Quyển 3 - Chương 2: Bạch Liên Hoa Ôn Nhu Bao Dung

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lâm Tử Thịnh, 001 một chút cũng không muốn nói cho kí chủ đại nhân biết vì sao nam chính biến thành bộ dạng này.

“Sao? Có ý kiến với tôi?” Nhìn đôi mắt lanh lợi của 001, mặc dù Lâm Tử Thịnh không biết nó đang suy nghĩ gì, nhưng hàm nghĩa trong ánh mắt cậu vẫn hiểu được ít nhiều.

【Không có, kí chủ đại nhân, tiểu nhân sao dám có ý kiến với ngài.】

Trải qua hai thế giới, bản lĩnh khác 001 không học được, nhưng bản lĩnh chân chó đã học được nhất đẳng.

“Qua mấy ngày nữa thì có thể gặp nữ chính, không biết sau khi nữ chính nhìn thấy tôi sẽ có phản ứng gì.” Lâm Tử Thịnh cũng không bỏ qua ánh mắt nhìn cậu như nhìn mồi của Bạch Tình đêm đó, nếu có thể tiếp xúc gần gũi, ai biết ả sẽ có hành động nào.

001: Cho… Chottomatte, kí chủ đại nhân, hồn quỷ súc của ngài đã thức tỉnh rồi sao?

“Thật ra tôi luôn tò mò một chuyện” Lâm Tử Thịnh đẩy kính mắt trên sống mũi, nhìn ra cửa sổ chậm rì rì nói: “Nghe nói mỗi thế giới đều có quy luật riêng của mình, chuyện chắc chắn sẽ xảy ra , ngày hôm qua tôi mang nam chính đi, cậu đoán hôm nay nam nữ chính sẽ dùng phương thức nào để gặp nhau?”

Nghe Lâm Tử Thịnh nói, 001 hơi sững sốt, sau đó mới nhớ tới, đúng là vậy, quy tắc thế giới không thể bị phá hư.

Giống như thế giới thứ nhất, Bạch Vi căn bản không có tư cách tham gia vũ hội Natividade (chắc là tiệc của lễ Noel), nhưng vẫn được người mang vô hội trường, cho nên nói, bất kể thay đổi ra sao, có nhiều thứ vẫn phải xảy ra.

【Kí chủ đại nhân, ngài muốn xem náo nhiệt hả?】

001 nháy nháy mắt, nhìn dáng vẻ xem kịch vui của Lâm Tử Thịnh, trong lòng yên lặng đốt một loạt nến vì nam nữ chính, mỗi lần kí chủ đại nhân muốn xem náo nhiệt, chắc chắn sẽ có vài người xui xẻo.

Xem náo nhiệt nhất định phải xem, nhưng còn xem như thế nào thì còn phải cân nhắc tốt một chút.

“001, cậu có thể tìm được vị trí của nam nữ chính không?” Biết được vị trí mới có thể xem chuyện vui.

【Có thể, sau khi kết thúc thế giới thứ nhất, kỹ năng đạt được của kí chủ cũng tăng lên, hệ thống buộc định với kỉ chủ cũng sẽ tăng lên tương ứng.】

Đây chính là nguyên nhân 001 là Lâm Tử Thịnh không ngừng làm nhiệm vụ, chỉ có liên tục làm nhiệm vụ năng lực của bọn họ mới trở nên lớn mạnh hơn.

“Ngoại trừ năng lực này cậu còn có năng lực nào mới không?” Nếu 001 đã nói sau khi kết thúc thế giới thứ nhất có được năng lực, vậy sau khi kết thúc thế giới thứ hai nó cũng phải có năng lực mới.

【Hệ thống chủ cũng không cho biết năng lực mới là gì, trong lúc kí chủ cần mới có thể tùy cơ kích hoạt.】001 vừa nói vừa tìm vị trí nam nữ chính

【Kí chủ đại nhân, đã tìm được vị trí nam nữ chính, tọa độ: 237, -51, là vị trí nhà hàng nguyên chủ thường hay ăn cơm.】

Câu trả lời này trái ngược với dự kiến của Lâm Tử Thịnh, nhưng nếu suy nghĩ kĩ thì cũng biết được đã xảy ra chuyện gì, nhớ lại hôm qua sau khi bọn họ rời đi, Bạch Tình đuổi theo một mạch, sau cùng bởi vì không thể đi vào, nên bồi hồi một đêm bên ngoài, không thể không nói, ả thật sự có đủ kiên trì!

“Xuống dưới xem bọn họ đợi chúng ta, nếu không thì trò hay còn chưa mở cuộc.” Khóe miệng Lâm Tử Thịnh cười cười, hơi nheo mắt rõ ràng không có ý tốt.



Lúc này, mặt khác tình cảnh của Văn Nhân Lăng cũng không tốt lắm.

