Chương 9

Năm nay tuyết rơi rất sớm, vào một buổi sáng khi từ ký túc xá đi ra, nhìn thấy những bông tuyết từ không trung bay phấp phới và rơi xuống.

Tuyết không lớn, không có gió, phong phú, thoạt nhìn có cảm giác nhẹ nhàng và lãng mạn. Nhìn lên, bầu trời bị mây đen bao phủ, giống như một trận tuyết lớn sắp ập đến, giống như sự tĩnh lặng trước cơn gió tuyết dữ dội.

Đúng như dự đoán, vừa kết thúc tự học sáng, tiết đầu tiên là môn Ngữ Văn, vào tiết được hơn mười phút, bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi dày đặc.

Gió mạnh, tuyết cũng lớn.

Tiếng gió trộn lẫn với tiếng giảng bài của giáo viên, tiếp tục lọt vào tai, tiếng gió ngày càng lớn, dần dần thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh, luôn luôn có người quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Mặt Trăng cậu nhìn kìa! Tuyết rơi dày đặc rồi." Lưu Tĩnh Vũ đẩy cánh tay Dương Tịch Nguyệt, ra hiệu cho cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Theo ánh mắt của Lưu Tĩnh Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ————

Gió mang theo tuyết liên tục thổi về phía kính. Một ít tuyết rơi trên cửa sổ, vì trong phòng được bật hệ thống sưởi, nóng lạnh xen lẫn nhau, để lại những vệt nước nhỏ, một số theo gió rơi xuống, rơi xuống bên ngoài bậu cửa sổ, một số bay lơ lửng trên không trung, cuối cùng đáp xuống mặt đất.

Mù sương của tuyết dường như bao phủ toàn bộ không gian bằng một tấm vải trắng xám trong suốt.

Gió mang theo tuyết, quay tròn trong không trung rồi rơi xuống.

Giống như câu nói của Đỗ Phủ: “Hoàng hôn mây thấp, gió thổi tuyết bay”.

"Bang bang bang——"

Giáo viên Ngữ Văn trên bục giảng gõ vào bàn.

"Nghiêm túc một chút đi, các em mấy trăm năm nay chưa từng thấy tuyết à?"

"Đều quay đầu lại nghe giảng cho tôi!"

Mọi người chuyển sự chú ý của mình khỏi tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ, nhìn vào bảng và bài kiểm tra của bản thân.

Tiết tiếp theo sau khi nghĩ giải lao là tiết thể dục. Ngoài trời tuyết rơi, đương nhiên không thể học được.

Mới chưa đầy một buổi sáng mà tuyết đã rất dày, từ độ dày của tuyết trên cửa sổ, có thể tưởng tượng ra tình hình bên ngoài như thế nào.

Trong giờ học, nghe thấy tiếng tuyết đang được dọn bên ngoài “xạc xạc xạc”

Mùa đông ở Hải Thành thường có tuyết rơi, tuyết dày là chuyện bình thường, sau khi tuyết rơi phải dọn dẹp kịp thời, nếu không dọn dẹp kịp thời, tuyết dày thêm sẽ càng khó dọn dẹp hơn, hơn nữa đối với việc đi lại nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Mỗi lớp tổ chức cho học sinh ra ngoài dọn tuyết.

Lưu Tĩnh Vũ lấy đôi găng tay bản thân để trong cặp ra và đưa cho Dương Tịch Nguyệt một chiếc. Bên ngoài rất lạnh, khi cầm chổi quét tuyết nhất định sẽ bị lạnh đỏ lên. Đeo một cái cũng tốt hơn so với không có gì.

Mọi người vào phòng dụng cụ lấy dụng cụ. Nam sinh lấy chổi lớn, nũ sinh lấy chổi nhỏ. Mọi người lấy dụng cụ xong đi xuống tầng dưới, bây giờ họ đã không còn học lớp ở tầng một nữa mà đã chuyển lên tầng ba.

