Chương 36: Anh muốn trừng phạt như thế nào

Ninh Khanh không nghĩ tới mẹ của Trịnh Ngộ Tư lại là nữ ca sĩ nổi tiếng mười mấy năm trước, nhưng vì lập gia đình nên đã giải nghệ, cô đã từng được nghe mẹ cô nhắc đến vài lần bằng giọng điệu vô cùng tiếc nuối.

Mẹ Trịnh bảo dưỡng rất tốt, qua tuổi năm mươi, năm tháng chỉ để lại trên gương mặt bà vài dấu hôn, bà lặng lẽ ngồi trong phòng ăn, một bộ sườn xám vẫn giữ được nét quyến rũ.

Cũng không có gì ngạc nhiên khi Trịnh Ngộ Tư được sinh ra đẹp như vậy.

Ninh Khanh lễ phép chào hỏi, bày tỏ sự yêu mến với một người mẹ.

Mẹ Trịnh nghe vậy bật cười, nét mặt dịu dàng giống với người đàn ông bên cạnh Ninh Khanh.

Đây dường như chỉ là một bữa tối bình thường, Trịnh Ngộ Tư phối hợp rất tốt giữa việc quan tâm mẹ và bạn gái, không ai bị bỏ quên.

Mẹ Trịnh hỏi tình hình gần đây của hai người, làm sao quen nhau. Nghe Trịnh Ngộ Tư nói Ninh Khanh chính là cô gái hai năm trước lấy lại túi xách giúp bà ngoại, đôi mắt sáng ngời nhìn cô “Hóa ra là con, bà ngoại thằng bé có nhắc qua với dì, nhưng mà cô gái phải bảo vệ tốt bản thân khi đi một mình trên phố.”

Ninh Khanh ngoan ngoãn đáp ứng.

Sau khi ăn xong, Mẹ Trịnh vội vàng đi dạo phố với các chị em, Trịnh Ngộ Tư bất đắc dĩ thở dài “Mẹ, vậy là mẹ không phải tới gặp con.”

“Ai muốn gặp con, đều muộn tao* không thú vị giống ba của con” Mẹ Trịnh tròn mắt “Bữa cơm này là để tới gặp con dâu mẹ, con chẳng qua chỉ là nhân tiện mà thôi.”

Ninh Khanh có chút khϊếp sợ, một là hai chữ “Con dâu” kia, hai là mẹ Trịnh thế vậy lại nói Trịnh Ngộ Tư muộn tao không thú vị.

Anh là minh tao** mới đúng.

Tay cô đột nhiên được vị trưởng bối trước mặt kéo lên, một chuỗi vòng tay bằng ngọc bích màu sắc đẹp mắt được đeo trên cổ tay của cô, thoạt nhìn đã qua nhiều năm, tôn lên khí chất đoan trang, mát mà không lạnh, có một cảm giác ôn hòa.

“Đây là quà gặp mặt của dì cho con, hãy nhận lấy a.” Mẹ Trịnh vỗ vỗ mu bàn tay của cô.

Quà của trưởng bối thì không nên từ chối, Ninh Khanh nắm lấy đôi tay trắng mềm kia, nở nụ cười rạng rõ “Cảm ơn dì, con sẽ quý trọng.”

Hai người nhìn mẹ Trịnh rời đi, Trịnh Ngộ Tư nhìn chiếc vòng tay ước tính trị giá trên ngàn vạn trên cổ tay cô, cúi đầu nhìn cô “Đây là bà nội truyền cho mẹ anh đó, bây giờ đưa cho em, hẳn bà ấy rất thích em.”

Ninh Khanh thật cẩn thận nắm cổ tay mình “Lần đầu tiên gặp mặt đã tặng cho em, thật quý giá. Nhỡ đâu có một ngày nào đó chúng ta…”

Cô nhìn vào ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông và ngậm lại miệng.

