Chương 2: Ác linh

" Ông nội"

Tôi kêu lên và nhanh chóng chạy qua đỡ ông dậy.

Tiết lão Ngũ cũng rất sợ hãi, lo lắng nhìn:" Ông Mộc, ông có sao không?"

Ông nội nửa quỳ trên mặt đất, nặng nề thở hổn hển nói:" không sao, không sao. Dẫm phải bùn đi không vững".

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào nén hương nói:" Vậy phải làm thế nào đây? Có cần thắp lại không ạ?"

Ông nội có vẻ do dự một chút, thở dài nói:" Thôi, coi như cũng cháy gần hết rồi, chắc không sao đâu."

Tiết Lão Ngũ tiếp lời:" Vậy tôi ra ngoài gọi người nha"

Ông nội lặng lẽ gật đầu, phủ bụi trên người dặn dò:" Tới buộc lại thớt và sợ dây chặt hơn chút"

Sau đó Tiết Lão Ngũ dẫn bảy tám người đàn ông cùng làng tới để trói lợn.

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, mấy người mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng cũng trói được con lợn hơn 400 ký rồi khiêng ra ngoài.

Tất cả diễn ra vô cùng thuận lợi.

Ông nội đâm thẳng dao vào cổ con lợn to béo, nó gào thét dữ dội rồi chết ngay tức khắc.

Không biết do hoa mắt hay ảo giác, khi ông nội cắt đầu con lợn và chuẩn bị mang đi thì tôi thấy một vầng sáng vàng lơ lửng trên thân con lợn.

Ánh sáng đó bay lên không trung tạo thành một gương mặt mờ ảo.

Nó nhìn ông nội, nhìn tôi rồi cười lạnh, cuối cùng hoá thành một đám sương mù màu đen rồi từ từ tan biến.

Trên đường về nhà, tôi không ngừng suy nghĩ về chuyện đó, tôi không kìm được đem những chuyện kì lạ đã chứng kiến kể với ông nội.

Ông nội không nói gì, nhưng tôi thấy tay phải ông nắm chặt cái đầu lợn, dường như có một chút run sợ.

" Ông nội" Trong lòng tôi thấp thỏm không yên.

" hây, chắc cháu nhìn nhầm rồi" Ông nội an ủi:"Những ngày tuyết rơi hay bị hoa mắt nhất, năm ngoái ta còn nhìn thấy một con rồng bạc trên bầu trời. Kết quả con đoán đó là gì? đó là băng đóng lại trên cột điện"

Nói xong ông nội cười nói:" Đi thôi, về nhà hầm đầu heo, tối nay cho con ăn món đầu heo yêu thích nhất".

Thấy ông nội quả quyết như vậy, tôi cũng cho rằng có thể mình đã nhìn nhầm.

Không ngờ rằng, sau đêm hôm đó ông nội đã vĩnh viễn rời xa chúng tôi, ông đã treo cổ ở dưới cây cổ thụ đầu làng.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ.



Không ai biết tại sao ông nội tự tử, càng không biết ông đã ra khỏi nhà từ lúc nào.

Người đầu tiên phát hiện ra thi thể ông nội là anh Lí Tư Tử, người làm đậu phụ trong thôn.

Anh Lí sáng nào cũng ra trấn bán đậu phụ, từ ba bốn giờ sáng đã bắt đầu khởi hành.

Theo lời kể của anh, khi anh chạy xe ba gác đến cổng làng, suýt nữa đã bị doạ đến tiểu ra quần.

May anh nhìn ra tướng mạo của ông nội, nhanh chóng chạy đến nhà tôi để báo tin.

Đến 4h30p sáng, bố tôi chở thi thể ông nội về nhà.

Bà nội tôi đã khóc đến mê man, bất tỉnh, còn bố tôi quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng.

Còn tôi, tôi không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc đó như thế nào.

Tôi không thể tin nổi mọi chuyện đang xảy ra, vừa đau lòng vừa vô cùng hối hận.

Vâng. Tôi thật sự rất hối hận

Hối hận vì đã không để ý tới ông nội, hối hận vì đã không để ông thắp lại nén hương bị gẫy đó.

Nếu không, tôi không thể nào giải thích nổi tại sao đang yên đang lành ông nội tôi lại tự tử.

Rạng sáng, trong thôn đều trở nên nhốn nháo, mọi người ai nấy cảm thấy kinh hãi vì cái chết đột ngột của ông nội.

Nhưng được bàn luận nhiều nhất vẫn là chuyện ông nội sát sinh quá nhiều nên gặp báo ứng.

Tôi thẫn thờ ngồi ở trong phòng, nhìn đôi mắt đỏ hoe của bố đang chuẩn bị tang lễ, nhìn bộ đồ và đôi giày mà ông nội mặc khi còn sống, chiếc cốc trà sứ ông cầm trên tay hàng ngày trên, con dao gϊếŧ lợn đã theo ông suốt mấy chục năm, nước mắt không ngừng tuôn như mưa.

Buổi tối túc trực bên linh cữu ông nội, cả ba người chú cũng đến, khi nói về cái chết của ông nội, tất cả mọi người đều hướng sự chú ý về tôi.

