Chương 6

Hàng năm trường tổ sẽ chức hội thao mùa xuân.

Vẫn còn hơn một tháng nữa mới đến đại hội thể thao, nhưng mỗi lớp đều đã bắt đầu chuẩn bị đăng ký.

Tốt nhất là các lớp nên tham gia tất cả các hạng mục và một người phải đăng ký ít nhất một hạng mục. Vương chủ nhiệm chưa bao giờ để ý nhiều đến những việc này. Ông chỉ thông báo tình hình cho lớp phó thể dục và yêu cầu lớp phó thể dục tổ chức cho học sinh tích cực đăng ký tham gia.

Lâm Đồng là lớp phó thể dục. Trong giờ ra chơi, cậu chạy khắp lớp để kêu gọi mọi người đăng ký.

Sự nhiệt tình đăng ký của lớp ba bọn họ không cao, vì vậy người đăng ký rất ít, số lượng người đăng ký ít đồng nghĩa với việc hạng mục nộp lên ít, nhìn các lớp khác, tất cả các hạng mục đều đăng ký đầy đủ, Lâm Đồng rất lo lắng, nhưng các bạn trong lớp không báo danh, cậu cũng hết cách, lại không thể ép người ta đăng ký.

Trong giờ giải lao, cậu đã thuyết phục Trần Hoài Dữ đăng ký chạy 1.500 mét, loại việc này, tất nhiên là sẽ bắt Hoắc Hỏa của chính mình. Các bạn cùng lớp khác không đồng ý với cậu, nhưng Trần Hoài Dữ là anh em tốt của cậu, nhất định sẽ giúp đỡ cậu.

1.500 mét nam không có ai đăng ký, thiếu một suất, nên Trần Hoài Dũ đã đồng ý.

Bàng Hàn Văn hơi dựa lưng vào ghế, "Anh Trần cố lên nào, đến lúc đó mấy anh em sẽ mua cho cậu mấy chai Red Bull, tranh thủ chạy về đầu tiên."

"Chết tiệt, anh Trần của chúng ta thích uống nước ngọt! Mấy chai Sprite và Coca là đủ rồi." Lâm Đồng cười đáp

Trần Hoài Ngọc không nói gì, mấy người sóng vai bước ra khỏi lớp.

Trong thời gian đó, Lâm Đồng bận rộn với việc này, tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng tập hợp được đủ người đăng ký đầy đủ hạng mục nộp lên.

Gần tới ngày đại hội thể thao, Vương chủ nhiệm bảo học sinh biết viết bài cổ vũ viết nhiều bài hơn, đến lúc đó phát cho các đơn vị lớp. Những bài cổ vũ được yêu cầu có thể cộng điểm cho lớp, mang lại vinh quang cho lớp.

Nhiều học sinh háo hức muốn thử.

Trình độ viết của Dương Tịch Nguyệt ở trong lớp được coi là khá tốt, chưa kịp đợi cô nói bản thân muốn viết một bài cổ vũ, Lưu Tĩnh Vũ bên cạnh đã nghĩ cần viết thêm nhiều bài nữa thay cô.

Những ngày trước ngày hội thao, Dương Tịch Nguyệt viết đi viết lại mấy bài cỗ vũ, nhưng luôn không hài lòng. Cô xem đi xem lại từng chữ, từng câu, nhưng luôn cảm thấy thiếu sót gì đó, không hay lắm. Thay vì nói đó là bài cổ vũ cho các bạn cùng lớp tham gia đại hội thể thao, thực ra chỉ có bản thân biết rằng, bài cổ vũ cô viết chỉ dành cho một người.

Chỉ vì cậu mà viết.

Cô không muốn cổ vũ cho người khác, cô chỉ muốn cổ vũ cho cậu.

Tình yêu thầm kín của cô thật ích kỷ, ích kỷ đến mức trong mắt cô chỉ có thể nhìn thấy cậu.

Mỗi lần viết bài, trong đầu luôn nghĩ đến rất nhiều rất nhiều cảnh tượng về cậu

Cậu là người rất nghiêm túc. Một khi đã đồng ý làm việc gì thì nhất định phải làm bằng hết khả năng của mình.

Vì vậy thường nhìn thấy cậu trong tiết thể dục chạy vòng trên sân tập. Trước đây, trong giờ thể dục, cậu luôn chơi bóng rổ, nhưng vì đã đồng ý với Lâm Đồng tham gia chạy 1.500 mét nên trong giờ thể dục phần lớn thời gian dùng để chạy.

