Chương 11



Khi anh cầm tách trà thủy tinh lên, một mùi thơm vừa ngọt vừa đắng phảng phất trong không khí.

Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, Lý Tuyết Hạ uống một chút trà. Vì cảm thấy tinh thần trở nên thư thái hơn, dường như anh đã lấy lại được bình tĩnh để thưởng thức hương thơm của trà.

Loại trà này được làm từ hạt và quả của hoa hồng, có tác dụng làm dịu sự mệt mỏi. Ly Thuần Nguyệt thực sự rất thích loại trà này và cô ấy thường xuyên uống nó. Đó là thứ mà Lý Tuyết Hạ cũng rất thưởng thức.

“Trà này thực sự làm tôi nhớ đến ngài Lý Thuần Nguyệt..”

“Ngài ấy luôn nói rằng ngài ấy thích hương vị mà nó để lại cũng như màu sắc của nó.”

Có vẻ như Tiểu Yến và Mỹ Vũ cũng nhớ Lý Thuần Nguyệt.

Lý Tuyết Hạ cười nhẹ trước cuộc trò chuyện nghiêm túc của họ và trả lời khẳng định.

Bằng cách này hay cách khác, anh cảm thấy nhớ mẹ, chị gái và dì của mình. Dù có thể anh vẫn không thể tin rằng người chị gái của anh đã chết, mẹ và dì của anh cũng đã không còn trên cõi đời này nữa. Bất chấp tất cả những điều đó, cảm giác mất mát cứ lớn dần lên.

Khi anh nghĩ về điều đó, có lẽ đó là một sự thương xót nhỏ mà mẹ anh không cần phải sợ hãi vì lợi ích của Lý Thuần Nguyệt khi Yoh đã xâm chiếm họ. Ngay cả khi anh và Lý Thuần Nguyệt trốn thoát khỏi lâu đài một cách an toàn, ý nghĩ rằng họ vẫn sẽ bị quân địch bắt lại và bị sỉ nhục khiến anh không thể yên tâm.

Ngay cả đối với chị gái của mình, nếu tình cờ phát sinh một tình huống khiến cô ấy bị ô uế, chắc chắn đó sẽ là một sự sỉ nhục còn tồi tệ hơn cả cái chết. Ngay cả khi Lý Thuần Nguyệt còn sống, chị ấy có lẽ sẽ phải chịu đựng rất nhiều khó khăn vì là phụ nữ.

Cái chết của Lý Thuần Nguyệt là một bất hạnh rất lớn đối với đất nước Ka và hoàng tộc Lý, nhưng Lý Tuyết Hạ cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi chị giá mình đã mất trước khi đất nước Ka bị Yoh lật đổ.

Tiểu Yến và Mỹ Vũ đã dùng rất nhiều quần áo lụa để có thể làm khô tóc của anh và chải chúng một cách cẩn thận. Mái tóc của anh với dầu thơm được xức vào chúng như hấp thụ ánh sáng của những ngọn nến tạo cho chúng một vẻ bóng mượt nhẹ nhàng.

“Tóc của ngài Lý Tuyết Hạ đẹp quá.”

“Tóc của ngài Lý Tuyết Hạ và ngài Lý Thuần Nguyệt cũng gần giống nhau.”

Buổi tối trôi qua trong khi hai người giúp việc nói về những kỉ niệm này nọ. Khi họ di chuyển thì có bảo vệ theo sát nên họ không thể nói năng một cách thoải mái, nhưng bên trong các phòng không hề có con sự kiểm soát nào. Nhờ vậy mà cuối cùng họ cũng có thể thư giãn một chút.

“Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn cô vào lúc muộn thế này.”

Tình cờ ngay khi họ chuẩn bị bước vào phòng ngủ, Cao Anh Tú đã đến. Như thường lệ, anh ta cũng được hộ tống bởi các vệ sĩ. Mặc dù Cao Anh Tú lo lắng cho họ một cách chân thành, nhưng anh luôn mang theo lính canh bên mình, để tránh bất cứ khả năng trốn thoát nào của họ.

“Hoàng thượng vừa tới. Ngài ấy triệu tập Công chúa, vì ngài muốn nói chuyện với cô.”

Anh ta cũng thông báo rằng những người hầu gái không được đi theo

Triệu tập anh ngay khi hắn ta đến, có lẽ có việc khẩn cấp nào đó. Nghĩ về những sự kiện vài ngày trước khi người đàn ông thông báo cho anh về sự sụp đổ của lâu đài Ka, khuôn mặt của Lý Tuyết Hạ trở nên u ám.

“Triệu hồi ngài Lý Thuần Nguyệt vào lúc muộn thế này, có hơi bất lịch sự không?”

“Không phải sáng mai cũng được sao?"

Cao Anh Tú liên tục xin lỗi Tiểu Yến và Mỹ Vũ, những người đã ngước khóe mắt lên, tất cả đều giương lên và truyền đạt rằng đó là lệnh của Lưu Quí Hi.

