Chương 33: Chị, cho em

Cô người mẫu sẵn sàng gia nhập, vấn đề công việc được giải quyết dễ dàng, Quý Vũ Sâm cùng Phương Điềm đứng dậy chào tạm biệt.

Trong hầm để xe, Quý Vũ Sâm mở cửa ghế phụ ra cho Phương Điềm, sau khi đóng lại không quay về ghế lái ngay, mà quay đầu ra hiệu cho Trịnh Ngộ Tư đang tiễn khách phía sau.

“Công tử nhà họ Tưởng mà cậu nhờ tôi điều tra trước đó, gần đây đã phạm tội.”

Người đàn ông lạnh lùng nhàn nhạt liếc mắt một cái.

Quý Vũ Sâm cũng lười úp úp mở mở “Ở quán bar chơi SM thiếu chút nữa tạo ra người.”

Thấy bạn tốt đối diện nhíu nhíu mày, anh ta nói tiếp “Cắn thuốc phát điên rồi, xuống tay không hề nhẹ. Lần thứ ba bị bắt rồi, ba hắn cũng lười quản, hiện tại đang bị giam bên trong.”

Trịnh Ngộ Tư đột nhiên cười rộ lên, băng tuyết giữa hai hàng lông mày tan chảy, bộ dáng ôn nhu kia rất hiếm thấy, đuôi mắt có nốt ruồi nhỏ giống với Ninh Khanh, có chút yêu nghiệt mê người, khiến Phương Điềm ngồi trong xe không khỏi ngây người ra nhìn.

Trịnh Ngộ Tư nói với người bạn đã từ bỏ làm cảnh sát để theo đuổi nghệ thuật “Thay tôi nói với chú Quý một tiếng, nhờ chiếu cố hắn hơn.”

Quý Vũ Sâm đưa tay Ok, mở cửa chiếc xe Maserati màu hồng nhạt, thả một nụ hôn gió với Trịnh Ngộ Tư rồi rời đi.

Người đàn ông đứng đó cụp mắt xuống, mở điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Tưởng Minh Hạo còn có một người anh cùng cha khác mẹ và một người chị gái, cả hai đều là những người tranh giành tài sản, mặc dù ông Tưởng rất cưng chiều con trai ruột của người vợ hiện tại là Tưởng Minh Hạo, nhưng sao có thể thật sự giao công việc kinh doanh của gia đình cho một người thừa kế không có năng lực chứ.

Chỉ “chiếu cố hơn” hiển nhiên không đủ.

Tưởng Minh Nghị cùng Tưởng Minh Hi nếu biết anh đã tặng họ một món quà lớn như vậy, không biết nên báo đáp thế nào đây.

Lúc Trịnh Ngộ Tư mở cửa ngửi thấy được mùi thơm của thịt kho tàu.

Ninh Khanh đã cởi bộ quần áo kín mít kia ra, thay bộ quần đùi áo cộc mặc ở nhà, eo thon mông vểnh, một đôi chân dài thẳng tắp trơn bóng khiến người ta không dời mắt được.

Chậc, thật xinh đẹp, nếu chỉ ở trong nhà cho anh nhìn thì tốt rồi.

Cô mặc tạp dề đứng ở cạnh bếp, cầm thìa múc một miếng thịt đang ninh trong nồi, dùng chiếc đũa gắp lên, thổi thổi rồi cho vào miệng.

“Ăn ngon không?” Trịnh Ngộ Tư đứng dựa vào tủ lạnh hỏi, trong tay cầm một lon Coca lạnh, thanh âm từ tính tràn đầy ý cười.

Ninh Khanh sợ tới mức suýt nữa thì không nhai mà nuốt xuống luôn, cảm giác như mình bị bắt gặp ăn vụng…

“Ngon lắm.” Nhưng giọng điệu của cô đầu bếp tiểu thư vẫn mạnh dạn thẳng thắn.

Trịnh Ngộ Tư tiến lên ôm cô từ phía sau, cúi đầu cắn vành tai cô, hơi thở phun vào da thịt bên tai “Anh cũng muốn ăn, bảo bối.”

Nếu không phải tay anh thò vào trong quần áo, hơn nữa rất chuẩn xác quen thuộc nắm lấy ngực, có lẽ Ninh Khanh sẽ cho rằng anh muốn ăn thịt kho tàu.

Lòng bàn tay của người đàn ông còn mang theo hơi lạnh lưu lại từ lon coca, nhưng bên tai lại có hơi thở nóng rực tương phản, kí©h thí©ɧ vùng da quanh tai nhạy cảm đỏ lên, lông tơ trên cánh tay đều dựng đứng.

“Ưm… ăn cơm trước.” Ninh Khanh nhanh chóng tắt lửa trước khi bị làm cho tâm trí mơ màng.

Trịnh Ngộ Tư ăn vạ không chịu rời đi, môi cọ xát vào làn da bên cổ, giống như một chú chó chăn cừu Đức lạnh lùng đột nhiên biến thành chú chó lông vàng to lớn đang làm nũng.

Anh hoàn toàn nắm bắt được dáng vẻ làm nũng của Ninh Khanh thường ngày “Bảo bối, cho anh ăn đi, được không?”

…Còn không phải là học người khác sao, ai sợ ai, anh đừng nghĩ sẽ được dễ chịu.

Cô kiểm soát tốt biểu tình của mình, khẽ mỉm cười “Muốn ăn cái gì?”

“Muốn ăn… thịt em.” Trịnh Ngộ Tư nhìn màu sắc thịt kho tàu đẹp mắt trong nồi, biểu đạt mập mờ không rõ.

Cũng không biết là nói về loại thịt nào.

“Em là ai a?” Ninh Khanh tiếp tục diễn cùng anh.

“Là bảo bối của anh.” Trịnh Ngộ Tư nhéo eo cô gái, có chút uy hϊếp.

Ở trên giường bức cô phải gọi gì đó là mánh khóe anh hay dùng, hiện tại bị cô dùng chiêu này để chống lại.

“Gọi sai, không được ăn thịt.” Ninh Khanh vặn người né tránh cánh tay của anh.

Anh lại giơ tay muốn sờ, nghe cô nói vậy đột nhiên thấy hứng thú “Vậy gọi là gì?”

“Em muốn được gọi… là chị.” Cô thích thú đùa giỡn, lá gan càng lớn thêm.

“Chị gái ngoan, cho em ăn thịt.” Chú chó vàng lớn do dự một chút, quyết định làm nũng đến cùng.

Ninh Khanh nổi hết da gà, cô còn nghĩ nếu đây là tiểu thuyết, nam chính có thể OOC* rồi.

Cô gắp một miếng thịt xoay người nhét vào trong miệng anh, tách ra khỏi người anh “Tự mình làm đi!”

Cứu mạng, bạn trai của cô sau khi xuống lầu liền không bình thường.

Ninh Khanh ném tạp dề, như chạy trốn ra khỏi phòng bếp, người đàn ông phía sau đắc ý cười sung sướиɠ.

*OOC: OC có nghĩa “Out Of Character”, dịch là “Không hợp với tính cách”. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.