Nghĩ đến cậu đang chạy trên sân, Dương Tịch Nguyệt cúi đầu, khẽ mỉm cười, chậm rãi viết một dòng cổ vũ vào tập.

Trước một ngày đại hội thể thao, trong lớp đã bắt đầu sôi nổi, học trong môi trường ngột ngạt của trường học, chỉ cúi đầu học, làm câu hỏi và ghi nhớ từ vựng. Có rất ít hoạt động giải trí, không dễ gì có được một đại hội thể thao kéo dài hai ngày như vậy. Quan trọng là hai ngày hội thao diễn ra là thứ Năm và thứ Sáu, khiến các học sinh càng thêm háo hức.

Đại hội thể thao được chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng sắp diễn ra.

Vào ngày đại hội thể thao, hầu hết mọi người đều chuẩn bị từ rất sớm. Chuẩn bị đồ ăn nhẹ xong cho ngày thể thao, các nữ sinh dậy sớm bắt đầu trang điểm.

Dương Tịch Nguyệt không biết nhiều về trang điểm, học sinh trường Thất Trung không được phép trang điểm, nhưng vẫn có rất nhiều nữ sinh lén lút trang điểm nhẹ hàng ngày, Vương chủ nhiệm là một thẳng nam, có khi trang điểm nhẹ thì ông ấy không thể nhận ra, chỉ cần không quá đáng, bình thường đều sẽ không bị phát hiện.

Lưu Tĩnh Vũ mang rất nhiều mỹ phẩm đến trường.

Dương Tịch Nguyệt ban đầu không muốn trang điểm, nhưng cô không thể chịu được sự nài nỉ của Lưu Tĩnh Vũ, lại thêm nhìn thấy những người khác trong ký túc xá cũng trang điểm nên cô đồng ý.

Dương Tịch Nguyệt đơn giản là sử dụng một ít mỹ phẩm của Lưu Tĩnh Vũ. Chỉ đơn giản là thoa một ít phấn, tô một chút son.

Nhìn Dương Tịch Nguyệt đã trang điểm, Lưu Tĩnh Vũ không hề giấu diếm khen ngợi: "Mặt Trăng, cậu trang điểm thật sự rất đẹp, cậu sau này nhất định phải trang điểm nhiều hơn."

"Mặt Trăng nhà tôi rất trắng, trông xinh đẹp thế này, trang điểm lại càng đẹp hơn.

“Cậu có thể đeo mắt áp tròng, tháo cặp kính dày này ra, như vậy trông càng đẹp hơn."

"Cậu xem Thẩm Giai nhà người ta kìa, đều luôn đeo mắt áp tròng và mí mắt. Đẹp biết bao."

Thẩm Giai được nhắc đến tên quay lại nhìn bọn: “Ừ, mình cũng bị cận, đeo kính áp lực lên sống mũi quá nhiều nên mình đã mua rất nhiều kính áp tròng và mí mắt.”

Vừa nói vừa đi lại phía trước hai người: "Các cậu nhìn mắt của mình."

"Là màu nâu."

"Mắt áp tròng này có màu nâu. Mặt Trăng, nếu cậu không muốn mắt áp tròng có màu, cậu có thể mua loại trong suốt, đó là kính áp tròng."

Lớp ba ở vị trí phía trước khán đài hàng, tương đối gần đường băng của sân chạy, có thể nhìn rõ cảnh tượng trên sân.

Dương Tịch Nguyệt ngồi ở hàng thứ hai, bên cạnh là Lưu Tịch Nguyệt và Thẩm Giai.

Mặt Trời rất to, ánh nắng rất chói, Thẩm Giai cầm ô, Lưu Tĩnh Vũ không đem theo ô nên cùng với Dương Tịch Nguyệt che chung 1 chiếc

Chiếc dù che được một phần ánh nắng, nhưng vẫn nóng nực.

Nắng thiêu đốt mặt đất, quả thật rất nóng, đem theo đồ ăn vặt nhưng không ăn được bao nhiêu, nước lại uống rất nhiều. Trên trán liên tục đổ mồ hôi, lớp trang điểm vào buổi sáng dường như đã chuyển sang màu trắng.

Lúc đầu vẫn khá hào hứng khi nhìn vào sân chơi, xem các hạng mục, giọng nói sôi nổi. Nhưng sau khi xem một lúc, hầu hết mọi người lập tức uể oải, thậm chí giọng nói của cũng trở nên nhỏ hơn.

