anh.”

Cuối cùng anh cũng đến cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn hết vào bao. Ninh Khanh co rút hoa huyệt, tận lực kéo dài kɧoáı ©ảʍ của người đàn ông, cảm nhận sự vui sướиɠ của anh một lúc, sau đó mới từ từ phản ứng lại lời anh vừa nói.

Trịnh Ngộ Tư chôn ở trên vai cô điều hòa nhịp thở, một bàn tay nhỏ luồn vào trong mái tóc mềm của anh, nhẹ nhàng xoa đầu anh như dỗ dành một đứa trẻ.

Trong giọng nói của cô chưa đựng ý cười dịu dàng, nói bên tai anh “Được.”