Chương 14

Còn một tuần nữa là tới tết rồi. Bố tôi lên lại thành phố để cúng ông Công ông Táo. Chúng tôi cùng về nhà ăn cơm rồi trò chuyện với ông. Vợ tôi cũng kể cho ông nghe mọi chuyện của anh trai. Nhìn ông vui vẻ hẳn lên. Sau đó em nói với ông:

- Bố à, con nghĩ kỹ rồi, bố phải nhanh chóng làm hòa với anh ấy thôi. Sau đó chạy sang Nga tìm mẹ anh, hai người tận hưởng tuổi già cùng nhau, công ty cũng giao hết lại cho anh quản lý luôn.

Bố nghe thấy em nhắc đến tình cũ thì vui vẻ hẳn lên, vội vàng hỏi thăm.

- Bà ấy vẫn còn khoẻ chứ?

- Con tìm hiểu rồi, bà vẫn còn khoẻ, có điều đang giận con trai mình thôi. Hay là bố viết một bức thư thật thành tâm để xin lỗi. Con đi gửi cho.

- Vậy cũng được à?

- Được chứ.

Vậy là bố chạy về phòng viết thư cho bà ấy. Em cũng chạy về viết một bức. Em nói không tin tưởng khả năng "tán gái" của bố nên mình phải phụ giúp. Trong bức thư em tỏ thành ý muốn bà ấy qua đây, để cả gia đình đều đoàn tụ. Lại còn xin phép bà cho em gọi là "mẹ". Nhiều lúc thấy vợ tôi như kiểu thèm mẹ tới phát điên.

Em đi gửi thư xong. Rồi đến nhà anh trai. Em nói quanh co một hồi, anh ấy bực mình hỏi:

- Ý em là sao đây?

- Thôi, em nói thẳng luôn vậy. Bố cũng già rồi. Mẹ anh thì cũng khổ cả đời rồi. Tuổi trẻ họ đánh mất nhau. Giờ anh em mình đều đã lớn. Hận thù cũng chả để làm gì. Em nghĩ anh cũng nên cho bố một cơ hội để gặp anh nói chuyện, rồi tác hợp cho họ. Chứ mẹ anh ở đấy một mình vừa cô đơn lại vất vả. Em thì vì lo việc của nhà mình mà chả làm được đứa con dâu có trách nhiệm. Anh quyết định đi. Tha thứ cho bố hay không. Em không đợi nổi nữa đâu.

- Em nói cứ như dễ lắm ý.

- Chuyện vốn dĩ rất đơn giản. Bố không hề biết là có anh. Anh lại vì chuyện này mà thù hận. Như vậy có đáng không? Cách nhau cả đại dương. Giờ gặp được nhau sao không hóa giải hiểu lầm. Mà cứ phải làm khổ nhau. Em cũng mệt mỏi lắm rồi. Cứ nhùng nhằng mãi là em bế con lên chùa ở, để kệ mấy người đấy.

- Được rồi. Anh gặp.

- Thống nhất thế nha.

Em quay sang nói tôi đón ông tới quán cafe. Em và con sẽ đi cùng anh. Em sợ anh đổi ý. Tôi đến đón bố vợ tới quán cafe. Trên đường đi, nét vui vẻ và hồi hộp hiện rõ trên gương mặt ông. Ông nói rằng cảm tưởng như mình đang mơ. Chúng tôi đi vào quán, em và anh đang ngồi đó. Không khí khá ngượng ngùng. Em nháy mắt để vợ chồng tôi bế con ra ngoài cho thoáng nhường lại không gian cho bố con họ.

Chúng tôi đứng từ xa để nhìn. Có vẻ không khí ngượng ngùng cũng bớt đi. Hình như họ còn khóc. Bản tính tò mò chả bớt được. Em tiến lại gần nghe lén họ nói gì. Anh quay ra:

- Em làm gì mà lén lút hoài. Bố và anh làm hòa rồi. Vào đây nói chuyện nào.

