Chương 7: Người đẹp trong hồ (Hoàn)

Tuyệt vọng, Long tìm đến người già nhất trong thị trấn, một bà lão khô khan với đôi mắt đen như đáy hồ. Bà lắng nghe câu chuyện điên cuồng của anh, một nỗi buồn thấu hiểu làm mềm đi khuôn mặt cứng ngắt của bà.

“Người đẹp trong hồ,” bà khàn giọng, giọng nói của bà vỡ vụn như gỗ khô. "Một linh hồn lạc lối bị trói buộc trong ngôi mộ đầy nước. Để trốn thoát, cậu phải dâng hiến một linh hồn khác. Một người tự nguyện, để thay thế cậu trong vòng tay đắm chìm của cô ấy.”

Long giật mình, cảm giác buồn nôn cồn cào trong bụng. Lời nói có vị như tro tàn, cái giá của vẻ đẹp quá cao. Tuy nhiên, nghĩ về những người bạn của mình bị hồ nuốt chửng bởi sự thèm khát không đáy, thúc đẩy anh. Anh phải thử.

Anh dùng hình ảnh của người phụ nữ để gài bẫy, vẻ đẹp huyền ảo của cô ấy chiếu xuống mặt hồ vào ban đêm. Từng người một, từng người bạn của anh đến gần, bị mê hoặc bởi bài hát và những lời thầm thì của ảo ảnh. Long không đơn độc. Bóng tối bên dưới mặt nước khuấy động, gợn sóng lan rộng thành một vòng xoáy cuồn cuộn. Một cái đầu quái dị nhô lên khỏi mặt nước, một đống tay chân và cái miệng há hốc, đôi mắt nó bừng cháy cơn đói khủng khϊếp.

Đó không phải là người phụ nữ mà Long nhìn thấy, mà là một sự nhạo báng khủng khϊếp của vẻ đẹp, một kẻ săn mồi dụ dỗ con mồi, không phải bằng những bài hát quyến rũ, mà bằng tiếng vọng của những khao khát sâu thẳm nhất của chúng. Những người bạn của anh, bị mê hoặc, bước lại gần hơn, không hề biết đến nỗi kinh hoàng trước mắt.

Long hét lên, giọng anh xé tan màn đêm. Sinh vật đó quay lại, ánh mắt nó hướng về phía anh. Anh cảm thấy sự lạnh lẽo đang cào xé tâm hồn mình, một lực hút mạnh về đáy vực thẳm. Nhưng sự chống cự gầm lên trong anh, một cuộc chiến sinh tồn chống lại sự chiếm hữu của hồ.

Anh lao tới, tóm lấy người bạn thân nhất của mình, kéo anh ta ra khỏi mép nước. Con quái vật rít lên, một âm thanh xé rách tấm vải của thực tại, tạo ra làn sóng chấn động khắp mặt hồ. Ảo ảnh của người phụ nữ đẹp đẽ lóe lên, mờ dần vào bóng tối.

Bạn anh chớp mắt, lắc đầu xua tan hết mọi ảo ảnh. Họ bỏ chạy, loạng choạng xuyên qua những tán cây, tiếng rít khủng khϊếp vang vọng sau lưng họ. Họ không dám nhìn lại, ký ức về bộ mặt thật của con quái vật trong hồ in sâu vào tâm trí họ.

Họ đến được nơi an toàn của thị trấn, run rẩy nhưng vẫn còn sống sót. Tuy nhiên, Long biết đây không phải là chiến thắng, bọn họ hi sinh vài người chỉ để bản thân cố chạy trốn. Con quái vật vẫn đợi dưới bề mặt ánh trăng, cơn đói của nó tạm thời được thỏa mãn, nhưng không bị dập tắt. Và Long biết, với một sự chắc chắn ớn lạnh, rằng một ngày nào đó, một nhóm người khác sẽ tụ tập bên hồ, một bài hát khác sẽ nổi lên trong gió và cuộc săn lùng của con quái vật mang vỏ bọc đẹp đẽ sẽ lại bắt đầu.

Hồ Trăng giữ kín những bí mật của nó, bề mặt phản chiếu của nó không chỉ phản chiếu những ngôi sao trên bầu trời mà còn có cả bóng tối vô tận ẩn nấp bên trong.

----

Chắc viết thêm vài truyện nữa mình dừng chủ đề này, chuyển sang chủ đề tình iu cho tươi sáng :P