“Vị tiểu thư này, rốt cuộc cô có chuyện gì, tôi không nghĩ là tôi quen cô.” Mặc dù cố gắng bắt chước ngữ khí của Văn Nhân Lan, nhưng tính tình nhân cách phụ nóng nảy hơn nhân cách chủ rất nhiều, nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện cản đường, trong lòng Văn Nhân Lăng ngày càng mất kiên nhẫn.

“Không, không có gì.” Bạch Tình cười nhẹ, dáng cười ôn nhu ấm áp, lúc nhỏ ả vẫn luôn đối phó thân thích, luyện được đôi mắt nhìn thấu người, miệng luyện được chiêu đi với Bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, ngày xưa Bạch Tình dựa vào hai thứ này mọi việc có thể coi như đều thuận lợi, thêm tính tình dịu dàng động lòng người, người không có thiện cảm với ả cực kì ít.

Chỉ là hôm nay… ả giống như đụng tới thiết bản.

Dưới tình huống bình thường một người muốn nói lại thôi nói không có việc gì, người bình thường đều theo bản năng sẽ hỏi thêm một câu làm sao vậy, sau đó lí do thoái thác Bạch Tình nghĩ kỹ đã có thể phát huy công dụng rồi, ai ngờ đụng phải Văn Nhân Lăng là một người không theo lẽ thường, ả nói không có việc gì sau đó hắn thật sự cho rằng không có việc gì, xoay người cáo từ.

“Vị tiên sinh này, ngài đợi một chút, thân thể của ngài không có vấn đề gì chứ? Em là hộ sĩ, có thể giúp ngài xem miệng vết thương.” Mặc dù hôm qua không nhìn rõ thương thế của Văn Nhân Lăng, nhưng ả có thể khẳng định hắn thật sự bị thương.

“Cô điều tra tôi?” Văn Nhân Lăng vốn coi như ôn hòa sau khi nghe câu này, người xuất hiện một luồng sát khí, giống như mảnh thú xổng chuồng, không cẩn thận sẽ bị nó xé thành mảnh vụn.

Người hung hãn như vậy Bạch Tình chưa gặp lần nào, sợ tới mức ngồi co quắp tại chỗ, ả không hiểu tại sao ả chỉ hỏi một câu, người này liền trở mặt, không phải người bị thương cần nhất là sự quan tâm của người khác sao?

Bạch Tình nghĩ không sai, nhưng người với người vẫn có khác nhau, hơn nữa bây giờ Văn Nhân Lăng vẫn đang bị thương là thời kì mẫn cảm, nếu chuyện của hắn bị tra có thể liên lụy tới Lục Phong — người duy nhất cho hắn ấm áp, sao hắn có thể không thận trọng.

“Không, không phải, ngày hôm qua… hôm qua lúc ngài bị thương em đã ở bên cạnh ngài, về sau bị vị tiên sinh nào đó cưỡng ép mang ngài đi, em hơi lo lắng, vì vậy muốn lại gần để xem xem.” Bạch Tình nhìn Văn Nhân Lăng, ánh mắt đầy lo lắng, nếu không phải đã Lâm Tử Thịnh trước, không chừng hắn thật sự sẽ bị ả ta làm cảm động.

Chỉ tiếc, tất cả đã xảy ra sau khi hắn gặp Lâm Tử Thịnh, với lại người Lâm Tử Thịnh giúp đỡ không chỉ là một Văn Nhân Lăng hắn, mà còn có Văn Nhân Lan.

“Vậy ý của cô là cô đã cứu tôi?” Văn Nhân Lăng nheo mắt nhìn cổ Bạch Tình, giống như đang nghiên cứu chỗ tốt để hạ thủ.

“Không, tôi… ý tôi không phải vậy.” Nhìn bộ dạng ủa hắn, sao Bạch Tình không biết đối phương không hài lòng với mình, vội vàng giải thích: “Hôm qua… hôm qua em cùng vị tiên sinh kia phát hiện ngươi, cậu ấy là đàn ông, em hơi lo lắng cậu ta tay chân vụng về không chiếu cố anh tốt được.”

Thanh âm Bạch Tình cực kỳ chân thành, giống như ả biết lời này của ả là chân tâm thật ý , vì tuổi thơ cơ khổ, nên dưỡng thành một Bạch Tình với tính tình tham tài, nhưng cũng không thể gạt bỏ mặt ôn nhu thiên lương của ả.

“Cảm ơn, còn có việc gì khác?” Với Bạch tình, Văn Nhân Lăng nghĩ một đằng nói một nẻo nói lời cảm ơn, sau đó chuẩn bị rời khỏi.

Đối với loại người không mời mà tới, Văn Nhân Lăng luôn luôn không có thiện cảm, cho nên hắn nói vài câu qua loa là chuyện bình thường khó có được.

