Chương 4: Cô giáo dùng chân thủ da^ʍ cho học sinh

“Cô giáo, em có thể liếʍ ngón chân, ngửi tất chân, hai cái này đều chọn được không ạ?”

Cô giáo nghe tôi nói vậy, khuôn mặt cười càng rực rỡ hơn. Nhưng mà tôi nhìn thấy, có một chút nguy hiểm trong đó.

“Em thật là tham lam, Hoàng Quốc Việt. Đứa trẻ ngoan thì không được tham lam, cô quyết định thu hồi lại khen thưởng, sau đó trừng phạt em.”

Toàn thân cô giáo toả ra mùi vị nguy hiểm.

“Hiện tại em phải tiếp nhận sự trừng phạt của cô.”

Cô đem chân gấp lại, đưa tay cởi đi đôi giày cao gót xuống, tuỳ tiện quăng lên trên mặt đất.

Cô giáo để lộ ra tất đen đang bao bọc các đầu ngón chân, sau đó lại một lần nữa đưa chân đặt dưới háng tôi, khác biệt vừa rồi chính là, lòng bàn chân của cô giáo không đặt ở hông tôi, mà chậm rãi di chuyển, đi đến eo tôi.

Lòng bàn chân của cô giáo đặt tại quần thể dục của tôi, sau đó từ từ di chuyển xuống, đẩy sâu vào,phải nói là cô đang tính cởi nó ra. Giống như là cô giáo đang muốn cởϊ qυầи của tôi, dùng đôi chân đang mang tất đen, nhưng quần tôi bó sát vào cơ thể tôi, không hiểu sao cô giáo lại phải làm như vậy.

Động tác cô giáo rất hoàn hảo, không biết là đã luyện tập chuyện này bao lâu, tôi nghĩ chắc là chồng của cô giáo.

Dưới kỹ xảo của cô giáo, quần của tôi rất nhanh đã cởi xuống, kể cả qυầи ɭóŧ của tôi luôn.

Bởi vì tôi ngửi mùi tất của lớp trưởng mà ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng lên, vốn là đang mềm xuống, nhưng mà khi cô giáo dẫm chân lên quần tôi nên tôi đang có xu hướng cứng lên lại. Vốn là có cái gì đó để cản trở, nhưng bây giờ quần thể dục và qυầи ɭóŧ để che đậy đã bị cô giáo cởi xuống hết, ©ôи ŧɧịt̠ tôi lập tức cương cứng đứng ngẩng đầu lên không khí, khiến cho cô giáo nhìn thấy hết toàn bộ.

Đây là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng của tôi, dù sao lúc nó cương cũng là đang đi học, tắm rửa thì chưa bao giờ cứng cả, cho nên tôi chưa bao giờ thấy rõ ràng.

Ực. Hình như tôi nghe âm thanh cô giáo nuốt nước miếng.

Cô giáo nhìn chằm chằm ©ôи ŧɧịt̠ của tôi, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Thật lớn?

Dùng chân cởϊ qυầи của Hoàng Quốc Việt để ©ôи ŧɧịt̠ thoát ra, tôi hơi ngạc nhiên nhìn nó. Quá lớn, so với chồng đã qua đời của tôi còn lớn hơn.

Vật nhỏ này phải có bề ngang khoảng mười cm, thực tế tôi muốn đo nó một chút.

Không kiểm soát được bản thân, tôi nuốt một ngụm nước bọt. Cái l*и bắt đầu tiết ra nước, giống như là đang mong chờ ©ôи ŧɧịt̠ thô to tiến vào.

Đã hơn năm năm không cùng đàn ông làʍ t̠ìиɦ, lúc này nhìn ©ôи ŧɧịt̠, trong cơ thể tôi nổi lên cơn nứиɠ l*и vô cùng, muốn ngay tại chỗ này ngồi lên, để ©ôи ŧɧịt̠ kia đâm sâu vào trong l*и của tôi.

Không được, bây giờ còn chưa được.

Tội nhịn xuống cảm xúc mãnh liệt này, ít nhất là tôi phải nói với những người khác rồi mới quyết định.

Vì vậy, tôi dùng chân hưởng thụ độ ấm của ©ôи ŧɧịt̠ cũng được, cũng không phải là không tệ.

Hơn nữa ©ôи ŧɧịt̠ của cậu bé này cũng sạch sẽ, không có mùi tanh hôi nào.

Qυყ đầυ hồng nhạt, lúc này đã chảy ra chất lỏng màu trắng, nhìn càng thêm dâʍ đãиɠ.

Chậm rãi khép bàn chân lại, mười đầu ngón chân hướng về ©ôи ŧɧịt̠ của cậu bé. Tạo một khoảng trống ở giữa lòng bàn chân, nhìn giống như đôi môi, giơ hai chân lên cho vừa với chiều cao của ©ôи ŧɧịt̠, chậm rãi hạ xuống từ từ, đưa ©ôи ŧɧịt̠ qua lại giữa bàn chân xuyên qua khoảng trống.

Sau khi bao bọc toàn bộ ©ôи ŧɧịt̠, tôi bắt đầu từ từ di chuyển lên xuống.

Dùng chân thủ da^ʍ

Là một cô giáo tôi đang giúp học trò của mình, một đứa nhỏ có sở thích chân khống, một đứa nhỏ không hiểu về làʍ t̠ìиɦ, tôi lại làm giống việc dùng chân thủ da^ʍ như chồng tôi lúc trước.