Lớp 10 ở tầng một và tầng hai, lớp 11 ở tầng ba và tầng bốn, lớp 12 ở một tòa nhà dạy học khác bên cạnh. Mỗi năm vào lớp mới, sẽ chuyển sang lớp học khác.

Mọi người cầm dụng cụ đi xuống lầu, cười cười nói nói. Mọi người đều rất vui. Dù ngoài trời bây giờ tuyết đang rơi, thời tiết rất lạnh nhưng mọi người vẫn rất hào hứng phấn khích.

Lớp ba có nhiệm vụ dọn tuyết trên quảng trường nhỏ nơi lá cờ được kéo lên. Vương chủ nhiệm chia khu vực cho mỗi nhóm, nam sinh sẽ quét trước, nữ sinh ở phía sau nam sinh, dọn sạch tuyết do các nam sinh để sót.

Mọi người đều mặc quần áo bông dày, đội mũ bông lên đầu, cầm chổi trên tay, không ngừng quét tuyết. Hơi thở từ miệng thở ra rất nhanh trong không trung ngưng tụ thành sương mù.

Như người ta vẫn nói, người đông sức lớn.

Rất nhanh, ở bên quảng trường nhỏ hình thành đống tuyết rất lớn, mọi người dồn hết tuyết đã dọn sạch vào một chỗ.

Quét quét, mọi người bắt đầu chơi đùa.

Gom tuyết trên mặt đất thành một quả cầu tuyết, lợi dụng lúc không chú ý, ném vào người đối phương, ném đầy tuyết vào mặt đối phương. Ban đầu quét tuyết theo trình tự ngay ngắn, nhưng cục diện đột nhiên thay đổi, không biết ai đã ném quả cầu tuyết, cũng không biết quả cầu tuyết đã trúng trên người ai.

Tất cả mọi người dường như bị cuốn vào một cuộc hỗn chiến.

Bên cạnh quảng trường nhỏ là đống tuyết bọn họ đã đắp, Lâm Đồng trốn ở bên đó, tính toán trốn tránh sự truy đuổi của quả cầu tuyết. Nhưng không ngờ tới là bị Bàng Hàn Văn đột nhiên xuất hiện phía sau đẩy ngã, mất cảnh giác ngã cắm đầu xuống đống tuyết trước mặt, hơn nữa cơ thể đều lún vào trong tuyết, phủ kín mặt.

Vùng vẫy bò ra ngoài, lau tuyết trên mặt: “Ai đẩy lão tử vậy!”

Ánh mắt lập tức dán chặt vào Bàng Hàn Văn đang cách bản thân vài bước, nhìn dáng vẻ cười trên nỗi đau người khác của cậu, "Có bản lĩnh thì cậu tới đây!"

Vừa nói, vừa chạy lại, cả hai cùng vặn vẹo, khập khiễng, cuối cùng hai người cùng nhau rơi vào trong đống tuyết, không ai nhường ai.

Mọi người đều chơi rất vui vẻ, Vương chủ nhiệm đứng ở một bên, nhìn các học sinh đang chơi đùa trong quảng trường nhỏ, nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không ngăn cản hay can thiệp.

Một lúc sau, tuyết lại bắt đầu rơi dày đặc, gió đã ngừng thổi, những bông tuyết thẳng đứng rơi, rơi xuống chiếc mũ trên đầu và trên vai, hơi ngẩng đầu lên, tuyết rơi trên gò má, bởi vì nhiệt độ gò má ấm áp, rất nhanh tan đi, một số bông tuyết thậm chí còn rơi trên lông mi hơi nhẹ run của Dương Tịch Nguyệt, nhấp nháy, một số tan chảy, một số rơi xuống.

Dương Tịch Nguyệt bị Lưu tĩnh Vũ và Thẩm Giai kéo ra khỏi chiến trường, trốn sang một bên để tránh bị quả cầu tuyết của người khác đánh trúng.