“Kia, tiên sinh, em có thể biết tên của ngài không, em là…”

“Tôi không có hứng thú biết tên của cô, tôi không quen cô nên cô cô cần biết tên của tôi.” Nhìn Bạch Tình ngày càng nói nhiều, Văn Nhân Lăng càng bực bội, nếu người trước mắt là người đàn ông ôn nhu đó, có lẽ hắn sẽ nguyện ý nghe tiếp, chỉ tiếc lại là một người đàn bà dong dài, hắn muốn rời khỏi nhanh một chút: “Chỉ là bèo nước gặp nhau, tiểu thư, câu hỏi của cô rất nhiều.”

“Em… em không có ý nghĩ đặc biệt gì, chỉ là, chỉ là hôm qua nhìn thấy anh bị thương, cho nên… có hơi lo lắng.” Bạch Tình nhìn Văn Nhân Lăng với ánh mắt cực kì chân thành, hy vọng đối phương có thể biết được ả thật lòng suy nghĩ cho hắn.

Trong lúc Bạch Tình còn muốn giải thích gì đó, chuông cửa phát ra tiếng vang nhẹ, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một người đàn ông bước vào, cậu mặc một bộ quần áo màu trắng tùy ý giản dị, nhưng lại càng thêm thu hút ánh mắt người khác.

Chủ tiệm vẫn luôn ở một bên xem náo nhiệt của hai người thấy người đang đến bước nhanh tới phía trước: “Lục tiên sinh, ngài đã tới, vẫn như cũ sao?”

Lâm Tử Thịnh nhìn thấy chủ tiệm đi tới nhẹ gật đầu, khóe miệng mở nụ cười ôn nhu: “Như cũ, làm phiền rồi.”

Nghe Lâm Tử Thịnh nói, chủ tiệm vội vàng lắc đầu nói không phiền, sau đó dặn dò người làm tranh thủ thời gian chuẩn bị cho tốt, hoàn toàn khác với dáng vẻ khó gần so với những người khác sau khi bước vào cửa, khiến sắc mặt Bạch Tình hơi khó coi, thật ra người xung quanh giống như đã sớm quen với đãi ngộ này, với lại cũng không nói gì.

“Bây giờ tiểu Huy thế nào, thân thể tốt hơn chưa?” Tiểu Huy là con trai chủ tiệm, một năm trước vì bị đoán sai bệnh nên nguy cơ trong sớm chiều, lúc ấy nguyên chủ nhìn thấy không đành lòng để một sinh mệnh nhỏ tuổi biến mất dễ dàng như vậy, cho nên ra tay giúp đỡ đối phương, sau đó tiếp nhận phần thiện duyên này.

Nghe hỏi con của mình, chủ tiệm cười vui vẻ: “Lục tiên sinh ngài yên tâm, thân thể tiểu Huy đã tốt hơn rồi, thật sự cám ơn ngài, nếu lúc trước không phải nhờ ngài, có thể con của tôi sẽ bị lang băm kia hại chết.”

Bây giờ nhớ lại cảnh tượng lúc đó trong lòng chủ quán vẫn còn sợ hãi.

Mà Bạch Tình nghe lén bên cạnh sắc mặt hơi lúng túng, vừa rồi mới nói người ta tay chân vụng về, kết quả bây giờ đối phương là bác sĩ, sao lại không xấu hổ được.

“A Phong.” Thấy Lâm Tử Thịnh trò chuyện với người khác thật vui vẻ, nội tâm Văn Nhân Lăng cảm thấy không thoải mái, đi tới vài bước: “Lại gặp nhau.”

“Lại gặp nhau.” Thấy Văn Nhân Lăng đi tới chào hỏi cậu, trong mắt Lâm Tử Thịnh hiện lên vẻ ngoài ý muốn, cậu thật không ngờ Văn Nhân Lăng sẽ đi qua đây, dù sao trong tư liệu Văn Nhân Lăng cực kỳ không thích giao thiệp.

【Ha ha, kí chủ đại nhân ngài đừng khiêm tốn.】

Thanh âm đầy trào phúng của 001 vang lên:【Ngày hôm qua ngài cứu hắn dưới tình huống đó, tuy không sai nhiều so với tình huống của nữ chính, nhưng lúc đó Văn Nhân Lăng vẫn tỉnh, lực xung kích hoàn toàn khác nhau, đổi lại mà nói, con dã thú đã bị ngài thuần phục thành công, thực sự chúc mừng.】

Lâm Tử Thịnh: … Ha ha.

“Lục tiên sinh, bạn của ngài?” Thấy có người chào hỏi Lâm Tử Thịnh, chủ tiệm hơi bất ngờ, phải biết rằng, vị Lục tiên sinh này tuy rất ôn nhu, nhưng không có bạn bè bên cạnh, luôn luôn độc lai độc vãng, hôm nay vậy mà nhìn thấy người bạn đầu tiên của cậu.