Nắng gay gắt đến mức ngồi trên khán đài cũng choáng váng. Tâm trí hoàn toàn không đặt vào trận đấu, hai ba người tụ lại trò chuyện với nhau một cách buồn chán, hoàn toàn mất tinh thần.

Hạng mục 1.500 mét của Trần Hoài Dữ bắt đầu vào buổi chiều của ngày đầu tiên.

Cậu bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm.

Nghe tiếng thông báo kiểm tra, nhìn thấy cậu bước qua khán đài.

Từ gần đến xa.

Thời tiết vẫn nóng như cũ, nhưng đây là hạng mục thi đấu của cậu, cô đã đợi từ rất lâu rồi, bất luận thời tiết có nắng nóng thế nào, tinh thần cô vẫn như cũ, chăm chú theo dõi cuộc thi của cậu.

Lần này cô vẫn nhìn bóng lưng của cậu. Cậu mặc áo thể thao ngắn màu trắng, quần đùi đen, giày thể thao màu trắng.

Cậu đứng dưới nắng, ánh nắng nóng bức chiếu vào người, toàn thân cậu như được bao phủ bởi ánh sáng.

Cô nhìn cậu bước tới, nhìn cậu chuẩn bị.

Đột nhiên nhớ đến tờ giấy cổ vũ mà bản thân đã nộp.

Tờ giấy cổ vũ đó, cô chỉ viết lớp của mình chứ không viết tên mình.

Cô không biết bài cổ vũ của mình sẽ được chọn hay đọc ra, nhưng không sao, cô đã viết nó rồi, bất kể có được chọn hay không thì cô cũng đã cổ vũ cho cậu.

Khi đó đã là khoảng ba giờ chiều, mặt trời đang rất chói chang, ngay cả những người cầm ô đứng trên khán đài quan sát như họ cũng không chịu nổi cái nóng, huống chi là những người đang đứng trên đường chạy, hơn nữa, cậu cần chạy 1.500 mét.

Đôi mắt của Dương Tịch Nguyệt không hề di chuyển cho đến khi tiếng súng tín hiệu vang lên, cô mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Lúc này cậu đã chạy đi rất xa.

Ngồi trên khán đài bên cạnh là các bạn lớp 2.

Họ đang nói chuyện.

Dương Tịch Nguyệt nghe thấy giọng nói của họ——

"Này, nam sinh ở đường số 3 là lớp nào vậy? Đẹp trai quá! Lại còn đang xếp thứ nhất---."

“Chắc là lớp 3, tôi nhìn thấy cậu ấy ngồi ở lớp 3 đó.”

Không biết từ khi nào, bài cổ vũ bắt đầu được phát trên đài phát thanh.

Hầu hết các bài cổ vũ đều giống nhau, nhiều bài trong số chúng được tải xuống từ Internet. Dù có được tự viết ra thì chúng đều không khác nhau là mấy. Dương Tịch Nguyệt vẫn luôn tập trung vào đường đua, không chú ý đến nội dung trên đài phát thanh.

"Gorky từng nói, thắng lợi dựa vào dũng khí chứ không phải sức mạnh, hôm nay tôi muốn nói với cậu: Người thắng cuộc không chỉ dựa vào dũng khí, mà còn cần sự nổ lực, Trần Hoài Dữ, tôi tin tưởng cậu, cố lên!"

"——Một người bạn không báo tên từ lớp 10/3"

Dương Tịch Nguyệt nghe thấy bài cổ vũ của mình.

Nó rất đơn giản. Đặt trong những bài cổ vũ khác, căn bản sẽ rất khó thấy, nhưng mà cô đã nghe thấy.

Nghe Lưu Tĩnh Vũ nói rằng bài cổ vũ chỉ là chọn ngẫu nhiên, cảm thấy thích hợp liền đọc, không có quy luật hay xác suất nào cả, tất cả đều là may mắn.

Dương Tịch Nguyệt cảm thấy mình thật may mắn khi được chọn trong đống bài cổ vũ dày đặc như vậy.

Trần Hoài Dữ, cậu có nghe thấy không? Là mình đang cổ vũ cho cậu.

Sân vận động rất ồn ào, đủ loại âm thanh trộn lẫn vào nhau, rất hổn loạn, khiến rất nhiều người không để ý, cũng không nghe rõ hoặc hoàn toàn không quan tâm. Nhưng bài cổ vũ này, từng câu từng chữ, mỗi chữ đều lọt vào tai Dương Tịch Nguyệt.