Xuyên qua tuyết bay đầy trời, Dương Tịch Nguyệt nhìn thấy Trần Hoài Dữ cách đó không xa, cậu đang cúi xuống kéo Lâm Đồng và Bàng Hàn Văn đang nằm trong đống tuyết ra, một người kéo hai người, chưa kể thể trọng của Bàng Hàn Văn và Lâm Đồng hiện tại không nhẹ, hai người cứ như vậy nằm trong đống tuyết, không dùng bất kỳ sức lực nào, hoàn toàn đợi Trần Hoài Dữ một mình kéo hai người bọn họ ra ngoài.

Trần Hoài Dữ mỗi tay kéo một người, lực tác dụng ngược đem Trần Hoài Dữ vào trong đống tuyết.

Khi bọn họ vùng vẫy thoát ra khỏi đống tuyết, toàn thân đều bị tuyết bao phủ.

Toàn thân đều là màu trắng.

Cậu không mặc quần áo quá dày. Những người khác đều mặc áo khoác dài dày dặn, nhưng cậu lại mặc một chiếc áo khoác ngắn, áo khoác trông tương đối mỏng.

Không đội mũ, cũng không mang găng tay.

Cô không biết cậu có lạnh hay không.

Sau khi kết thúc, mọi người quay trở lại lớp học, Vương chủ nhiệm bảo các bạn nam giúp nữ sinh cầm chổi, trong lớp có nhiều bạn nữ dang người nhỏ nhắn, đường tuyết trơn trượt, cầm chổi rất không thuận tiện, dễ té ngã. Cùng một lớp, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm.

Dương Tịch nguyệt đi sau cùng, vài nam sinh phía trước đã giúp các nữ sinh bên cạnh cầm dụng cụ.

Cô đi cuối cùng, không ai để ý đến cô, hơn nữa, dụng cụ này đối với cô mà nói cầm cũng không qua khó khắn.

“Mình cầm giúp cậu.” Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.

Dương Tịch Nguyệt quay lại nhìn cậu, như là chút bối rối, như thể hoàn toàn không ngờ đến rằng cậu vậy mà có thể giúp cô cầm dụng cụ. Dưới chân có tuyết, có chút trơn trượt, nhưng thời khắc này, lại vô cùng nặng nề, chân như bị đóng đinh tại chỗ, hoàn toàn không thể cử động được. Giống như đế giày và tuyết trên đường dính vào nhau, kết thành băng.

“Đưa cho mình.” Cậu không để ý đến vẻ mặt của cô, trực tiếp lấy dụng cụ từ trong tay cô.

Hai người không nói được mấy câu, cậu liền nhanh chóng đi theo Lâm Đồng và Bàng Hàn Văn ở phía trước, cùng bọn họ đi về lớp.

Dương Tịch Nguyệt gần như ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Trần Hoài Dữ đang dần dần đi xa.

Cô thậm chí vẫn còn chưa kịp nói lời cảm ơn với cậu.

Ánh mắt bối rối, bóng dáng cậu dần dần mờ nhạt trước mắt cô, từng chút từng chút, cho đến khi cậu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cô.

Bàn tay không đeo găng đỏ bừng vì lạnh, suy xét lại, nhìn xuống tay mình, khi nãy vừa quét tuyết không chú ý đến tay của bản thân đã trở nên như thế này, như đánh mất tri giác, như bị đóng băng, như bị tê liệt.

Từ từ đút tay vào túi áo khoác.

Trên đường trở lại lớp học, cũng không biết từ lúc nào, tay nhanh chóng trở nên ấm áp.

Lòng bàn tay cảm thấy ấm áp.

-

Mùa đông năm đó, Trương Hán nói với Dương Tịch Nguyệt rằng cô đã yêu một chàng trai, là một nam sinh học lớp khoa học, học rất giỏi rất giỏi, cũng rất đẹp trai, hoàn toàn phù hợp với những tưởng tượng của Trương Hán về bạn trai tương lai.