“Ừ, xem vậy đi.” Nghe chủ tiệm nói, Lâm Tử Thịnh trầm mặc trong chốc lát, sau đó cười nói, “Là hôm qua tôi nhặt về, nói là bạn bè cũng không sai.”

Nhặt… Nhặt về?

Biểu hiện của chủ tiệm và Văn Nhân Lăng khi nghe lời nói đó hoàn toàn tương phản, sau khi nghe chủ tiệm không khỏi bắt đầu tưởng tượng, người này có phải mơ mơ màng màng, lạc đường được người nhặt về, mà Văn Nhân Lăng có hơi lúng túng, cậu ấy nói… mình được cậu ấy nhặt về, điều đó có phải là bản thân cũng tính là vật sỡ hữu của cậu ấy không?

Nội tâm tiểu nhân lắc đầu, bỏ cái suy nghĩ quỷ dị này đi, trao đổi số điện với Lâm Tử Thịnh xong liền xoay người rời khỏi.

“Lục tiên sinh, tôi còn tưởng hắn là một người rất lạnh lùng, không nghĩ tới vậy mà ừm… nhiệt tình.” Cũng không tính là nhiệt tình, chỉ là xem Lục tiên sinh như là tính ngưỡng của mình.

“Thật ra tôi cũng rất bất ngờ.” Nhìn thấy cơm trưa của bản thân đã chuẩn bị xong, Lâm Tử Thịnh nhận lấy đồ gật đầu với chủ tiệm: “Tôi về dùng cơm trước, lần sau lại nói.”

Trong lúc Lâm Tử Thịnh chuẩn bị trở về, Bạch Tình vẫn luôn yên lặng chợt đứng dậy đi tới bên người Lâm Tử Thịnh: “”Lục tiên sinh, xin chờ một chút.”

Lâm Tử Thịnh nhìn ả, ánh mắt nghi hoặc, giống như hỏi ả có việc gì.

“Chúng ta từng gặp nhau hôm qua, anh còn nhớ rõ không?” Thấy Lâm Tử Thịnh gật đầu, Bạch Tình có hơi kích động: “Em… em nghe nói anh là bác sĩ, anh có thể giới thiệu dùm em một công việc được không? Em, em tốt nghiệp hộ lý.”

Sau khi nghe Bạch Tình nói, Lâm Tử Thịnh bỗng nở nụ cười, giống như nghe được chuyện tốt nào đó: “Vị tiểu thư này, tôi có thể hỏi cô một việc không?”

Thấy Lâm Tử Thịnh giống như đồng ý, Bạch Tình lập tức gật đầu nhẹ, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

“tôi không có ý gì đặc biệt, chỉ muốn hỏi một chút, tôi với cô ngày hôm qua mới gặp qua một lần mà thôi, tại sao cô cho là tôi sẽ giúp cô tìm việc?” Nói xong, Lâm Tử Thịnh nhấc hộp cơm tiêu sái rời đi không quay đầu lại, cậu cảm thấy đầu óc nữ chính thế giới này chắc là có vấn đề.

001: Thật ra nó thấy đầu óc nữ chính mỗi thế giới đều không bình thường, nếu không, vận tốt như vậy sao có thể tự đùa chết mình trong tình huống đó.

“Vị tiểu thư này, làm người phải tự hiểu mình,đừng tưởng có gương mặt xinh đẹp thì mọi chuyện đều thuận lợi, có đôi khi bên trong quan trọng hơn.” Gã luôn nghe cô gái này và cậu thanh niên kia đối thoại, lúc đầu gã nghĩ ả ta tuy có mục đích, nhưng cũng là người thông minh.

Nhưng mà bây giờ xem lại, đúng là ngu.

【Kí chủ đại nhân, thế giới tuyến đã bị ngài làm rối loạn.】(Thế giới tuyến: đại khái là mạch cốt truyện)

001 nhìn Lâm Tử Thịnh, ánh mắt đầy bội phục, lưu loát dứt khoát phá CP, lệch thế giới tuyến như kí chủ nhà nó tuyệt đối là người đầu tiên!

“Không phải tốt, nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một pháo hôi mà thôi, cho dù thế giới tuyến đại loạn, cũng không ảnh hưởng lớn với tôi.” Lâm Tử Thịnh nói xong, đẩy kính mắt trên sống mũi, tâm tình sung sướng về nhà mình.

Cùng lúc đó, ở một chỗ khác.

“Ba.” Văn Nhân Lăng sau khi về nhà nhìn người uống cà phê trong phòng khách đầy thoải mái, ánh mắt bắn ra sát ý mãnh liệt.