Kỳ thật trong lòng biết rõ, hiện tại cậu đang chạy đua trên đường đua nên sẽ không để ý tới, bởi vì cậu hiện tại tập trung nhất có lẽ chính là trận đấu.

Ở vòng đua cuối cùng 1.500 mét, thể lực của mọi người trên đường đua đều cạn kiệt, toàn bộ đều dựa vào ý chí.

Một nghìn năm trăm mét, có người sẽ nói rất đơn giản, nhưng đối với học sinh ngồi trong lớp học quanh năm, không vận động nhiều thì đã là không dễ dàng rồi.

"Trần Hoài Dữ, cố lên!" Đột nhiên, một thanh âm từ trong đám người vang lên, âm thanh rất lớn, thu hút gần như tất cả mọi người trên khán đài. Quay đầu lại thì thấy Lâm Đồng đang ngồi ở hàng ghế sau, là cậu đang cổ vũ cho Trần Hoài Dữ.

Như một chiếc ngòi nổ, cả lớp bắt đầu hét lên.

"Trần Hoài Dữ! Cố lên!"

"Cố lên! Trần Hoài Dữ!"

“Cố lên!"

Bên tai cô vang lên tiếng ong ong, ngay cả Lưu Tĩnh Vũ bên cạnh Dương Tịch Nguyệt cũng hét lên.

Cổ vũ cho cậu.

Nhìn bóng người trắng nõn trên đường đua, mắt chợt chua xót, miệng há hốc, cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại, không nói nên lời.

Trong lòng cô gọi lên tên cậu vô số lần, nhưng khi thật sự được gọi lên, cô lại không thể nói được.

Chỉ còn lại nửa vòng tròn, người phía sau sắp vượt qua cậu, chỉ cách cậu khoảng hai mét.

Đột nhiên cảm giác như có một sợi dây đứt trong tâm trí.

"Trần Hoài Dữ!"

Cô gọi tên cậu.

Cô gần như dùng hết sức lực trong cơ thể để hét thật to tên cậu.

"Cố lên! Trần Hoài Dữ!"

Trong miệng gọi tên cậu, mắt nhìn cậu, nhìn cậu băng qua vạch đích.

Nắng như thiêu đốt, một cơn gió nhẹ thổi qua mặt. Thời khắc này, dường như đem tất cả mọi sự tẻ nhạt và nóng bức đi, mọi sự chú ý trong cơ thể đều tập trung vào cậu.

Sau khi vượt qua vạch đích, cậu quay lại nhìn vị trí của lớp 3. Rõ ràng đã chạy 1.500 mét, thể lực đã cạn kiệt, nhưng vẫn đứng thẳng lưng như cũ.

Cơn gió nhẹ dần nổi lên, ánh nắng bao bọc lấy cậu, chiếc áo thể thao ngắn tay màu trắng cậu đang mặc có phần phản chiếu và tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, nhìn về phía khán đài, trong ánh mắt mang theo ánh sáng, hơi giơ tay phải lên, hướng về ánh mặt trời, ngón trỏ và ngón giữa hơi khép lại gần nhau, ba ngón còn lại để xuống, gõ nhẹ hai cái vào huyệt thái dương, sau đó chỉ vào vị trí của khán đài.

Các học sinh lớp 3 vì hành động của cậu lại càng thích thú, đặc biệt là những nam sinh chơi thân với cậu.

Bầu không khí tẻ nhạt ban đầu, bởi vì hành động của cậu, trong nháy mắt đều bùng nổ

Không chỉ vì động tác của cậu, mà còn bởi vì cậu là nhà vô địch.

Từ xa, có thể thấy cậu bước ra khỏi đường chạy bị mọi người vây quanh . Nhìn thấy Lâm Đồng đưa cho cậu một chai nước, nhìn thấy cậu sau khi nhận chai nước và cùng mọi người xung quanh nói chuyện.

Từ xa, cô đã nhìn thấy, cậu đang cười.

Rõ ràng khoảng cách rất xa, rõ ràng là Dương Tịch Nguyệt bị cận thị, rõ ràng dưới ánh sáng mạnh nhìn thấy đồ vật rất mờ, nhưng mà, cô vẫn có thể nhìn thấy cậu.

Cô có thể nhìn rõ người mà mình thích.

[Hóa ra cậu ấy thích uống nước ngọt, thi đấu cố lên! ---Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt vào ngày 10 tháng 5 năm 2016]