Chương 14

Lý Tuyết Hạ cau mày vì đau thấu xương khi cổ tay anh bị siết chặt một cách tàn nhẫn. Không thể chịu đựng được, anh đánh rơi con dao nhỏ đang cầm trên tay. Khi nó rơi xuống sàn, nó tạo ra một âm thanh chói tai. “Ngươi thực sự nghĩ rằng có thể gϊếŧ ta với một thứ như vậy?”

Dù đang giam Lý Tuyết Hạ bằng một tay, anh ta vấn có thế cầm con dao nhỏ bằng một tay. Liếc nhìn nó, anh ta khịt mũi thích thú và ném con dao đến nơi mà Lý Tuyết Hạ không thể với tới.

“ah…bỏ ra….uh”

Lý Tuyết Hạ cố gắng gỡ từng ngón tay đàn ông đang cắm vào cổ tay mình, nhưng chúng không hề thay đổi một chút nào. Không chỉ là sự khác biệt về thể chất, anh đã nhận thức được sự khác biệt lớn về sức mạnh giữa họ. Lưu Quí Hi nhìn xuống Lý Tuyết Hạ đang kháng cự với một nụ cười. Làm nản lòng. Người đàn ông này thật đáng ghét. Sự phẫn nộ mà anh đã kìm nén kể từ khi đất nước quê hương mình bị tàn phá cuối cùng cũng tuôn ra khỏi miệng Lý Tuyết Hạ.

“Quốc gia Ka là một quốc gia nhỏ, tuy nhiên, chúng tôi đã sống tốt dưới sự cai trị hòa bình của các Nữ hoàng của chúng tôi. Nếu ngươi không xâm chiếm…!”

Việc chinh phục vùng trung du là mong muốn lâu đời của mọi Hoàng đế Yoh. Trên hết, việc chinh phục Ka là yêu cầu cuối cùng của cha tôi. Có vẻ như trận thua hai mươi năm trước là một sự sỉ nhục lớn đối với ông ấy. Lý Tuyết Hạ đang bắn dao găm vào anh ta, nhưng Lưu Quí Hi hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Với đôi mắt hồi tưởng về quá khứ, đôi môi anh ta cong lên đầy mỉa mai.

“Vì vậy, đối với Chúng tôi, theo bước chân của cha chúng tôi, việc chinh phục Ka là cần thiết. Bằng cách thực hiện di nguyện cuối cùng của Hoàng đế Cha của ta, Lưu Quí Hi này đã làm điều đó để xác minh quyền lực của ta với tư cách là một Hoàng đế.”

"Một việc được thực hiện vì lợi ích của một người, không biết xấu hổ…”

Cho dù anh cố gắng biện minh cho hành động của mình với bao nhiêu lời khẳng định về sự cần thiết, khởi đầu của sự thù địch không gì khác hơn là ham muốn ích kỷ. Vì những lý do như vậy, anh ta đã chà đạp Ka dưới chân mình. Mẹ anh, người thân và công dân của anh đã chết vì điều đó. Trong cơ thể anh, một cơn giận dữ sôi sục run rẩy bùng phát. “Nếu anh không muốn đất nước của anh bị chà đạp, anh nên đầu hàng ngay lập tức. Chúng tôi đã nhiều lần cử quan đến, đề nghị đầu hàng.

Tại sao mẹ của anh lại không đầu hàng? "Tại sao? Chúng tôi có nên đầu hàng, chỉ để chịu nhục nhã bằng cái chết không?” Anh ta cứ nói một cách ích kỷ như vậy. Ánh mắt của Lý Tuyết Hạ trở nên dữ tợn hơn.

“Người dân của chúng tôi bị bắt làm nô ɭệ, nữ hoàng thì bị tước ngôi và bị giam cầm hoặc bị xử tử, vì những điều như vậy, không có lý do gì để đầu hàng. Mẹ tôi đã chọn chiến đấu vì lợi ích của đất nước và người dân của chúng tôi.”