Người này lúc bỏ rơi mẹ còn không buông tha bà, cứng rắng bức bà chết, sau đó càng dung túng chân ái của gã hãm hại hắn, nếu không phải biết từ nay về sau không bao giờ có khả năng sinh con nữa, e là bây giờ hắn đã sớm bị hai người giết chết!

“Đã về rồi, chuyện tao nói mày tính tới đâu rồi?” Mặc dù Văn Nhân Lăng ăn mặc chỉnh tề, nhưng trên người còn nhiều chỗ vẫn có thể thấy máu ứ đọng, lúc này hôm qua bị giáo huấn một trận cực ác.

“Tôi đã suy nghĩ kỹ.” Văn Nhân Lăng cười nhẹ, chẳng qua nụ cười trên mặt tràn đầy ác ý: “Ba, tôi đã lập di chúc, chỉ cần tôi chết, sẽ quyên góp mọi thứ cho tổ chức công ích trên danh nghĩa của tôi, vì vậy ba ông nên cầu nguyện cho tôi sống thật khỏe mạnh!”

Hai người kia vẫn luôn nhung nhớ tài sản của hắn không phải sao, thậm chí vì số tài sản này muốn mưa đoạt tính mạng của hắn, như vậy, hắn sẽ khiến những người kia nhận thức lấy giỏ trúc múc nước một lần, cảm giác thế nào là công dã tràng! (Lấy giỏ trúc múc nước: giỏ trúc không kín, múc bao nhiêu cũng xì hết ra ngoài, ý nói công dã tràng)

“Mày, mày, mày đồ nghịch tử!” Vốn nghĩ sau khi trải qua chuyện hôm đó, Văn Nhân Lan sẽ hiểu rõ, đem mọi thứ trong nhà giao cho mình, không nghĩ tới nó lại rút củi đáy nồi: “Mày làm vậy, mẹ mày ở dưới suối vàng nghĩ thế nào về mày, mày từng nghĩ qua chưa!?”

“A, Văn Hạo, ông còn mặt mũi nói về mẹ?” Cuối cùng, sự bình tĩnh trên mặt của Văn Nhân Lăng bởi vì một câu nói của gã bị đánh vỡ triệt để: “Nếu mẹ ở dưới suối vàng biết chuyện tôi làm, nhất định sẽ vỗ tay khen hay! Đừng quên tại sao ông bức mẹ ly hôn, tại sao vì chân ái của ông mà bức tử mẹ! Ông chỉ là người nhà Văn nhân đến ở rể mà thôi!”

Ở rể.

Lại nghe thấy xưng hô như vậy lần nữa, mặt Văn Hạo đều xanh, nhiều năm như vậy gã hận nhất chính là người khác nhắc về chuyện gã ở rể.

Năm đó vì gia cảnh bần hàn gã không ở rể, sau khi vất vả chịu đựng ông già kia chết, ly hôn với vợ, cuối cùng cưới người phụ nữ yêu mến, cho rằng mọi chuyện đều thuận lợi, lại phát hiện gã đã không thể có được con nối dỏi, mà điều càng khiến gã không ngờ tới, là ông già chết tiệt kia lại mang tất cả tài sản cho con của gã, cho dù gã hay vợ trước của gã đều không có được một chút.

“Ba, vào lúc này tốt nhất ông đừng làm ra hành động không sáng suốt, nếu không, không chừng ngày mai cũng không có biệt thự để ở.” Hắn không nói giỡn, chỉ cần hắn chết, toàn bộ mọi thứ đều hiến cho tổ chức công ích trên danh nghĩa của hắn, đến lúc đó Văn Hạo thật sự phải hát tây bắc phong!

“Mày là thứ bất hiếu, không để ý tình cha con, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!” Nghe Văn Nhân Lăng nói, Văn Hạo giận điên lên, nhưng lúc này gã không thể làm gì, gã tin tưởng Văn Nhân Lăng nói được nhất định sẽ làm được, gã không đánh cược nổi, lỡ Văn Nhân Lăng chết rồi, hắn thật sự quyên góp đồ vật ra ngoài, đến lúc đó người khóc còn không phải là bọn gã sao.

“Đúng đó, tiểu Lan, ông ấy là ba của mày, sao mày đối xử với ổng như vậy!” Trong lúc hai cha con giằng co, một người đàn bà xinh đẹp từ lầu hai đi xuống, ánh mắt đau lòng nhìn Văn Hạo.

“A, bà là ai.” Văn Nhân Lăng nhìn thiếu phụ xinh đẹp kia, khinh thường trong mắt càng rõ ràng: “Đừng tưởng bà thật sự là nữ chủ nhân nhà này, chỉ cần tôi muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho các người cút!”

Sắc mặt ả tối sầm, vừa định nói điều gì lại bị Văn Hạo ngăn cản, bây giờ bọn họ thật sự không đắc tội tiểu tử này được!