Vậy là chúng tôi chạy lại. Anh nói vợ chồng tôi cứ yên tâm về quê ăn tết. Ông ấy và anh sẽ ở lại đây tới mùng hai sẽ về nhà tôi, anh cũng điện thoại sang cho mẹ anh để bà về đoàn tụ cùng gia đình. Vợ tôi nói hai ngày nữa sẽ về để còn ở đây cùng bố và anh trai hưởng không khí gia đình. Hai ngày đó chúng tôi sống rất vui vẻ. Bé con cũng được ông, bác, bố mẹ đưa đi sắm tết thì thích thú cười suốt. Thời điểm này bé cũng đang tập đứng. Rồi bé được bố mẹ cho về quê. Bé được nhìn cây cối. Thấy những con vật, đôi mắt bé lạnh lẹn nhìn tới nhìn lui. Chúng tôi cùng đi ra cánh đồng dạo quanh. Em vẽ bức tranh gia đình rất đẹp. Cái không khí lạnh miền bắc vào đầu xuân, lại có chút mưa phùn. Nhưng tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.

Sau khi đón giây phút giao thừa cùng gia đình. Em để con ở nhà với ông bà rồi cùng tôi đi chùa xin lộc. Tôi nắm tay em, đút vào túi áo mình. Em nhìn tôi cười hiền. Quả thật khi ánh mắt chạm nhau, tôi rất muốn hôn em. Nhưng vì ở quê toàn người quen nên chúng tôi phải kìm lại. Cùng nhau nắm tay sưởi ấm cho nhau. Đi qua cái rét đầu xuân.

Tết ở quê vui hơn thành phố rất nhiều, chúng tôi đi chúc tết họ hàng làng xóm. Bé con được mọi người lì xì cho. Em bỏ hết vào một cái hộp. Em nói đó là quà mọi người cho bé nên để đó mang vào chùa làm phước cho bé.

Ngày mùng hai, gia đình tôi tấp nập làm cỗ để đón thông gia. Vợ tôi giao cho tôi nhiệm vụ trông con để xuống bếp làm cùng. Thời gian qua đi, tay nghề nội trợ của em cũng tăng lên đáng kể.

Chiếc xe hơi đậu trước cổng nhà. Em mừng rỡ bế con chạy ra. Bà chủ nhỏ của tôi thấy được bế chạy như vậy thì thích thú vừa cười vừa nhảy. Bố vợ tôi bước xuống xe rồi đỡ một người nữa đi ra. Đó là một người phụ nữ có nét tây tây, em há hốc mồm ngạc nhiên, đúng lúc anh Nam Dư cũng bước xuống xe. Chúng tôi dường như đã hiểu. Mẹ anh ấy đã trở về. Em lại ôm lấy bà.

- Cảm ơn mẹ đã về.

Bà cười hiền. Còn anh thì lại dúi đầu em rồi nói:

- Tính tranh mẹ của anh à?

- Mẹ anh cũng là mẹ em mà.

- Mẹ của hai đứa luôn. Cảm ơn con đã cố gắng làm mọi việc để gia đình mình được đoàn tụ.

Sau khi nhận được thư. Bà liền trở về nước. Với bà việc con trai bà có thể quên đi thù hận mà nhận bố là một việc rất đáng mừng. Hơn nữa bà cũng không muốn quãng đời còn lại phải sống một mình.

Vậy là gia đình chúng tôi có một cái tết đầy ấm áp và hạnh phúc.

Ăn tết xong xuôi. Em ngỏ ý muốn anh quản lý công ty của bố. Em luôn muốn cùng chồng con mở một trường học nhỏ ở dưới quê. Tận hưởng cuộc sống yên bình. Còn anh cứ làm giang hồ mãi cũng không ổn. Đã đến lúc anh cần rửa tay gác kiếm rồi. Đương nhiên là việc này không thể giải quyết trong ngày một ngày hai. Hơn nữa Yên Vân vẫn chưa trả thù em được. Cô ta biết tin anh và em đã hóa giải hận thù thì trốn mất. Anh rất lo cô ta sẽ tìm về trả thù. Nên tạm thời em cần ở lại bên anh, cùng anh quản lý công việc của công ty. Trong thời gian này anh sẽ xây trường học cho chúng tôi. Và giải quyết mọi việc trên địa bàn của mình. Chỉ khi nào đàn em của anh yên ổn thì anh mới có thể rút lui về làm ở công ty được.