Thật sự, tôi là một giáo viên không biết xấu hổ.

Tận hưởng độ ấm mà ©ôи ŧɧịt̠ truyền đến, cả người tôi sung sướиɠ khôn cùng.

Tôi ngơ ngác, nhìn cô giáo cởϊ qυầи của tôi, sau đó dùng chân nắm ©ôи ŧɧịt̠ tôi, rồi cọ cọ lên xuống.

Tôi không biết đây là hành động gì, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, cô giáo làm như vậy, khiến tôi cảm thấy rất sướиɠ, có một chút tê dại? Đang từ trong ©ôи ŧɧịt̠ truyền đến, chỉ cần xuống dưới một chút, thì cơn tê dại này sẽ tràn ra toàn thân và sẽ truyền ra ngoài.

Tôi mong chờ khoảnh khắc kia đến, nhưng mà hình như cô giáo không cho tôi sự sung sướиɠ, mà đã đem chân thu lại.

Không xong! Tôi đắm chìm vào ©ôи ŧɧịt̠ lâu quá, thiếu chút nữa tôi đã vui đùa hơi quá.

Vốn dĩ tôi còn đang sa vào chuyện dùng chân hưởng thụ độ ấm, dù sao đã lâu rồi tôi chưa được thấy ©ôи ŧɧịt̠. Nhưng khi tôi lấy lại tinh thần, nhìn xuống Hoàng Quốc Việt khuôn mặt đang sung sướиɠ, một lúc lâu sau, tôi tự nhiên biết đó là điềm báo sắp bắn tinh.

Thiếu chút nữa là tôi khiến có đứa nhỏ bắn tinh ngay chỗ này rồi, việc này không được, phải để cho đứa nhỏ này bắn ra ở nhà.Những Cô Giáo Của Tôi - Chương 4: Cô giáo dùng chân thủ da^ʍ cho học sinhTôi vội vàng dừng động tác ở chân lại. Nhìn đứa nhỏ lộ vẻ mặt bất mãn, tôi không khỏi cảm thấy buồn cái, một đứa nhỏ nghiện chân nhìn thấy chân thì cương lên, vì đôi chân thủ da^ʍ mà không mềm xuống, điều đó thực sự buồn cười, mặc dù bây giờ tôi muốn cho đứa nhỏ bắn tinh ra, lần đầu tiên bắn tinh trong mười hai năm, và một làn tϊиɧ ŧяùиɠ nóng hổi sẽ bắn lên tất chân màu đen của tôi, nhưng không được, tôi phải nhịn xuống.

Vì vậy, tôi nở một nụ cười và dùng ngón tay làm dấu s, mặc dù tôi biết là đứa nhỏ này không biết dấu s là gì.

“Đây là sự trừng phạt, ai cho phép em có lòng tham.”Cô giáo cười vui vẻ nói:”Trẻ ngoan có lòng tham lam thì không có tư cách để hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ.”

“Tuy nhiên, chuyện ngày hôm nay là bí mật, không được nói cho bất cứ ai, nếu như em làm được, thì cô giáo sẽ khen thưởng cho em, khiến em được thoải mái.”

“Em đã biết cô giáo.”Tôi gật đầu, nghĩ đến tương lai mà tôi thầm hạnh phúc.

Cô giáo từ trên bàn đứng lên, cúi xuống mang giày cao gót vào. Chân giơ cao lên một chút, cong cong lòng bàn chân thành cái rãnh, khiến cho tôi chỉ muốn liếʍ gót chân một cái. HIện tại tôi chỉ thấy hối hận vì mình quá tham lam, khiến cho mình mất cơ hội liếʍ chân của con gái rồi.

Mang giày xong, cô giáo quay đầu lại nhìn tôi cười.

“Mặc quần vào, nếu không em bị cảm lạnh đó.”

Sau đó đi ra khỏi phòng học.

Đến bây giờ tôi mới nhớ, tôi đến lớp là cầm lấy cái khăn mồ hôi rồi phải tới sân thể dục, vội vàng kéo quần lên, sau đó tôi chạy tới lấy khăn tay, nhưng mà chết một điều là tiếng chuông lại kêu lên.

Tôi chỉ có thể ngồi lại bàn của mình, tiêu đời, tôi vừa trốn một tiết thể dục. Chỉ sợ là mẹ tôi sẽ biết.

Hiện tại tôi không biết là nên vui vẻ hay là buồn bã.

Bởi vì tôi trốn học, nên ngửi được tất chân của lớp trưởng, thậm chí là được cô giáo dùng chân cọ cọ lên ©ôи ŧɧịt̠ của tôi, còn biết trạng thái của tôi không phải bị bệnh, là con trai bình thường sẽ có tình trạng này.

Nhưng mà những điều này đều do tôi trốn học mới xảy ra.

Bạn cùng lớp đang quay lại.

“Hoàng Quốc Việt, giáo viên thể dục nói sau khi tan học thì đến văn phòng gặp cô, giải thích tại sao lại trốn học.”

Trần Thị Yến Nhi nói như vậy với tôi.

Lập tức tôi thấy đau đầu, chẳng lẽ muốn tôi nói cho cô giáo, là tôi ngửi mùi tất của bạn học nữ?Nói ra chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Như vậy phải nói thế nào đây?