Quyển 2 - Chương 11: Bạch Liên Hoa Nhát Gan Yếu Đuối

“Ngươi… Ngươi là Trương Đạo Lăng!” Giờ đây, quỷ tôn đã biết người trước mặt là ai, cũng hiểu rõ cảm giác sợ hãi.

Người này… là Trương Đạo Lăng, là người đã từng phong ấn gã, suýt chút khiến gã hồn phi phách tán!

Thật ra thù hận giữa quỷ tôn với Long Hổ sơn đều là Trương Đạo Lăng dựng lên, năm đó quỷ tôn đã là Vương giả thống ngự một phương, trong thời điểm đắc ý nhất của quỷ sinh lần đầu tiên thảm bại, thậm chí suýt chút hồn phi phách tán trong tay Trương Đạo Lăng, thực lực ngày càng yếu, nếu không phải tu dưỡng nhiều năm, e là không thể độc bá nhất phương một lần nữa.

Nhưng khiến gã không ngờ là, trong lúc gã lớn mạnh lần nữa, tai tinh (ngôi sao tai hoạ) đáng chết này lại xuất hiện một lần nữa!

“Lúc tôi khai tên không phải ông đã biết rồi sao?” Trương Đạo Lăng tràn ngập địch ý, sát ý còn lớn hơn quỷ tôn, trong lòng hơi khó hiểu.

Không phải lúc mới bắt đầu con quỷ này đã biết hắn là ai sao, hắn không quên trong lần đầu gặp mặt lúc gã thốt ra câu nói kia, Kim Tiền Kiếm Trương Đạo Lăng, nếu đã biết hắn là ai, tại sao giờ lại kinh ngạc.

Thật ra, quỷ tôn đã biết tên Trương Đạo Lăng từ miệng Bạch Mạn Mạn, nhưng gã cũng chỉ biết trong giới hạn Trương Đạo Lăng là tiểu bối Long Hổ sơn, sao hắn có thể nghĩ đến người này là trực hệ huyết mạch của Trương Đạo Lăng kia, thậm chí là người kia đầu thai chuyển thế.

“Thời gian có hạn, đừng nói nhảm với hắn.” Lâm Tử Thịnh nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của quỷ tôn, không biết tại sao gã lại biểu hiện như vậy, bất quá cậu không có thời gian lo lắng nhiều vấn đề.

Cậu không đe doạ, thời gian của bọn cậu chỉ có một tiếng đồng hồ, qua một giờ tuy Lâm Tử Thịnh có lẽ có thể khống chế phược ma trận, nhưng nếu quỷ tôn cướp đoạt quyền khống chế, cậu cũng sẽ lực bất tòng tâm.

Trương Đạo Lăng quay đầu lại thấy sắc mặt Lâm Tử Thịnh bắt đầu mất đi huyết sắc, lập tức hiểu rõ tình cảnh bây giờ của bọn họ, bất kể ra sao, việc hắn cần làm là nhanh chóng giải quyết tốt quỷ tôn.

Đương nhiên, không chỉ mình Trương Đạo Lăng cảm nhận được Lâm Tử Thịnh đang cố hết sức, quỷ tôn đồng dạng cũng có cảm ứng như vậy, ánh mắt dày đặc sát ý nhìn Lâm Tử Thịnh, sở dĩ gã rơi vào hoàn cảnh như vầy hoàn toàn do người này, chỉ cần cắn nuốt y, người tiếp theo không thành vấn đề, cho dù người thanh niên này thật sự là Trương Đạo Lăng cũng không đáng sợ!

Nhưng phương pháp tốt, áp dụng quá khó khăn, bởi vì quỷ tôn phát hiện một loại khí lưu bao quanh thân Lâm Tử Thịnh, công kích của gã không có hiệu quả với y.

“Trước khi ta vô lực khống chế phược ma trận, bất kỳ ai cũng không thể công kích ta,đồng dạng, cũng không thể rời khỏi chỗ này.” Lâm Tử Thịnh cười, sắc mặt ngày càng trắng bệch, nhưng cười vô cùng tự tin.

Tự tin này không phải cậu tin vào bản thân, mà là tín nhiệm Trương Đạo Lăng, cậu tin tưởng Trương Đạo Lăng có thể giải quyết đối phương trong vòng một giờ!

Sau khi Trương Đạo Lăng nghe cậu nói, đưa tay quẹt lên Kim Tiền Kiếm, Kim Tiền Kiếm hiện ra một vòng huyết sắc.

Lấy huyết tế kiếm, cho thấy Trương Đạo Lăng đã chuẩn bị liều mạng.

Thấy cảnh đó quỷ tôn cực hối hận, đã từng như vậy, vì diệt trừ gã, Trương Đạo Lăng không tiếc lấy huyết tế kiếm, thiếu chút nữa liền đánh gã hồn phi phách tán, may mắn cuối cùng gã thông minh tài năng liều mạng trọng thương rời khỏi, mà giờ hắn lại làm lại lần nữa!?

