Chương 3

Những người lính xung quanh Lý Tuyết Hạ và cả nhóm lắp tên và nhắm vào họ. Nếu họ thực hiện bất kỳ hành động đáng ngờ nào, họ sẽ bị gϊếŧ ngay lập tức.

Đội quân hộ tống của anh ta đã bị tước vũ khí và hai tay bị trói sau lưng. Ít nhất có vẻ như họ sẽ không gϊếŧ họ ở đây. Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra từ đây trở đi, nhưng trước hết anh phải nghĩ cách để không bị gϊếŧ.

“Các người là những người phụ nữ đã trốn khỏi Cung điện Hoàng gia sao?”

Nếu người đàn ông mặc đồ đen là sĩ quan chỉ huy, thì người đàn ông này phải là phụ tá của anh ta. Anh ta có bốn, năm vết sẹo liên kết trên má, nét mặt thô kệch, và thực sự anh ta có khí chất của một người lính kỳ cựu.

"Cho ta thấy khuôn mặt của anh ta."

Khi họ nhìn thấy người đàn ông có sẹo đang cố xé tấm mạng che mặt của Lý Tuyết Hạ, khuôn mặt của những người lính bị trói đã biến sắc.

"Dừng lại! Đừng hòng đυ.ng đến công chúa!”

Những người lính hộ tống anh đã bị đánh mạnh và họ gục xuống đất, nhưng ngay sau đó từ phía sau vai của Lý Tuyết Hạ vang lên tiếng hét của Tiểu Yến và Mỹ Vũ

“Xin hãy dừng lại, ngài không thể chạm vào Công chúa theo cách này!”

“Cư xử xúc phạm Công chúa như vậy là không được phép.”

Từ sự khác biệt rõ ràng về ngoại hình giữa Lý Tuyết Hạ và hai cô gái còn lại, ta có thể đoán rằng cô ấy có địa vị xã hội cao. Người đàn ông mặt sẹo ngước nhìn người đàn ông trên lưng ngựa, bối rối. Người đàn ông mặc đồ đen khẽ hếch cằm, ra hiệu tháo tấm mạng che mặt màu trắng.

“Thật xúc phạm…gh…thả tôi ra!”

Hai người hầu gái bị kéo ra khỏi Lý Tuyết Hạ, và tấm màn che bị giật đi bằng vũ lực trong giây lát. Những người lính của đất nước Yoh xung quanh ngay lập tức nuốt nước bọt hiểu ý.

Làn da trắng như tuyết và đôi môi như cánh hoa anh đào. Vai được vẽ trong một vòng cung duyên dáng. Chiếc mũi thẳng thanh mảnh. Lý Tuyết Hạ và Lý Thuần Nguyệt đều thừa hưởng khuôn mặt khả ái của người được mệnh danh là thiếu nữ xinh đẹp nhất vùng trung du, Lý Hồng Nguyệt.

Nhưng, nếu so sánh với chị gái của mình, các đặc điểm của Lý Tuyết Hạ giống như một bản sao chính xác khuôn mặt của mẹ họ.

“…”

Người đàn ông mặc đồ đen là người duy nhất nhìn anh mà không thay đổi biểu cảm. Với một chút tự trọng, Lý Tuyết Hạ tự hào ngẩng cao đầu.

Những sợi lông trên má anh mềm mại và bồng bềnh. Không chắc họ có thể nói anh là đàn ông. Đối mặt với một cái nhìn sắc bén có cảm giác như có thể phơi bày mọi thứ, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng anh. Nếu họ bắt anh cởϊ qυầи áo ở đây và phát hiện ra rằng anh không phải là phụ nữ, thì đó sẽ là dấu chấm hết cho anh.

“Ngươi có phải là Công chúa xinh đẹp nổi tiếng của đất nước Ka không, Công chúa Lý Thuần Nguyệt?”

Người áo đen hỏi anh. Giọng nói tuyệt vời của hắn trầm và vang, nó sở hữu một sức quyến rũ kỳ lạ.

Lý Tuyết Hạ giữ im lặng. Anh không có ý định tiết lộ tên của mình. Nếu họ có ấn tượng và cho rằng anh là Lý Thuần Nguyệt, thì đó là suy nghĩ của riêng họ.

Nhìn xuống Lý Tuyết Hạ nhợt nhạt nhưng tràn đầy quyết tâm, người đang tỏ thái độ với anh, đôi môi độc ác của người đàn ông mở rộng thành một nụ cười.

“Có vẻ như ta có thể tiết kiệm thời gian để tìm kiếm ngươi.”

Có vẻ như mục đích của họ là bắt công chúa.

Có lẽ họ đã lên kế hoạch sử dụng anh trong một số giao dịch. Tuy nhiên, đặt cược vào khả năng sống sót, anh chỉ có thể biến thành Lý Thuần Nguyệt khi ở đây.

“Mệnh lệnh của ngài là gì, thưa bệ hạ?”

Người lính với vết sẹo trả lại tấm mạng che mặt cho Lý Tuyết Hạ và yêu cầu mệnh lệnh từ người đàn ông mặc đồ đen.

Không thể nào, chẳng lẽ người đàn ông này là Hoàng đế của Yoh? Nhận thấy vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt của Lý Tuyết Hạ, đôi môi hoài nghi của người đàn ông cưỡi ngựa cong môi lên.

“Ta là Lưu Qúy Hi, hoàng đế của Yoh”

“…!”

Lý Tuyết Hạ chắc chắn không mong đợi được gặp vị hoàng đế thực sự, anh không thể nói nên lời.

Người đàn ông mà anh thách thức là người đã gϊếŧ anh em mình không thương tiếc và đã leo lên ngai vàng qua một dòng sông máu. Và thủ phạm có âm mưu xâm chiếm đất nước Ka.

“Chúng tôi yêu cầu cô đi cùng chúng tôi đến trại quân sự, Công chúa Lý Thuần Nguyệt.”

Tuyên bố bằng một giọng ngạo nghễ như ra lệnh cho người khác, vị hoàng đế quay ngựa trở lại nơi họ đã đến.