Quay về phòng của mình, Văn Nhân Lăng nằm trên giường bất tri bất giác ngủ thϊếp đi, sau đó vài phút, người vốn ngủ say lại mở mắt ra, lúc này trong mắt của hắn không có bất kỳ điều điên cuồng nào, chỉ là một mảnh tĩnh mịch.

Hiển nhiên, đã đổi người, người này không còn là Văn Nhân Lăng, mà là Văn Nhân Lan.

Lấy điện thoại di động ra nhìn thấy có một dãy số mới, Văn Nhân Lan hơi do dự, thông qua trí nhớ khác của mình, hắn biết người này là ai, bây giờ hắn muốn tìm một người để thổ lộ hết, nhưng không biết bây giờ có nên đi làm phiền đối phương hay không.

Nhưng Văn Nhân Lan không ngờ, hành động của hắn lại phản ứng nhanh hơn đại não, khi hắn lấy lại tinh thần thì bên tai đã vang lên âm thanh ôn hòa.

“Alo? Văn Nhân tiên sinh, gọi điện thoại tìm tôi có việc gì không?”

Trong nháy mắt khi nghe được âm thanh của Lâm Tử Thịnh, đầu óc Văn Nhân Lan trống rỗng, âm thanh ôn hòa đó giống như dòng suối lạnh tẩy đi tất cả bực bội, làm hắn bình tĩnh lại.

Há to miệng, hắn không có cách xưng hô với đối phương là A Phong: “Lục tiên sinh, một lát có thời gian hay không, tôi hy vọng có thể gặp mặt, có lẽ nên nói, tôi cần một bác sĩ tâm lý.”

Thật ra dù hắn hay Lăng đều rất ghét bác sĩ tâm lý, mặc dù bọn họ nói cố gắng hết sức sẽ có cách giải quyết, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn hắn giống như không phải người bình thường , thật khiến người chán ghét, chẳng qua nếu như là người này, hắn nghĩ hắn có thể chịu được.

“Nấu là gặp mặt tâm sự thì không phải không thể, nhưng Văn Nhân tiên sinh nói bác sĩ tâm lý thì không cần, tôi cảm thấy trạng thái tâm lý của Văn Nhân tiên sinh vô cùng khỏe mạnh.” Lâm Tử Thịnh ngồi trên ban công, cần tách cà phê trên bàn, khẽ nhấp một cái, sau đó hưởng thụ nheo mắt lại, hương cà phê thuần cộng thêm hương socola nồng đậm, quả nhiên làm người khác vô cùng hưởng thụ.

【Kí chủ đại nhân, ngài đang trợn tròn mắt bịa đặt hả? Trạng thái nội tâm của nam chính khỏe mạnh rồi hả?】

Cũng đã có hai nhân cách, khỏe mạnh ở đâu?

“Nếu không tính hai nhân cách, trạng thái của Văn Nhân Lan rất tốt, cho dù là Văn Nhân Lăng cũng mang lại cảm giác rất ổn định với người khác, vì vậy nói không sao cũng không phải nói xạo.” Câu trả lời của Lâm Tử Thịnh khiến 001 vô lực, chỉ có thể tức giận cảm thán lại ngồi trong góc tường.

“Vậy hôm nay tôi sẽ chờ Lục tiên sinh.” Hai người thỏa thuận địa điểm, tâm tình Văn Nhân Lan tốt lên rất nhiều, nhìn thời gian đã sắp đến, hắn ra cửa, đi đến phòng khách nhìn thấy vành tai và tóc mai chạm vào nhau của gian phu da^ʍ phụ, Văn Nhân Lan cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì liền chuẩn bị đi ra ngoài.

“Đứng lại!” Thấy Văn Nhân Lan không nói gì đã muốn đi, nét mặt Văn Hạo lại âm trầm lần nữa: “Không thấy ba mẹ đều ở đây hả Văn Nhân Lan, gia giáo của mày đâu?”

Nhìn điệu bộ trưởng bối của hai người, trong lòng Văn Nhân Lan cảm thấy buồn nôn: “Ba mẹ? Hai người cũng xứng? Tôi chỉ nhìn thấy một kẻ thù giết mẹ, và một ả đàn bà không biết xấu hổ thôi.”

Nói xong, Văn Nhân Lan trực tiếp đóng sập cửa rời khỏi, về phần hai người kia có bị tức chết hay không, có quan hệ gì với hắn?

Đi đến quán cà phê đã hẹn trước, Văn Nhân Lan phát hiện Lâm Tử Thịnh đã đến sớm hơn.

“Rất xin lỗi, tôi hẹn với cậu lại tới chậm, thật xin lỗi.” Nhìn Lâm Tử Thịnh yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, Văn Nhân Lan hơi áy náy, biết như vậy hắn đi sớm một chút thì tốt rồi.