Dương Tịch Nguyệt đã nhìn thấy dáng vẻ của Trương Hán theo đuổi các minh tinh, hầu hết các ngôi sao nam mà cô thích đều rất đẹp trai, thậm chí có chút lộng lẫy. Dương Tịch Nguyệt không biết nam sinh tên Lâm Nhất Phàm đó rốt cuộc trông như thế nào, mới có thể khiến Trương Hán, một người nhan khống (1) động tâm.

Cho đến khi Trương Hán cho Dương Tịch Nguyệt xem bức ảnh cô lén chụp được, là một bức ảnh góc nghiêng, nam sinh trong ảnh tựa hồ như đang đọc sách, hơi cúi đầu, hoàn toàn không chú ý đến bản thân đang bị chụp lén.

Chàng trai trong ảnh quả thực đúng như những gì Dương Tịch Nguyệt dự đoán. Tướng mạo không tồi, là một chàng trai rất thanh lịch. Lông mày không có gì nổi bật nhưng khi kết hợp với nhau lại vô cùng đẹp trai. Nhưng so với những gì Trương Hán đã mô tả cho cô nhiều lần trước đó thì vẫn khác xa.

Có lẽ chỉ là một chút yêu cầu của Trương Hán đối với một nữa kia tương lai của mình mà thôi.

Dương Tịch Nguyệt không ngờ người Trương Hán thích lại như thế này.

Dương Tịch Nguyệt bày tỏ sự nghi ngờ của mình với Trương Hán.

Trương Hán cũng không có gì ngạc nhiên, tựa hồ đã nghĩ tới làm sao trả lời Dương Tịch Nguyệt vấn đề này.

Trương Hán nói——

"Loại chuyện thích này làm gì có khuôn mẫu cố định, trước đây chưa từng rõ ràng thích một người, đã tưởng tượng ra tất cả dáng vẻ của người đó sau này sẽ như thế nào, mang tất cả thứ mà bản thân thích, toàn bộ đều đắp lên người người ấy, cho đến khi thực sự gặp được người đó, cậu mới phát hiện rằng, người đó với những người mà cậu tưởng tượng, rất khác nhau”.

"Cho dù là dáng vẻ như thế nào, cậu cũng có thể khẳng định, khẳng định cậu ấy chính là người đó."

"Sau khi gặp được người đó, mọi yêu cầu của cậu đều sẽ bị người đó phá vỡ."

"Cậu sẽ phát hiện, người cậu thích, dáng vẻ của cậu ấy chính là dáng vẻ mà cậu thích.”

"Cậu thích người này trước, sau đó mới thích dáng vẻ của ậu ấy, mà không phải cậu thích dáng vẻ của cậu ấy, mới thích con người cậu ấy."

Trương Hán là người thích chia sẻ, bất cứ thứ gì đều không thích giấu diếm, thường nói về Lâm Nhất Phàm với Dương Tịch Nguyệt, nói rất nhiều rất nhiều.

Về phần tại sao lâu rồi không tỏ tình.

Trương Hán nói——

“Cậu ấy là một học sinh học rất giỏi, bố mẹ và thầy cô cũng rất coi trọng cậu ấy, cậu ấy sẽ không yêu sớm, vì vậy mình sẽ đợi thi đại học xong mới chính thức tỏ tình với cậu ấy.”

Mặc dù không có tỏ tình, nhưng theo tính khí phô trương của Trương Hán, trong lớp không ai không biết Trương Hán thích Lâm Nhất Phàm ở lớp tự nhiên, Trương Hán thuộc về loại yêu công khai.

Trương Hán cũng hỏi Dương Tịch Nguyệt về sự việc yêu thầm của cô.

Dương Tịch Nguyệt lần nào cũng ngập ngừng, lấp lửng.

Trương Hán biết rõ tính tình của Dương Tịch Nguyệt, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói với cô——

"Việc thích một người này không thể che giấu, không tính tới chuyện hiện tại không thể yêu sớm, cậu trước tiên hãy để cho cậu ấy biết tâm ý của cậu.”

