Chương 5

Chúng tôi đưa bé con về nhà, em nói tôi tạm thời chọn lấy một phòng mới để nghỉ ngơi, em với con sẽ ở phòng cũ, vì sợ chật trội. Tôi biết đấy chỉ là cái cớ, dù em nói không trách tôi, nhưng tôi biết em vẫn còn giận mình. Tôi không muốn em im lặng vậy, thà em cứ chửi tôi, trách tôi chứ em làm như vậy tôi thấy rất khó chịu. Chẳng phải cô tiểu thư hống hách, nhõng nhẽo nữa. Em trầm tính ít nói. Tôi không thể chịu được điều đó, tôi sợ sẽ mất em, mất con. Tôi quỳ xuống chân em. Tôi nói:

- Anh xin em, nếu em uất ức em hãy chửi anh, đánh anh cũng được, xin em đấy, đừng lạnh lùng với anh như vậy.

Em đỡ tôi dạy, ánh mắt như đang ngăn những giọt lệ không chảy ra, gương mặt cố tỏ ra lạnh lùng, có chút hờn dỗi trong đó.

- Người đáng trách là em, em cũng không có tư cách để trách anh, em rất muốn lao vào anh, đấm đá anh khi nghe anh nói chuyện với cô ta. Nhưng lúc đấy em chỉ biết chôn chân một chỗ, em còn thiếu chút nữa đã hại chết con chúng ta. Mỗi lần nhìn thấy anh là một lần em tự trách bản thân mình, xin anh hãy cho em thời gian để quên đi nỗi ám ảnh đấy.

Tôi cảm thấy đau nhói nơi trái tim mình. Tổn thương tôi gây ra cho em là quá lớn.

- Anh cũng xin em cho anh được thực hiện trách nhiệm của người chồng, người cha.

- Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, bản thân anh cũng không chắc bé con có phải là con anh hay không mà. Anh chưa làm xét nghiệm mà.

- Anh không làm, bé con là con của anh, anh tin là như vậy.

- Anh tin, hay anh sợ, bản thân anh đang lo sợ, nếu xét nghiệm không phải con anh, anh sẽ không thể chấp nhận điều đó, đúng không? Còn nếu phải, em sẽ bị tổn thương khi biết anh làm xét nghiệm con của mình, như vậy là anh không tin em. Bởi vậy nên anh không dám làm.

Cô ấy nói như đang ở trong bụng tôi vậy. Tôi không dám cãi. Đúng, tôi cảm nhận được máu mủ, sự gần gũi với con bé, tôi luôn nghĩ bé là con gái của mình. Nhưng khi Yên Vân nhắc tới, em nhắc tới, tôi lại hoang mang, nếu nói tôi đi làm xét nghiệm, thật sự tôi không dám, vừa sợ bé không phải là con mình, vừa sợ em tổn thương. Tôi không thể phản bác lại em. Tôi chỉ có thể nói những điều mình muốn bây giờ. Để mong cô ấy cho mình được cùng chăm sóc bé.

- Em nói không sai, nhưng tại thời điểm này, anh không cần biết bé có phải con mình hay không, nhưng anh muốn được chăm sóc con bé, anh không muốn con phải thiệt thòi vì thiếu sự chăm sóc của cha, càng không muốn mình là người cha tồi.

- Vậy làm xét nghiệm đi, anh dám không, nếu không phải là con anh chúng ta sẽ ly hôn, anh sẽ không được một thứ gì cả. Còn nếu phải, anh có thể ở lại cùng mẹ con em nếu muốn, hoặc là ly hôn và ra đi tay trắng. Còn nếu không làm xét nghiệm, em sẽ chia cho anh một phần ba tài sản của gia đình em, anh có thể ra đi, hoặc nếu ở lại chúng ta tiếp tục sống thế này.

- Dù phải hay không phải, tôi cũng chỉ cần ở bên mẹ con em, tôi nghèo từ nhỏ, tôi không cần một phần ba tài sản nhà em, nếu muốn xét nghiệm tôi sẽ làm, chỉ xin em, dù thế nào cũng hãy để tôi chăm sóc cho mẹ con em.

- Anh sợ, nếu không phải, anh sẽ phải ra đi tay trắng, trong khi dù anh không có gì, thì ở đây, anh cũng được sống sung túc.

- Em quá đáng rồi đấy. Em muốn chúng ta phải thế này sao, em nghĩ tôi cần tiền của em sao.

- Tùy anh nghĩ.

Khi em nói xong câu đó, tôi nghe có tiếng con bé đang khóc. Chúng tôi quay ra hướng cửa. Mẹ tôi đứng đó nước mắt giàn giụa. Em và tôi đều khá bất ngờ. Em cúi mặt xuống, em biết mình nói những lời này, mẹ tôi nghe được sẽ tổn thương rất nhiều.

- Mẹ xin lỗi, mẹ định bế bé qua phòng mẹ nó, vô tình nghe các con nói chuyện, mẹ không cố ý. - Mẹ tôi khóc nghẹn lại.