“Không sao, tôi cũng vừa tới.” Nhìn Văn Nhân Lan gọi cà phê, Lâm Tử Thịnh mỉm cười hỏi: “Văn Nhân tiên sinh hẹn tôi ra có việc gì không?”

Nghe thanh âm Lâm Tử Thịnh, Văn Nhân Lan theo bản năng ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn người trước mắt rõ ràng, trên người cậu mặc một bộ tây phục hưu nhàn, bên trong là áo sơmi màu xám nhạt, phía dưới là quần jean mài màu lam nhạt, cả người thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái lại ôn hòa.

“Lục tiên sinh, cậu cũng không cận thị, sao lại đeo mắt kính?” Cách tròng kính mặc dù hơi mơ hồ, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy Lâm Tử Thịnh có một đôi mắt đẹp.

“Không có gì, chỉ là thói quen thôi.” Đối với việc kính mắt Lâm Tử Thịnh không giải thích nhiều: “Văn Nhân tiên sinh còn chưa nói tại sao tới tìm tôi?”

Sau đó nghe Lâm Tử Thịnh nói, Văn Nhân Lan có chút khẩn trương:”Tôi… lời nói vừa rồi của tôi là thật, tôi nghĩ tôi cần một bác sĩ tâm lý, bởi vì tôi có hai nhân cách, mặc dù… mặc dù không ảnh tới sinh hoạt bình thường, nhưng tôi không hy vọng chuyện này trở thành cái cớ để gã ta công kích tôi.”

Nói xong, Văn Nhân Lan cúi đầu xuống, mặc dù đã quyết định nói ra chuyện của mình với người trước mắt, nhưng hắn vẫn sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của đối phương.

“Vậy anh… không phải là Văn Nhân Lăng?” Lâm Tử Thịnh nhíu mày hỏi đối phương, mặc dù trong mắt cậu không chán ghét, nhưng bầu không khí ở đây vốn ôn hòa dễ chịu lại trở nên cứng ngắc rất nhiều.

“Tôi, tôi là Văn Nhân Lan.” Nói đến đây, Văn Nhân Lan giống như nghĩ tới điều gì, sau đó cuống quít nói tiếp: “Thật ra chúng ta đã gặp mặt, vài ngày trước lúc trời mưa cậu đã cho tôi một cái dù.”

Đồng dạng, vì cái dù của người nọ đã để Văn Nhân Lan một lần nữa tìm lại được phương hướng, cái gọi là ba so ra còn kém hơn một người ngoài, người như vậy có tư cách gì làm ba của hắn, lại không có tư cách muốn đồ vật của nhà Văn Nhân.

“Thì ra anh là người ngày đó.” Sau khi nghe Văn Nhân Lan nói, lãnh ý trên người Lâm Tử Thịnh biến mất vài phần, sau đó đẩy kính mắt từ từ nói: “Thân thể rất quan trọng, không được vì một ít chuyện mà ngược đãi thân thể của mình.”

Nghe Lâm Tử Thịnh dặn dò, Văn Nhân Lan sững sờ, sau đó cười vui sướng, đúng là một người ấm áp.

“Về phần vấn đề trị liệu.” Nói về trị liệu khiến Lâm Tử Thịnh nhíu lông mày, lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Văn Nhân Lan: “Thời gian riêng tư tôi sẽ không nói vấn đề công việc, vì vậy nếu anh muốn trị liệu, mời đến phòng khám tư nhân của tôi vào thứ hai.”

“Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ qua.” Mặc dù thứ hai hắn có một hội nghị, nhưng không quan trọng, ít nhất đối với hắn mà nói còn không quan trọng bằng việc ở chung với người này.

Hai người cứ như vậy uống xong trà chiều sau đó tự về nhà của mình, về chuyện sau khi Văn Nhân Lan về đến nhà, không nói cũng được, ít nhất người xui xẻo không phải là hắn.

Sáng sớm thứ hai, Lâm Tử Thịnh lái xe của mình đến phòng khám tư nhân, không nghĩ tới vừa vào cửa người đầu tiên nhìn thấy chính là Bạch Tình.

Lâm Tử Thịnh: … Ha ha, quả nhiên phải nói cái thế giới này đúng là thật cố chấp.

Vốn Lâm Tử Thịnh cho rằng sau khi nữ chính trải qua hai chuyện chắc có lẽ sẽ không xuất hiện trước ặmt cậu, thật không ngờ, thế giới này lại một lần nữa sửa đổi nội dung cốt truyện, phòng khám bệnh cuối cùng vẫn trở thành sân khấu của Bạch Tình.

“Lục tiên sinh, anh… anh cũng đến khám sao?” Nhìn Lâm Tử Thịnh ôn hòa, ánh mắt Bạch Tình đầy ngạc nhiên, trong tưởng tượng của ả Lâm Tử Thịnh là người ôn hòa như vậy chắc có lẽ sẽ không có bệnh tâm lý gì.