“Trương Đạo Lăng, mệnh kiếp này của ngươi không tốt giống như kiếp trước đâu!” Gã có Thiên m nữ, sao có thể thất bại thảm hại như kiếp trước!

Lâm Tử Thịnh nhìn thấy ánh mắt của gã lập tức đã hiểu ý nghĩ của gã, mạnh mẽ đỡ đòn áp lực cường đại, đứng trước mặt Bạch Mạn Mạn, chặn công kích của quỷ tôn.

【Kí chủ đại nhân, nếu ngài cứu Bạch Mạn Mạn, vận mệnh của ả sẽ không khác chúng ta, lúc đó nhiệm vụ của ngài sẽ thất bại!】

001 thét lên khi thấy phản ứng của Lâm Tử Thịnh, kí chủ đại nhân sao vậy, sao xả thân cứu nữ chính!?

Lâm Tử Thịnh không trả lời vấn đề của nó, chỉ nở nụ cười ngăn trước mặt Bạch Mạn Mạn, hai lòng bàn tay hiện ra quang mang màu vàng, chặn công kích của quỷ tôn.

Giờ Lâm Tử Thịnh không giống Doanh Thanh Huyền, Doanh Thanh Huyền bỏ phần lớn sinh cơ, không có khả năng kích hoạt huyết mạch, đương nhiên sẽ bại dưới thủ hã của quỷ tôn, nên thực lực của cậu không giống Doanh Thanh Huyền.

Dễ nhận thấy bây giờ 001 cũng phát hiện huyền cơ trong đó, không tự chủ thở dài một hơi.

Nhưng Trương Đạo Lăng không biết chuyện này, lúc thấy Lâm Tử Thịnh che chở Bạch Mạn Mạn, hắn cảm thấy tim của mình sắp ngừng đập, đáy lòng chua xót mơ hồ, một yêu tinh hại người, tại sao Thanh Huyền lại liều mạng bảo hộ ả!

Trong khoảnh khắc ngây người, Trương Đạo Lăng mẫn cảm phát hiện, nét mặt Lâm Tử lại tái nhợt thêm!

Lúc này, hành động của Trương Đạo Lăng còn nhanh hơn não, hắn nhào tới Lâm Tử Thịnh, ném cậu ra khỏi phạm vi trận pháp, về phần Bạch Mạn Mạn, a, chỉ là một yêu tinh hại người thôi, có quan hệ gì với hắn?

“Ngươi điên rồi? Tiếp tục như vậy sẽ tiêu hao hết tuổi thọ của ngươi!” Mặc dù quỷ không phải sinh linh, nhưng bọn chúng cũng có tuổi thọ, nếu tiêu hao quá nhiều tuổi thọ, bản thân chúng sẽ hồn phi phách tán.

“Không thể… khục khục… không thể để gã đoạt được Thiên m nữ, nếu không… nếu không chúng ta không phải là đối thủ của gã…” Thanh âm Lâm Tử Thịnh hư nhược rất nhiều ánh mắt lo lắng nhìn Bạch Mạn Mạn.

Tuy nhiên, điều cậu thật sự lo lắng không phải Bạch Mạn Mạn, mà lo lắng ả bị quỷ tôn thôn phệ để tăng cường lực lượng của gã.

“Dù gã thật sự cắn nuốt Bạch Mạn Mạn thì sao, gã không có phần thắng.” Trương Đạo Lăng thấy Lâm Tử Thịnh vẫn còn quan tâm Bạch Mạn Mạn dứt khoát rống tỉnh cậu:” Liều mạng vì một yêu tin hại người, mạng của cậu không đáng giá vậy sao!?”

Lời nói sắc bén của Trương Đạo Lăng kí©h thí©ɧ Bạch Mạn Mạn, người bản thân sùng kính nhất, kính ngưỡng nhất, yêu nhất đến bây giờ lại nói vậy, Bạch Mạn Mạn cảm thấy có thứ gì đang vỡ nát…

“Thấy không, bọn chúng không chịu cứu ngươi, bọn chúng không hề quan tâm đến sống chết của ngươi.” Quỷ tôn trào phúng khi thấy cảnh này, ánh mắt tràn đầy khinh thường: “Dù ngươi thích hắn thì sao, có gì hữu dụng, trong mắt hắn vĩnh viễn không có ngươi.”

Bạch Mạn Mạn giống như một em bé mất linh hồn, cả người chỉ còn vỏ bọc trống rỗng.

“Cho nên, cho ta thân thể của ngươi, chỉ cần cho ta, sẽ sẽ báo thù giúp ngươi.” Thanh âm quỷ tôn ngập tràn đầu độc, ánh mắt gã nhìn Bạch Mạn Mạn đầy nhiệt tình.

Chỉ cần cắn nuốt Thiên m nữ, gã có thể đạt được lực lượng khổng lồ, với lại lúc đó gã cũng không còn là quỷ, mà là nhân loại, lúc đó cho dù Trương Đạo Lăng là Thiên sư thì có thể làm gì được gã?