Bác cả dịu dàng nói:" Ninh Tử, bác không tin ông nội con gặp báo ứng, trên đời này lợn chết nhiều như vậy, làm sao lại chỉ có ông nội con? con nói cho mọi người biết, có phải hôm qua đi gϊếŧ lợn đã gặp phải chuyện gì kỳ lạ không?"

Chú hai vừa đốt tiền giấy cho ông nội vừa lẩm bẩm:" Đúng vậy, tôi nghe lão Tiết hôm nay đến chia buồn có nói hôm qua ông nội dập tắt hương thỉnh thần, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

Tôi ngồi ở trong góc, nhìn di ảnh của ông nội, rưng rưng kể lại chuyện ngày hôm qua.

Khi tôi nói có ánh sáng vàng le lói từ con lợn, bác cả vô thức đứng bật dậy, giọng khàn khàn nói:"Lợn quan linh, thật sự có lợn quan linh hay sao?"

Chú hai sắc mặt tái xanh, bồn chồn lo lắng nói:" Có lẽ đúng rồi, bằng không bố làm sao vô cớ tự sát, đây không phải là báo ứng, đây rõ ràng đã bị linh hồn của lợn quan linh mê hoặc tâm trí".

Bố tôi vẫn ngồi xổm trên ngưỡng cửa hút thuốc, nghe đến đây liền gập đôi điếu thuốc lại nói:" Ninh Tử đi với bố, vậy ông ấy...."



Bố tôi không nói tiếp, nhưng bác cả và bác hai nhìn nhau, cả hai đều lộ ra vẻ mặt rất nghiêm trọng.

" Ngày mai phải tìm thầy bói về xem thế nào, tôi thấy không yên tâm." Bố bóp nát đầu thuốc đã tắt, định nói gì đó nhưng lại thôi, rồi lại nhìn tôi lộ ra vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Chú hai hoảng hốt nói:" Phải mời thầy xem trước. Rồi sau khi lo xong hậu sự cho bố, tôi sẽ đích thân đi mời thầy cao tay hơn".

Tôi nghe mà thấy rất mơ hồ, ông nội đã mất, lại mời thầy về còn có ích gì nữa?

Ngay khi tôi đang định hỏi, ông chú vỗn đã bị điên từ nhỏ của tôi đột nhiên nói:" Ninh tử sắp chết. Ninh Tử sắp chết..."

" Chú ba, chú nói bậy gì đó" Bác cả nghiêm mặt quát:"

Quay về ngủ đi"

"hihi, haha, tôi nhìn thấy rồi, tôi nhìn thấy Ninh Tử đã chết" Chú ba vừa khoa chân múa tay vừa cười một cách quái dị.

Vừa nghe thế trong lòng tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, thẩm chí còn cảm thấy có một luồng hơi lạnh phả ra từ phía sau, toàn thân cứng đờ nổi gai ốc.

Nếu đổi là người khác bị chửi bới như vậy, dù tính tình có điềm đạm đến thế nào, học thức tốt đến đâu cũng phải tiến lên vả vào mồm đối phương mấy cái, thật không thể nói gở như vậy.

Nhưng người nguyền rủa tôi chết lại chính là chú ba của tôi.

Dù sao chú ấy cũng là một người bị điên.

Tôi làm sao có thể tính toán với một người bị điên được cơ chứ?

" Chú hai, chú đưa chú ba đi về ngủ đi, túc trực ở đây có chúng tôi là được rồi, đừng để chú ấy ở đây gây thêm phiền phức nữa" bác cả tức giận nói.

Chú hai sợ tôi lo lắng, lên tiếng an ủi nói:" Ninh Tử, đừng nghe lời chú ba, chú ấy bị bệnh nên nói linh tinh"

Dứt lời, chú hai túm chặt chú ba vẫn còn đang nói lảm nhảm đi ra khỏi đám tang.

Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, nhẹ nhàng bay phấp phới trong gió. Tôi nhìn thời gian, cũng đã gần một giờ sáng, lúc này hai mí mắt tôi cũng díu lại. Nhưng vì muốn canh giữ linh cữu cho ông nội, tôi chỉ đành tựa lưng vào ghế rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, tôi mơ mơ màng màng, hình như nhìn thấy có người từ ngoài sân bước vào.

Đó là một người đàn ông, khoác trên mình là bộ áo quan thời cổ đại, đầu đội kim quan, hiên ngang tiến về trước linh cữu của ông nội.

Mặt hắn không hề biến sắc, lạnh lùng nhìn di ảnh của ông nội rồi nhếch mép cười lạnh.

Ngay khi tôi thắc mắc không biết hắn là ai, thì khuôn mặt của hắn đột nhiên biến dạng, biến thành một cái đầu heo vô cùng quỷ dị, hắn quay mặt về phía tôi hung dữ, trợn mắt nói:" Tô Mộc Sinh đáng chết, ngươi cũng đáng chết".

"bùm"

Giống như một tiếng sấm vào mùa đông, người đàn ông đầu lợn nổ thành màn sương đen dày đặc biến mất trước linh cữu của ông nội.