"Sai. Mẹ của anh đã chọn cái chết để bảo vệ niềm tự hào của mình với tư cách là một nữ hoàng. Bà ta đặt niềm tự hào của mình lên trên nhu cầu của đất nước và người dân.”

Lưu Qúi Hi cắt ngang quan điểm của Lý Tuyết Hạ một cách cộc lốc. Và thêm vào đó một lần nữa chỉ nói về sự ích kỷ của nữ hoàng.

“Chúng tôi nghe nói nữ hoàng đã nằm trên giường bệnh. Hơn nữa, Công chúa thừa kế Hoàng gia Lý Thuần Nguyệt đã chết. Sự sụp đổ của Ka là không thể tránh khỏi.”

"Anh sai rồi…!"

Không cần suy nghĩ, anh hét lên bằng một giọng như nôn ra máu. Khi nói đến cái chết của chị gái mình, đúng là tương lai của Ka đã trở nên mờ mịt. Lý Tuyết Hạ cũng hiểu điều đó, nhưng anh không thể chịu đựng được khi điều đó được chỉ ra bởi Lưu Qúi Hi, thủ phạm hủy diệt Ka.

Đôi vai đang vật lộn với cảm xúc dữ dội,Lý Tuyết Hạ bị ánh mắt nghiêm khắc của Lưu Qúi Hi nhìn xuống.

“Con đường chúng tôi đang đi là con đường cai trị quân sự. Đổ bao máu, xác chồng chất, ngày càng nhiều nhưng chúng tôi vẫnsẽ tiếp tục bước trên con đường đó. Ta sẽ không cho phép bất cứ ai cản trở.”

Anh ta nói đầy quyết tâm sắt thép với đôi mắt rực sáng. Bị choáng ngợp bởi tính cách giống như Đấng thống trị tối cao của người đàn ông,Lý Tuyết Hạ rời mắt khỏi Lưu Qúi Hi.

"Đôi mắt đẹp đấy.”

“Ể..?”

Hàm của anh bị nắm chặt,Lý Tuyết Hạ có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông khi Lưu Qúi Hi nhìn vào mặt anh. Anh bị ngạt thở bởi ảo giác nổi bật khi nhìn thấy hình bóng của chính mình được phản chiếu trong đôi mắt đen huyền đó.

“Ta đã khá là tò mi. Khi ta bắt được anh ta đã đoán anh là Lý Thuần Nguyệt từ một bức chân dung mà ta sở hữu. Ta cũng đã có lời khai của phạm nhân. Nhưng lạ thay, vẫn có những điều khiến cho ta bận tâm."

Anh cảm thấy lạc lõng. Chúng tôi nên nói… có lẽ bởi vì anh có một tính cách cứng rắn hơn, khác với công chúa. Anh đã cảm thấy có gì đó không ổn ngay từ đầu. Anh ta có cái nhìn sâu sắc khủng khϊếp. Hơn nữa, Lưu Qúi Hi không để lộ dù chỉ một chút đắn đo trên khuôn mặt. Dù ít, nhưng anh vẫn có những người phụ nữ xinh đẹp chờ anh at.

Theo chỉ dẫn của mẹ, anh đã một mặc bộ nội y xảo quyệt khiến anh có những đường nét giống phụ nữ, nhưng chúng không thể che đi đôi tay và chiếc cổ gầy guộc và không đầy đặn của anh. Nó sẽ không thể khiến Lưu Qúi Hi nghi ngờ. “Chỉ đẹp thôi. Tôi gần như phát chán với tất cả những người phụ nữ sẵn sàng làm hài lòng ta trong Nội cung. “Cái..anh nói gì vậy? Để tôi g…đi.”

Chống đỡ bàn tay bị bắt giữ, anh nhanh chóng gieo mình tại chỗ. Tuy nhiên, Lưu Qúi Hi vẫn vô tư kéo Lý Tuyết Hạ đi cùng. Sải bước dài băng qua căn phòng, anh mở cánh cửa dẫn đến một căn phòng tạm nghỉ. Đó là một phòng ngủ. Trong ánh nến, một chiếc giường nổi bật sống động.