“Đừng nghĩ tới nó, em chỉ có thể là của anh.” Trịnh Ngộ Tư cúi đầu xoa tai cô, đầu ngón tay nhéo cằm cô “Cho dù chạy đến chân trời góc biển anh cũng sẽ bắt được em về, sau đó trừng phạt em.”

“Anh muốn trừng phạt như thế nào…” Mặt cô hồng hồng hỏi.

“Giam cầm em.” Anh giữ chặt eo người phụ nữ, ôm cô vào trong lòng “Mỗi ngày đều làʍ t̠ìиɦ, làm đến khi em không thể rời khỏi anh.”

Không ngờ được là Trịnh tiên sinh còn có chút bệnh kiều***.

Ninh Khanh ngã vào lòng anh, tham luyến hơi ấm trên người anh.

“Ngốc, em vốn không muốn rời khỏi anh.”

Buổi chiều bọn họ đến chỗ làm việc, dẫn cô tham quan một vòng, thuận tiện ký hợp đồng.

Studio có diện tích vừa phải, chủ yếu là phòng họp, phòng dịch vụ và phòng quay. Điều đáng nói là trong văn phòng của Trịnh Ngộ Tư có một phòng ngủ với cửa sổ sát đất.

“Khi nào bận thì có thể ở lại đây.” Giống như khi họ chưa ở bên nhau, Trịnh Ngộ Tư bận rộn đến mức không có thời gian gửi tin nhắn cho cô.

Giường rộng 1m5, Ninh Khanh suy nghĩ một chút, cảm thấy nơi này không phải là địa điểm thích hợp để làʍ t̠ìиɦ.

Cô còn đang sắp xếp lại ngôn từ, làm thế nào để diễn đạt một cách khéo léo những suy nghĩ sắc tình của cô, người đàn ông đã ngầm hiểu khóa cửa phòng ngủ lại, chủ động dán vào người cô từ phía sau.

“A… anh làm gì thế…” Hơi thở nóng rực phả bên tai cô, Ninh Khanh muốn giãy giụa từ chối nhưng vẫn nghênh đón, bộ dạng nhìn như một cô gái nhà lành bị côn đồ bắt nạt.

Nhưng ai biết được vừa rồi cô còn có ý nghĩ dâʍ ɭσạи trên chiếc giường này chứ, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng đã bắt đầu chảy ra.

Đôi tay kia vén quần áo cô lên, thò tay vào chà xát da thịt trên eo, nụ hôn ướŧ áŧ thấm trên vai cô, rất nhẹ và không lưu lại dấu vết.

Ninh Khanh mềm nhũn ngã vào trong lòng anh, áo trên bị đẩy ra, áσ ɭóŧ ren bao bọc hai vυ" là một bộ anh mua trước đó, Trịnh Ngộ Tư sờ lên “Thích bộ này không?”

Dù sao anh cũng rất thích, nó làm cho làn da của cô càng thêm trắng nõn, vừa thanh thuần vừa dâʍ đãиɠ.

“Thích” Cô xoay người ôm anh, bộ ngực mềm mại dán vào l*иg ngực anh “Phía dưới … cũng rất thích.”

Hô hấp của người đàn ông bỗng trở nên nặng nề, đầu ngón tay móc một cái, váy của cô liền rơi xuống mặt đất.

“Muốn tắm rửa không?” Anh không chờ được nữa, bàn tay to xoa nắn bờ mông tròn trịa, lòng bàn tay dùng sức ấn vào da thịt co dãn.

Ninh Khanh giơ tay cởϊ qυầи áo của Trịnh Ngộ Tư, lấy ra một cái áo mưa từ trong túi. Cô hôn lên ngực của người đàn ông, mơ hồ nói “Làm xong rồi tắm.”

*Muộn tao: chỉ kiểu người bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa

**Minh tao: hiểu như là bên ngoài cũng nóng như lửa

***Bệnh kiều: là bệnh tâm lý khiến người mắc bệnh luôn cảm thấy sở hữu và chiếm hữu người mà họ yêu thích bất kể những trở ngại hay thử thách