Chương 11

Chúng tôi vừa trải qua một buổi tối thật hạnh phúc, cả gia đình cùng ăn tối với nhau, sau đó cho bé đi siêu thị, rồi ra công viên hóng mát. Bé con lâu rồi mới được mẹ bế đi chơi thì thích thú cứ nhảy nhót trên tay mẹ. Về đến nhà ả cũng lim dim ngủ. Vợ tôi ôm con một lúc rồi đưa cho bà nội. Em nói có chuyện muốn nói với bố. Sau khi vào nói nhỏ với bố thì em nói tôi vào cùng luôn. Bản thân em là một người tinh tế nên tôi đoán em xin phép bố cho tôi vào nói chuyện cùng. Vì nếu ông đã coi tôi là con thì sẽ không cần phải giữ bí mật.

Vào phòng làm việc của bố, em nói bố có thể giữ bình tĩnh để nghe em kể chuyện được không. Ông nói mình đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi thì có gì là không chịu nổi nữa.

- Con nghĩ có thể bố vẫn còn một người con nữa.

- Con đừng đùa bố vậy chứ? - Gương mặt ông hơi tái.

- Người này là con trai, anh ấy lớn hơn con ba tuổi. Bố có nhớ cô Thúy Diễm, người mà bố quen khi ở bên Nga không?

- Bố nhớ, cô ấy là mối tình đầu của bố, cũng là người duy nhất mà bố yêu, sau đó ông bà nội con ốm kêu bố về Việt Nam, vì bố là đứa con duy nhất của ông bà nên bố bắt buộc phải về. Còn cô ấy không thể bỏ gia đình mà theo bố cùng về, bố phải chia tay, bố chán đời nên ăn chơi lêu lổng cho đến khi có con, chuyện này con biết rồi đó.

- Nếu tính lúc mẹ anh ấy sinh ra, thì có lẽ anh ấy là con của bố. Anh ấy có đường nét rất giống bố.

Em đưa hình cho ông xem, tay ông run run, giọt nước mắt chảy ra.

- Những điều con nói là thật sao? Bố không hề biết gì về đứa con này.

- Con chưa chắc chắn, nhưng phần trăm chính xác là khá cao. Bố nhìn tài liệu về anh ấy đi là biết liền thôi. Con sẽ gặp anh ấy để xác minh thêm nữa.

- Nhưng sao con biết điều này?

- Vì anh ấy là người đứng sau mọi chuyện làm hại công ty mình.

- Con giúp bố gặp nó được không?

- Đấy là việc con cần làm. Nhưng trước hết, bố hãy cho con thời gian để xóa bỏ hiểu lầm của anh ấy với bố. Bố hãy bình tĩnh và tin ở con.

Nhờ có sự trợ giúp của thám tử, vợ tôi nhanh chóng tìm ra chỗ ở của Nam Dư. Nhưng anh ta từ chối gặp cô ấy. Em kiên trì đi theo anh ta như một cái bóng. Nhưng anh ta mặc kệ. Thương em nhưng tôi chẳng thể giúp được gì. Việc công ty cũng đã đuợc giải quyết. Nhưng việc gia đình, có lẽ sẽ khó hơn rất nhiều.

Hôm đó sau nhiều lần bị từ chối gặp. Em chạy lại gần hắn, bị hắn đẩy ra. E kịp dựt được sợi tóc của hắn đưa đi xét nghiệm. Kết quả hắn chính là con trai bố.

Bố tôi biết tin thì vừa mừng vừa sợ. Ông có thêm một đứa con nhưng đứa con ấy lại rất hận ông. Còn em thì thấy anh mình không thèm nói chuyện với mình nên suốt ngày ủ rũ. Hôm đó, e lại đi theo hắn. Đến cổng nhà, em xin hắn lại nói chuyện với mình. Hắn không chịu. Tự nhiên em ngồi xụp xuống khóc.

- Tên đáng ghét, em có làm gì nên tội đâu. Từ bé đã ao ước có anh, có chị, có em. Vậy mà giờ có rồi nhưng lại chẳng thèm nhìn em mình một cái. Hu hu hu.

Em bất lực ngồi đó khóc than. Hắn có hơi chững lại một xíu rồi lại quay bước đi. Nhưng hắn để lại một câu:

- Về đi, đừng cố gắng vô ích.

Tôi chạy lại đỡ em về, nhưng em nhất định không chịu. Em đuổi tôi về. Em nói con không có bố mẹ ở cạnh sẽ buồn, nên tôi về đi. Nếu tôi còn ở lại, hắn biết có người lo cho em sẽ không chịu gặp em đâu. Em tin rằng chung một giọt máu, nhất định anh ta sẽ có tình cảm, chỉ là cố tỏ ra lạnh lùng thôi.