Câu nói này, Dương Tịch Nguyệt xác thực để vào trong lòng.

Kỳ nghỉ đông đó, cô nhốt mình trong phòng một mình, ngồi trước bàn học, dưới ánh đèn trong đêm khuya, viết rất nhiều bực thư tình cho cậu, viết rất nhiều lần, viết không hài lòng liền đổi một tờ giấy khác viết lại.

Hết tờ giấy này đến tờ giấy khác, suốt kỳ nghỉ, Dương Tịch Nguyệt chỉ nghĩ, bức thư tình này viết cho Trần Hoài Dữ, rốt cuộc nên viết làm sao.

Nhớ ra khi Vương Tiểu Ba viết một bức thư tình cho vợ mình Lý Ân Hà, câu mở đầu đầu tiên là: Xin chào, Lý Ân Hà.

"Xin chào, Trần Hoài Dữ."

Cô viết cho cậu một bức thư tình trong kỳ nghỉ đông, câu đầu tiên đều là trông như thế này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, phía sau đều không biết nên viết ra như thế nào.

Khó khăn đến mức thực sự đã mất cả kỳ nghỉ để viết mới viết ra được.

[Xin chào, Trần Hoài Dữ.

Mình là bạn cùng lớp của cậu, Dương Tịch Nguyệt.

Hãy cho phép mình dùng phương thức viết thư này bày tỏ những suy nghĩ nội tâm của mình. Thực ra, mình đã nghĩ đến việc có nên hẹn cậu ra ngoài nói chuyện trực tiếp với cậu hay không, nhưng lời hẹn cậu ở trong lòng nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không đủ can đảm để nói nó ra. Vì vậy, mình nghĩ, hay là viết nó ra, cho cậu thấy nó bằng phương thức chữ viết. Như vậy cậu không thể nhìn thấy được biểu tình của mình, không nhìn thấy được sự bối rối và bất lực của mình. Điều duy nhất cậu có thể nhìn thấy, chính là bức thư bày tỏ tâm ý của mình. Bởi vì mình biết rõ, nếu ở trước mặt cậu, mình cũng sẽ không thể nói ra được, thậm chí sẽ hoảng loạn mà bỏ chạy.

Cậu thông minh như vậy, chắc cậu biết mình muốn nói gì.

Đúng vậy, mình thích cậu, Dương Tịch Nguyệt thích Trần Hoài Dữ.

Mình đã thích cậu từ rất lâu rồi, lâu đến mức không biết nó đã bắt đầu từ khi nào, mình thích dáng vẻ của cậu đứng trên sân khấu và phát biểu, thích dáng vẻ đổ mồ hôi khi cậu chơi bóng trên sân, thích dáng vẻ cậu hoàn thành cuộc thi chạy, quay đầu và vẫy tay về phía khán giả, thích cậu khi cậu vui, dáng vẻ cậu cúi đầu và mỉm cười, thích dáng vẻ khi cậu gọi tên của mình.

Hãy thứ lỗi cho lời tỏ tình đột ngột của mình, chỉ là vẫn không muốn giấu trong lòng, muốn cho cậu biết.

Thực ra tỏ tình chỉ là muốn cho cậu biết tâm ý của mình đối với cậu. Cậu không cần phải có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, nếu cậu có thể chấp nhận được thì đó là một điều rất hạnh phúc, nếu không thể thì mình cũng có thể hiểu.

Cuộc đời là một con đường dài, trên con đường dài đó cần có mặt trời, mình cho rằng mình không cần mặt trời, nhưng không thể ngờ rằng, cậu chính là mặt trời của mình.]

[Tuyết rơi rồi, cậu mặc hơi ít, không biết cậu có lạnh hay không. ---Từ nhật ký của Dương Tịch Nguyệt ngày 22 tháng 12 năm 2016]

(1) Nhan Khống: Người yêu thích những người đẹp.