Chương 13

Lưu Quí Hi thêm hết điều này đến điều khác với giọng điệu gợi ý. Anh ta có một cách nói kỳ lạ, vì người được nói đến đang đứng ngay trước mặt anh ta.

Không chắc rằng người đàn ông này có biết anh đã thế chỗ của chị gái mình không. Hoặc, anh ta đã thực sự biết được được điều gì đó? Mồ hôi lạnh chạy dọc lưng Lý Tuyết Hạ.

“Hoàng tử tính tình đoan trang, ít xuất hiện trong các dịp chính sự, nhưng theo những người đã từng gặp thì anh ta và công chúa giống nhau như hai giọt nước”

Cuộc trò chuyện này ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Nhấn mạnh sự cảnh giác của mình, Lưu Quí Hi đứng dậy khỏi chiếc trường kỷ* dài và đến gần hơn. Mùi quần áo thơm thoang thoảng trong không khí.

*Trường kỳ:Ghế dài có lưng tựa, dài tầm 1m8-2m

Nam nhân này cũng thích hương sao?Lý Tuyết Hạ tụ hỏi một cách kỳ lạ trong đầu, trong khi anh nín thở lo lắng.

Rút ngắn khoảng cách cho đến khi có thể chạm vào anh bằng tay, Lưu Quí Hi lẩm bẩm.

“Tên của hoàng tử là Lý Tuyết Hạ.”

“…ừm.”

Anh không thể làm gì khi vai anh run lên. Trái tim anh như vỡ tung ra, và nhịp tim của anh trở nên to hơn.

"Tên cô là?"

Mặc dù mang hình thức của một cuộc điều tra, giọng điệu của Lưu Quí Hi vẫn đầy thuyết phục.

Bằng cách nào đó anh đã bị phát hiện. Lẽ ra anh phải hành xử cẩn thận hơn, nhưng thay vào đó, anh lại gây ra sự nghi ngờ.

Hoặc nếu không, có những người đã nói với quân đội Yoh Lý Tuyết Hạ và một nhóm người đã trốn thoát khỏi lâu đài. Tuy nhiên, ngoài việc tất cả những người lính bảo vệ lối đi bí mật dẫn ra bên ngoài lâu đài bị hạn chế, họ đều tin rằng Lý Tuyết Hạ là Lý Thuần Nguyệt. Ngoài Tiểu Yến và Mỹ Vũ thì những người hầu gái biết được đều đã chết theo mẹ anh.

Dù sao đi nữa, đây là một tình huống khó khăn bị dồn vào chân tường. Nếu bị bắt cởϊ qυầи áo, công kích thân thể, anh căn bản không có cách nào tránh được. Ngược lại, bí mật kinh tởm của anh sẽ bị phát hiện.

Cảm thấy lo lắng đến rùng mình, Lý Tuyết Hạ từ từ ngẩng mặt lên. Anh bắt gặp ánh mắt của Lưu Quí Hi khi người đàn ông nhìn anh chằm chằm. Ngay cả bây giờ, khuôn mặt của người đàn ông không có biểu hiện gì.

“…tại sao Bệ hạ lại nghĩ như vậy?”

Anh nghe đi nghe lại những lời của người đàn ông, mà không xác nhận hay phủ nhận chúng. Lưu Quí Hi nhướng mày một cách kỳ lạ trước phản ứng bất ngờ của Lý Tuyết Hạ.

“Một công chúa trở thành con người khác sau một trận ốm. Một hoàng tử không bao giờ bước ra trước mọi người. Chị gái và em trai giống nhau như hai giọt nước. Tại thời điểm này, mọi thứ đã trở nên rõ ràng. Nghĩ rằng hai người đã thay đổi thân phận cho nhau có vẻ là điều tự nhiên.

Đây không chỉ là một khoản khấu trừ. Đây là một kết luận dựa trên một phân tích khách quan về tình hình.

Trong khi vạch trần sự thật rằng Lý Tuyết Hạ đã thế chỗ chị gái mình, vẻ mặt của Lưu Quí Hi vẫn tỏ ra xa cách và không đắc thắng. Thái độ của anh ta không phải là thái độ khinh bỉ trước sự lố bịch của việc Lý Tuyết Hạ hóa trang thành chị gái của anh ta chỉ vì mục đích sinh tồn.

"Ta đã thẩm vấn các tù nhân, và điều tra những gì còn lại của Cung điện Hoàng gia, nhưng sự hiện diện của hoàng tử dường như thiếu vắng một cách bất thường. Như thể, tất cả những thứ liên quan đến sự tồn tại của hoàng tử đã được che giấu ngay từ đầu. Đó có phải là phong tục của Ka không?”