“A Lăng, mau ngăn cản gã!” Nhìn thấy ánh mắt Bạch Mạn Mạn ngày càng trống rỗng, Lâm Tử Thịnh biết quỷ tôn sắp thành công, nếu thật sự để gã thành công, lúc đó phược ma trận này không có hiệu quả với gã.

“Không sao.” Trương Đạo Lăng lắc đầu nhẹ, ánh mắt trào phúng nhìn quỷ tôn, loại ánh mắt này giống như đang nhìn một người đang tự diệt vong mình.

Giờ đây, không biết có phải ảo giác của mình hay không, Lâm Tử Thịnh cảm nhận được một cảm giác quen thuộc từ trên người của hắn, giống như đã từng quen người này.

Quỷ tôn nghe Trương Đạo Lăng nói, cười phá lên, vốn gã cho rằng Trương Đạo Lăng này đã từng là người kia, nhưng giờ nhìn lại chỉ là trùng tên thôi, Trương Đạo Lăng kia sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Với quỷ tôn, mọi chuyện tiếp theo đều cực kì thuận lợi, chỉ là lúc sắp thôn phệ triệt để Bạch Mạn Mạn ả lại thức tỉnh, bất quá đối với quỷ tôn, chuyện này hoàn toàn không là vấn đề, xé nát hai ba lần rồi cắn nuốt xong linh hồn đang giãy dụa.

Nhìn tân thể mới, quỷ tôn nở nụ cười đắc ý, a, bây giờ gã đã trở thành một nhân loại rồi, không, gã không chỉ là một nhân loại, trên người gã còn có quỷ khí cực lớn, chỉ cần tu luyện thêm, sớm muôn gì sẽ có một ngày xác định gã có thể tung hoành Tam giới!

Nghĩ đến đây, ánh mắt tham lam của gã rơi vào người Lâm Tử Thịnh, bây giờ Trương Đạo Lăng không còn lực hấp dẫn với gã, nhưng trên người Lâm Tử Thịnh có mùi thơm nồng đậm của huyết mạch Chân Long, khiến gã càng khát vọng.

Vốn gã cho rằng Lâm Tử Thịnh không có năng lực, chỉ dựa vào huyết mạch Chân Long, mà sau khi lực lượng tăng thêm khi ăn Thiên m nữ, gã mới biết, từ khi bắt đầu gã đã nhìn lầm rồi, y không phải đời sau của chủng tộc ẩn chứa Long huyết, mà bản thân y là Cầu Long chân chính — chủng tộc gần nhất với Chân Long!

“Nên kết thúc.” Thấy ánh mắt tham lam của quỷ tôn, Trương Đạo Lăng chợt cảm thấy không vừa mắt, cho rằng “người” này biến mất sớm một chút thì tốt!

“Kết thúc?” Giống như nghe được chuyện buồn cười nào đó, quỷ tôn cười lớn nhìn về phía Trương Đạo Lăng: “Đúng vậy a, đúng là nên kết thúc, chỉ là người có thể nói kết thúc cũng không phải ngươi!”

Nhưng khi quỷ tôn nói xong cảm thấy có chút không đúng, trên người gã xuất hiện cảm giác ngứa ngáy, như có vô số con kiến chui tới chui lui dưới da, đau ngứa bứt rứt làm sắc mặt của gã trở nên trắng bệch: “Chuyện này là sao!?”

Đương nhiên, đây cũng không phải kết thúc, mà là bắt đầu, thời gian dần qua, trên người gã xuất hiện mảng lớn vệt màu đỏ tím, chuyện này là…

“Thi ban này, tôi nghĩ có lẽ ông biết.” Thanh điệu Trương Đạo Lăng lạnh lùng như trước, nhưng lại mang cảm giác vô sỉ.

“Không có khả năng, tại sao lại có thi ban!” Lúc này quỷ tôn mới phát hiện, không biết xảy ra vấn đề gì, cỗ thân thể này lại nhanh hư thối, điều càng đáng sợ hơn, gã cảm thấy linh hồn của mình trong thân thể mục nát này ngày càng suy yếu.

“Vì Bạch Mạn Mạn thật ra là người chết, kỳ thật trong lần bị quỷ tập kích ả đã chết dưới quỷ trảo, thậm chí linh hồn cũng bị cắn nuốt hơn phân nửa.” Trương Đạo Lăng cười, nhìn quỷ tôn như nhìn thứ đáng chê cười: “Là tôi dùng cấm thuật mạnh mẽ lưu lại tàn hồn của ả mà thôi.”

Kế tiếp cho dù không cần giải thích quỷ tôn cũng biết chuyện gì xảy ra, nói cho cùng do gã sơ xẩy, rõ ràng lúc nhìn thấy Thiên m nữ cũng cảm giác ả có chỗ không đúng, nhưng lại vì lực lượng làm mê muội nên bây giờ không kịp hối hận…

Nhìn linh hồn với thân thể cùng mục nát, trên mặt Trương Đạo Lăng hiện lên vẻ thương hại: “Mọi chuyện kết thúc…”