Thời tiết mùa đông lạnh buốt. Tôi thật không cam tâm nhìn em như vậy. Tôi giả bộ lái xe về, xong kêu trợ lý lấy xe khác trở tôi tới gần đấy để tiện theo dõi.

Càng về tối trời càng lạnh, thêm chút mưa của mùa đông nữa, em cứ đứng co ro trước cửa nhà hắn. Nhìn em mà tôi như đứt từng khúc ruột. Giá như tôi có thể đứng ở đấy thay em. Nhưng nếu tôi xuất hiện lúc này, em sẽ giận tôi, và hôm sau em vẫn sẽ làm như vậy. Tôi chỉ biết cầu mong lương tâm và trái tim của hắn trỗi dạy.

Từng giờ đồng hồ cứ trôi qua. 10h, 11h, 12h đêm, em cứ đứng lên rồi lại ngồi xuống ở đấy, đến 1h đêm, tôi thấy em ngồi cuộn tròn người, mặt cúi xuống như ngủ gục. Tôi không thể chịu thêm nữa. Tôi quyết định chạy tới đưa em về. Mấy tháng nay em đã kiệt sức lắm rồi. Khi tôi chuẩn bị đi tới. Tôi thấy cánh cổng nhà hắn mở ra. Hắn lay lay em rồi quát:

- Mau dậy đi, nằm vạ ở đây có chuyện gì sao tôi gánh nổi. Mau dậy mau.

Hắn lay mãi không thấy em dậy. Hắn lấy tay sờ trán em. Rồi cho tay sờ lên mũi em. Rồi tiếp tục gọi.

- Thanh, không được có chuyện gì đâu. Nghe anh nói này.

Em mở mắt ra, khuôn mặt tái nhợt nhạt.

- Anh chịu gặp em rồi à?

- Con ngốc này, sao phải làm tới vậy, có đáng không?

- Đáng chứ. - Giọng em thều thào.

- Để anh đưa em vào nhà.

Hắn bế em vào nhà, cũng không quên quay ra phía tôi.

- Vào đi, không phải đứng nấp ở đấy. Vợ bị thế này rồi còn đứng đấy.

Tôi cúi mặt bước vào theo hắn. Không ngờ hắn biết tôi đứng nấp theo dõi em. Vào tới nhà, hắn đặt em nằm trên giường rồi lấy chăn đắp cho em. Em níu tay anh ta, đôi mắt long lanh có chút ướŧ áŧ.

- Anh, đừng bỏ rơi em được không, em là em gái anh mà.

- Để tôi lấy cháo cho cô ăn, từ chiều đến giờ không ăn gì còn đứng ngoài đấy mưa lạnh nữa.

Hắn nói rồi quay đi lấy tô cháo nóng hổi bê vào cho em. Tôi tự thấy xấu hổ vì tôi không hề nghĩ đến việc em chưa ăn gì.

- Anh nấu cháo cho em à, ngon quá.

- Đầu bếp nấu. Tôi chỉ hâm lại thôi.

- Anh đừng có xưng tôi nữa được không. Xa cách lắm.

- Có gần gũi gì đâu mà chẳng xa.

Em bỏ tô cháo xuống, rồi ôm hắn khóc, hắn đẩy ra không được.

- Sao anh không thương em, anh còn để Yên Vân hại em nữa.

- Hại em, là sao?

Hắn đẩy em ra, gương mặt hốt hoảng.

- Chả phải hai tháng trước cô ta đi theo em định gϊếŧ em sao, may mà chồng em đỡ cho em một nhát dao.

- Anh không hề nói cô ta làm vậy, thời gian đó anh ở bên Nga, anh mới về một tháng gần đây thì em bám theo suốt còn gì.

- Vậy là anh không hại em, cảm ơn anh.

- Đồ ngốc. - Hắn nói em rồi quay sang nói với tôi.

- Đưa vợ về đi không con nó mong. Là chồng kiểu gì không biết.

- Anh đừng có nói anh ấy vậy, chồng em thương em lắm đấy.

- Vâng, tôi biết rồi.

- Anh phải hứa hôm sau cho em vào nhà thì em mới về, không thì em cứ ăn vạ ở đây.

- Được rồi.

Tôi đưa em về nhà, lâu lắm mới thấy em vui vẻ như vậy. Biết em rất mệt mỏi nên tôi xoa lưng cho em ngủ một giấc đến 9h sáng hôm sau mới chịu dạy.