“Ở nước tôi, ngai vàng được truyền qua dòng dõi nữ. … hoàng tử đầu tiên sẽ trở thành một linh mục thờ Thần Mặt trăng trong Cung điện Mặt trăng.”

Nó không chỉ là do kế hoạch. Trong trường hợp của Lý Tuyết Hạ, chính vì cảm thấy ghê tởm cơ thể kỳ lạ của mình nên anh đã tránh hầu hết mọi thứ.

“Nếu cô là Hoàng tử Lý Tuyết Hạ, chuyện gì đã xảy ra với Công chúa Lý Thuần Nguyệt?”

Lý Tuyết Hạ ngay lập tức ngập ngừng trả lời. Nhưng vì họ đã điều tra cho đến thời điểm này, không có lý do gì để giữ bí mật.

"…Chị ấy đã chết."

Kể từ khi bị Lưu Quí Hi bắt giữ, anh đã phải chịu đựng sự lo lắng không khác gì giẫm phải băng mỏng. Giờ đây khi đã biết danh tính thực sự của mình, trái tim của Lý Tuyết Hạ, người đã hiểu ra sự thật về hoàn cảnh của mình, đã bị choáng ngợp bởi một cảm giác giống như sự tuyệt vọng.

:Ta thấy."

Anh ta có lẽ đã đoán rằng Lý Thuần Nguyệt đã chết. Lưu Quí Hi đã nắm bắt mọi thứ một cách nhanh chóng. Những người biết về cái chết của Lý Thuần Nguyệt đều không được hé rằng nửa lời, nhưng có lẽ có họ đã nói khi bị quân đội Yoh thẩm vấn.

"Anh sẽ làm gì với tôi?"

Chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, Lý Tuyết Hạ nhìn Lưu Quí Hi.

Anh đã nghe nói rằng tại Yoh, hình phạt dành cho tội phạm rất tàn nhẫn. Lột da, cắt thịt, gãy xương. Dường như cũng có một phương pháp liên quan đến giấy ướt và chết ngạt. So với điều đó, cái chết bằng cách chặt đầu có vẻ tốt hơn nhiều.

“Đó là sự thật… nên làm gì đây?”

Lưu Quí Hi thì thầm gợi ý, giả vờ như đang suy nghĩ. Anh ta có sự điềm tĩnh của một người đàn ông nắm giữ mạng sống của Lý Tuyết Hạ trong tay.

“Trước đây, những hoàng tử thuộc các gia đình quý tộc và hoàng gia của các quốc gia bị khuất phục đều bị thiến, và bị bắt phục vụ trong Triều đình với tư cách là người hầu, nhưng…”

Bất chấp việc phát hiện ra danh tính thực sự của mình, không cầu xin mạng sống và không cầu xin sự tha thứ của người đàn ông, Lý Tuyết Hạ đứng run rẩy trong sự mất bình tĩnh mà bị Lưu Quí Hi chế giễu. Tuy nhiên, khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt biết cười của Lưu Quí Hi, trong lòng Lý Tuyết Hạ như có những điều muốn vỡ òa.

Người này, hắn biết.

Hắn ta biết bí mật mà Lý Tuyết Hạ không muốn ai biết. Máu trong người anh đông cứng lại.

Nếu là bình thường, anh sẽ không có suy nghĩ vội vàng như vậy. Ý nghĩ về danh tính hoàng tử của mình bị phát hiện khiến sự bình tĩnh của anh rạn nứt.

Cơ thể anh di chuyển, trước khi anh có thể có một suy nghĩ khác. Người đàn ông này là kẻ thù đã phá hủy quê hương của mình. Và nếu anh bị gϊếŧ, trước đó anh muốn trả thù dù chỉ là một chút.

Tấm khăn voan trắng khẽ phấp phới giữa không trung.

Anh rút ra một con dao nhỏ từ chiếc kẹp tóc được trang trí công phu trên tóc, anh đối mặt với Lưu Quí Hi và tấn công anh ta. Chiếc kẹp tóc mà anh nhận được từ Mỹ Vũ là một món đồ tinh xảo với vẻ đẹp hiếm có được làm bằng bạc và được trang trí bằng ngọc trai và kim cương, và con dao nhỏ gắn bên trong nó được dùng để sử dụng khi cần thiết.

“…!”

Con dao rút ra lập lòe trong ánh nến.Lý Tuyết Hạ dùng hết sức đẩy mũi dao, nhưng Lưu Quí Hi dễ dàng tránh được. Sắp xếp lại thế đứng của mình, Lý Tuyết Hạ lao tới anh ta lần thứ hai, tuy nhiên cổ tay của anh đã bị tóm lấy.Những Đêm Bí Mật Trong Nội Cung - Chương 13"Khờ dại."

“…chậc chậc”