“Tôi được lệnh phải đưa Công chúa đến bằng mọi cách cần thiết. Nhưng tôi cũng không muốn hành động một cách thô lỗ đối với Công chúa. Vì vậy, xin vui lòng đi theo tôi.

Những người lính đang đứng ở ngưỡng cửa tiến lên một bước. Dưới hào quang trên những người lính, khuôn mặt của Tiểu Yến và Mỹ Vũ đang tiến lại gần trở nên cứng đờ và họ đành phải giữ chặt lưỡi.

Anh không được để hai người bị thương. “Tôi hiểu,” Lý Tuyết Hạ nói khi anh ngang đi qua.

“Nhưng làm ơn, hãy để tôi mặc quần áo trước. Tôi không thể gặp ngài ấy trong bộ dạng như thế này được.”

Che giấu biểu cảm của mình sau ống tay áo, anh kêu Cao Anh Tú. Tóc anh xõa xuống vai mà không được tạo kiểu và anh không trang điểm. Nếu anh đang đóng vai là một nguời phụ nữ thì rõ ràng anh không cần lo lắng quá nhiều về vấn đề này

“Xin đừng mất quá nhiều thời gian.”

Người khác cũng sẽ cho rằng một khi triệu tập một người vào một giờm uộn và đột ngột như thế này thì cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, vì vậy Cao Anh Tú sẵn sàng thỏa hiệp. “Tôi sẽ đợi bên ngoài,” anh nói và rời đi, mang theo những người lính.

“Mau sửa tóc cho tôi. Và trang điểm.”

“Ngài Lý Tuyết Hạ …!”

Tiểu Yến và Mỹ Vũ bám lấy v, người đang ra lệnh cho họ

“Ngài không thể ở một mình được…!”

“Đúng vậy, ngài Lý Tuyết Hạ ,ngài đang làm gì vậy…?”

Cả hai rõ ràng đều sợ Lý Tuyết Hạ bị Lưu Qúi Hi làm nhục. Cụ thể, nếu danh tính thực sự của "Công chúa" bị bại lộ, điều đó đồng nghĩa với cái chết của cả ba người họ.

“Không sao, ta sẽ đi một mình.”

Cách nói chuyện điềm tĩnh của Lý Tuyết Hạ khiến hai cô gái bình tĩnh lại. Mặc dù điều đó không có nghĩa là họ đã bị thuyết phục, nhưng Lý Tuyết Hạ nghĩ rằng có lẽ nó sẽ không quá nguy hiểm.

Cho đến bây giờ, trong những lần gặp mặt ít ỏi của họ, anh không cảm thấy bất kì ham muốn nào từ Lưu Qúi Hi. Khi nhìn Lý Tuyết Hạ , ánh mắt của người đàn ông đó luôn khô khan, không có bất kỳ cảm xúc nào. Nó hoàn toàn khác biệt với cái nhìn chứa đầy ham muốn thô sơ mà anh cảm thấy khi đối mặt với những người lính Yoh.

Người đàn ông đó có lẽ không có hứng thú với Lý Tuyết Hạ , cậu bé ăn mặc như "Công chúa Lý Thuần Nguyệt". Đó là điều đương nhiên,vì anh không phải là phụ nữ. Điều anh không hiểu nhất là tại sao anh vẫn chưa bị phát hiện, loại lo lắng đến cả Tiểu Yến và Mỹ Vũ anh cũng không nói với.

“Làm đi, chuẩn bị nhanh lên. Nếu chúng ta cứ nán lại, ta sẽ bị binh lính lôi đi mất.”

Bị Lý Tuyết Hạ thúc giục, hai người hầu gái bắt đầu mặc quần áo cho anh . Họ sắp xếp quần áo của anh một cách khéo léo và trang điểm cho anh.

Chiếc kẹp tóc mà họ cài trên mái tóc được tạo kiểu của anh luôn là chiếc mà anh đã nhận được từ Lý Hồng Nguyệt. Anh đã sẵn sàng rời đi mà không đeo chiếc vòng cổ mà anh đã nhận được từ Lâm Tương Vân.

Dừng lại ngay trước cửa, Lý Tuyết Hạ quay lại nhìn Tiểu Yến và Mỹ Vũ

“Nếu có điều gì bất ngờ xảy ra, ta muốn hai người quan tâm đến sự an toàn của bản thân trước tiên. Chiếc vòng cổ đó cũng vậy, ta sẽ đặt nó vào tay ngươi, hãy sử dụng nó một cách khôn ngoan.”

“ngài Lý Tuyết Hạ ,” Mỹ Vũ nhăn mặt như sắp bật khóc. Tiểu Yến mím chặt môi và cúi đầu, kìm nén cảm xúc đang dâng trào.

~^.^~