Chương 8

Tưởng Thanh đưa tôi đến một văn phòng thám tử, tới đây, anh ta đưa một xấp hình cho chúng tôi xem rồi giải thích về từng người và những vấn đề liên quan

Đầu tiên anh ta nói về kế toán trưởng của công ty là chị Hồng, mẹ chị ấy bệnh lâu rồi, gia đình lại có đứa em trai ăn chơi, lêu lổng suốt ngày, đợt trước mẹ chị ấy đổ bệnh, em trai thì chơi thuốc nên bị bắt, chắc vì bất đắc dĩ nên chị ấy đã khai khống bảng lương lên.

Tiếp đến là giám đốc. Anh ta mấy tháng trước có quen với một cô gái, cô ta dẫn anh ta đi chơi, rồi dụ anh ta vào sòng bài, chơi thua hết sạch tiền, lại còn nợ thêm một khoản lớn nữa, nên anh ta bắt tay với người ngoài, hãm hại công ty để có tiền trả nợ. Lợi dụng việc kế toán trưởng kê khống bảng lương, anh ta ép chị ấy phải bắt tay làm việc cho người kia, hãm hại công ty. Còn cô gái mà giám đốc mới quen, người này anh chị cũng biết. Đó chính là Yên Vân.

Tôi hơi kích động khi nghe điều đó về Yên Vân, tôi định hỏi thêm nhưng em nắm tay tôi, ra hiệu tôi bình tĩnh nghe anh ta nói hết. Anh ta liền tiếp lời.

Người này là đàn em thân thiết với người cầm đầu trong chuyện lần này, cô ta là người trực tiếp đưa ra kế hoạch, người cầm đầu sẽ nghe và quyết định thông qua hoặc từ chối đề xuất của cô ta. Và cô ta cũng là người thực hiện những kế hoạch đó. Có thể cô ta là một trong hai người trực tiếp lên kế hoạch với gia đình chị.

Anh ta tiếp tục kể tới trưởng bộ phận nhập liệu, là người được cài cắm vào công ty, thông qua tên giám đốc kia, giới thiệu là người quen của mình, chỉ cần nói với phòng nhân sự một tiếng là được nhận vào, vì thành tích của cô ta khá tốt nên làm việc không có gì khó khăn.

Tới người cuối cùng là kẻ đứng đầu mọi chuyện. Anh ta là Nam Dư, người đứng đầu băng đảng xã hội đen, có khá nhiều phòng trà, bar và sòng bạc ở đây. Thường thì anh ta làm ăn không động chạm tới ai, chỉ những ai động chạm đến anh ta thì anh ta mới dùng chiêu trò lại. Và đặc biệt, anh ta chỉ làm vào những lĩnh vực giải trí, chưa bao giờ liên quan đến hình thức công ty. Việc vì sao anh ta lại đυ.ng chạm đến nhà chị thì chúng em đang điều tra. Người này trước giờ thoát ẩn thoát hiện, chúng em điều tra hơi khó.

- Người này giống ông chủ phòng trà trước đây anh đi hát. - Tôi nói rồi quay sang nhìn vợ.

- Anh gặp rồi? - Vợ tôi hỏi.

- Anh gặp vài lần, hồi đấy làm cùng Yên Vân, lúc anh ta đến hình như có hay gọi cô ấy tới nói chuyện riêng, anh nghĩ cô ấy làm lâu rồi nên chủ có ưu ái hơn.

- Có vẻ quan tâm quá nhỉ. - Vợ tôi nói với giọng có chút hờn ghen.

- Ờ, thì..

Tôi cũng không biết nói gì nữa may mà tên thám tử lên tiếng giải vây cho.

- Đúng rồi, Yên Vân có làm ở phòng hát, đó là nơi để cô ta giấu thân phận của mình.

- Chị biết, thời điểm đấy cô ta có tiếp cận chị, bọn chị chơi rất thân. Giờ em cố gắng điều tra thêm cho chị về cái tên Nam Dư kia, và mối quan hệ giữa anh ta và Yên Vân. Có tin gì thì báo cho chị sớm.