Em chạy ra đón con từ tay mẹ, rồi ôm mẹ khóc.

- Con xin lỗi, con đã làm mẹ tổn thương rồi.

- Con cho cháu ngủ đi. Mẹ có chuyện muốn nói với hai đứa.

Tôi chạy ra bế bé để lên nôi rồi ru con ngủ, vợ tôi có mọi tài năng nhưng lại hát rất dở, nên việc ru con là của tôi.

Một lúc sau bé con đã ngủ. Chúng tôi cùng ra phòng khách nói chuyện với mẹ. Mẹ nhìn hai đứa rồi nói.

- Mẹ định sẽ không nói ra, nhưng hôm nay mẹ phải nói. Trước khi con gọi điện về báo với mẹ là Tưởng Thanh có thai, thì cha của nó có về tìm mẹ.

Mẹ nói đến đây, chúng tôi đều bất ngờ. Mẹ nói tiếp.

- Ông ấy nói, con gái của ông từ nhỏ chỉ có mỗi ông là người thân, nó lại rất thông minh, biết công việc của bố có nhiều kẻ thù, nên khi lớn một chút, nó luôn âm thầm bảo vệ ông, tìm hiểu những người tiếp cận ông. Lần này, cũng vì bảo vệ ông, mà nó đã làm chuyện có lỗi với con, nhưng chuyện không ngờ là Thanh lại có thai. Ông ấy mong bố mẹ hãy chấp nhận nó, chấp nhận đứa cháu này.

Mẹ nói đến đây thì nghẹn giọng. Tưởng Thanh lại ôm mẹ khóc, mẹ xoa xoa đầu em rồi tiếp lời.

- Mẹ biết nghèo là một cái tội, nhưng mẹ thề rằng mẹ không hề lợi dụng gia đình con, khi ông ấy về còn đưa cho mẹ rất nhiều tiền, mẹ không nhận, mẹ không bán con trai mình, mẹ thậm chí còn rất ghét con vì đã làm tổn thương con trai mẹ. Nhưng khi con về quê, mẹ thật sự thương con. Mẹ tin đứa bé là cháu nội của mẹ. Mẹ rất giận Thành Đạt hôm ở bệnh viện đã nói ra những lời đấy. Mẹ biết, Thanh à, con bị tổn thương nên mới nói những lời kia. Mẹ xin con, cố gắng quên đi chuyện đó, mẹ sẽ về quê một thời gian, để hai đứa tự giải quyết.

- Mẹ đừng về mà, con sai rồi, con xin lỗi mẹ. Con đã làm mẹ tổn thương. -Tưởng Thanh ôm mẹ khóc.

- Mẹ về một thời gian, vì xa nhà đã lâu, bố con ở một mình tội, thương mẹ, thì bình tĩnh giải quyết, bao dung một chút, lắng nghe tim mình muốn gì, mỗi đứa bớt đi một chút sĩ diện, dù bọn con ở với nhau, hay chia tay, mẹ cũng không oán trách, mẹ vẫn coi con như con mình. Mẹ về một thời gian rồi mẹ lại lên.

Tưởng Thanh biết mình không thể giữ mẹ ở lại, em đồng ý để mẹ về. Hôm sau chúng tôi đưa mẹ về, chúng tôi cũng đi xét nghiệm, đứa bé là con của tôi. Kết quả này là hiển nhiên. Tôi tin là vậy. Em chỉ có một người đàn ông duy nhất là tôi.

Khi mẹ về, chúng tôi bình tĩnh nói chuyện với nhau, em đồng ý cho tôi cùng chăm sóc em, nhưng chưa sẵn sàng làm vợ chính thức của tôi. Em nói, đợi khi em tìm hiểu được mọi chuyện, để có sự giải thích cho tôi về những việc làm của em, em sẽ cho tôi quyết định có làm chồng của em hay không, tại thời điểm này, còn quá nhiều bí mật, bản thân em cũng chưa hiểu rõ, nên em muốn khi nào sự thật về em, về Yên Vân được làm rõ. Thì tôi hãy đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.

Khi em nhắc đến Yên Vân, tôi như nhớ ra chuyện hôm trước ở bệnh viện tôi kể lại cho em nghe. Khuôn mặt em có chút lo sợ. Em nhìn tôi và nói.

- Ngày mai, mọi số liệu của công ty anh làm từ hôm em nghỉ đến giờ hãy gửi về cho em kiểm tra ở nhà.

- Em mới ra viện chưa làm việc được đâu.

- Có lẽ trong thời gian em nằm viện, họ đã bắt đầu hành động rồi. Nếu chậm trễ e rằng hậu quả không lường được. Giúp em.

Tôi không biết chuyện gì, nhưng cũng đồng ý với em, ở với em, tôi tin, em làm việc gì cũng có lí do, và em không phải người xấu.

Mọi sự nghi ngờ, những câu hỏi, dần có câu trả lời.