- Vâng, em biết rồi.

- Ừ, thôi, anh chị về nha.

- Vâng.

Tôi đi ra xe cùng em. Chắc vừa nãy tôi nhắc đến Yên Vân nên em không được vui. Tôi mở cửa xe cho em mà em không thèm vào ngồi. Tự mở cửa sau ra ngồi, cái mặt thì xị ra, chả nói chả rằng đóng mạnh cửa cái rầm.

Tôi cũng mở xe vào ngồi. Lúc quay lại trên xe. Tôi nói với em:

- Bình thường em đẹp lắm. Mà lúc ghen vào em bớt đẹp đi một xíu.

Em nguýt tôi một cái không thèm trả treo.

- Dạ thưa phu nhân, giờ người muốn đi đâu?

Em mở điện thoại gọi cho ai đó, rồi nói:

- Gửi cho em địa chỉ nhà của chị Hồng kế toán trưởng đi.

Xong rồi em tắt máy quay sang nói với tôi. Đi về hướng chi nhánh X.

Đang đi trên đường thì điện thoại em báo tin nhắn. Em mở tin nhắn đưa cho tôi và nói:

- Đi theo địa chỉ này đi. Tin nhắn của trưởng phòng nhân sự gửi đến.

Biết em đang giận nên tôi không hỏi nhiều. Lái xe tầm 30 phút là ra tới vùng ngoại ô. Cả đoạn đường em không nói gì cả. Em ngồi một lúc rồi thiu thiu ngủ. Tôi dừng xe lại. Quay ra phía sau ngả ghế ra cho em đỡ mỏi rồi lấy cái gối chuyên biệt cho người ngồi xe hơi để kê cho em. Ánh mắt chạm vào mặt em. Tôi không kìm được mà thơm vào chán em một cái. Em mở mắt ra và nói.

- Đáng ghét.

Tôi cười nhẹ rồi nói:

- Ghét thì được nhưng đừng hết yêu anh nha. Anh yêu em.

- Thật không? Liệu có còn nhớ người ta không?

- Giờ anh chỉ nhớ người này và người con gái đang ở nhà bú bình thôi. Đừng suy nghĩ nhiều. Tin tưởng ở anh đi. Người đó là quá khứ. Anh đã từng nghĩ về người ấy với những gì tốt đẹp nhất, và anh ép bản thân mình phải nghĩ về họ như vậy. Nên anh đã nghĩ về em không tốt, anh cũng bắt bản thân mình nghĩ về em không tốt. Là anh sai, anh đáng ghét. Anh sẽ dành cả cuộc đời này để bù đắp cho em, cho con.

- Em và cô ấy sẽ có một cuộc chiến khốc liệt. Anh nghĩ sao? Nếu anh không muốn, anh sẽ đứng ngoài cuộc chiến này.

- Ngốc lắm, anh phải bảo vệ vợ mình chứ. Nhát dao hôm trước là anh và em trả món nợ kia cho cô ấy rồi. Hơn nữa, cô ấy cũng đã lừa dối anh, thật sự là anh yêu quá vội, khi còn chưa biết gì về họ.

- Vậy yêu em có phải cũng là quá vội không?

- Không vội, mà hình như còn hơi muộn đó. Anh yêu em từ lúc nào cũng không hay. Nhưng luôn cố gắng để kìm lại tình yêu đó. Giờ anh không kìm được nữa. Anh yêu em, tin em, xin em hãy tin anh.

- Anh có muốn biết vì sao em lại chọn anh để gài không?

- Anh muốn biết tất cả mọi thứ liên quan đến vợ anh. Nhưng anh đợi khi nào em sẵn sàng để nói.

Em cười, rồi nhắm mắt lại nói tiếp:

- Thôi, chạy xe đi, nhà bao việc.

Tôi thơm em một cái rồi lên ghế trước chạy tiếp. Em nhắm mắt lại, tiếp tục chìm vào giấc ngủ với nụ cười trên môi. Tôi biết em chỉ đang giữ vẻ mặt đấy thôi, chứ trong lòng em khá rối bời.