Lâm Tử Thịnh không trả lời, mà cười cười, trực tiếp đi vào gian phòng phía cuối hành lang, sau khi Lâm Tử Thịnh đi ra đã đổi một bộ ác khoác trắng, hoàn toàn là dáng vẻ của một bác sĩ, bây giờ chính Bạch Tình ngu xuẩn đã hiểu thân phận của Lâm Tử Thịnh, ả nghe nói người sở hữu phòng khám tư nhân này là một bác sĩ họ Lục, nhưng không nghĩ đến người này lại là Lục tiên sinh.

Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Bạch Tình, Lâm Tử Thịnh dặn dò dặn dò một câu làm việc thật tốt sau đó liền tiến vào gian phòng, chờ người bệnh đến.

Phòng khám của Lục Phong ở vị trí cực bí mật, ngoại trừ người quen cơ bản không có người ngoài đến, với lại một ngày Lục Phong chỉ tiếp một người bệnh, trừ khi hẹn trước, nếu không cho dù đã đến Lục Phong cũng không tiếp.

Mà sau khi Lâm Tử Thịnh đi vào thế giới này cảm thấy quyết định của Lục Phong rất tốt, vì vậy vẫn kéo dài, cho nên bây giờ cậu vô cùng rãnh rỗi.

Bạch Tình nhìn Lâm Tử Thịnh đi vào phòng, ánh mắt hơi thất vọng, trẻ tuổi, ưu tú, nhiều tiền, dù người khác xem nhẹ bác sỹ tâm lý nhưng vẫn là một chọn lựa rất tốt, chỉ tiếc… nhưng nếu bây giờ ả đã công tác ở đây, như vậy vẫn có khả năng làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.

Trong khi Bạch Tình nghĩ ngợi lung tung, một người đã đi đến trước mặt ả, còn chưa nhìn rõ người đến là ai, ả đã mở miệng: “Tiên sinh ngài khỏe chứ, xin hỏi có hẹn trước không?”

“Hẹn trước? Tôi không biết, Lục tiên sinh kêu tôi đến hôm nay.” Sau khi nghe Bạch Tình nói, Nhân Lan nhíu nhíu mày, hắn không biết quy định nơi này, không lẽ còn cần hẹn trước?

“Vậy. . .” Bạch Tình ngẩng đầu vừa định nói vậy rất tiếc chỉ có thể mời ngài về trước, lại phát hiện người đứng tươớc mặt là thanh niên từng có duyên gặp hai lần: “Ngài, ngài khỏe chứ, sao ngài lại đến đây?”

“Lục tiên sinh kêu hôm nay tôi đến, có thể làm phiền hỏi giúp tôi một câu được không?” Ngày hôm qua đối mặt với người này tuy không phải hắn mà là Lăng, nhưng Văn Nhân Lan vẫn không có hảo cảm với ả.

“Xin chờ một chút, em đi hỏi xíu.”

Vào lúc này, cửa phòng chợt mở ra, Lâm Tử Thịnh đứng ở cửa ra vào nhìn hai người: “Về sau nếu anh ta đến liền trực tiếp để anh ấy vào.” Vì hoàn thành nhiệm vụ đương nhiên có lẽ nên chủ động tiếp xúc với nam chính nhiều một chút, cậu cũng không muốn ngày nào đó bỗng biết được tin tức Văn Nhân Lăng phân thây Bạch Tình.

“Nhưng mà bác sĩ Lục…” Những lời này làm Bạch Tình khó xử: “Nếu có người đặc biệt nói, bệnh nhân của anh sẽ cảm thấy không công bằng đó.”

“Chỗ này của tôi không phải trận đấu, cần gì công bằng, nếu thật sự muốn công bằng có thể không đến, tôi không bắt buộc bất kỳ ai.” Lục Phong mở phòng khám bệnh cũng chỉ vì hứng thú của mình, nên điều Lâm Tử Thịnh cần là không thể quá OOC mà thôi.

“Vâng, em hiểu.” Ông chủ đã nói như vậy, ả chỉ là một nhân viên nho nhỏ có tư cách gì nhiều chuyện.

Lâm Tử Thịnh liếc nhìn Văn Nhân Lan, sau đó nghiêng đầu hướng trong phòng ý bảo đối phương theo kịp, sau đó liền đi vào phòng.

“Lục tiên sinh, có thể nói cho tôi biết quá trình trị liệu không, tôi hy vọng có thể hiểu rõ một chút, như vậy mới dễ dàng phối hợp.” Văn Nhân Lan thuận tay đóng cửa lại, sau đó ngồi trên ghế salon đối diện Lâm Tử Thịnh, thả lỏng thân thể của mình.

“Nói thật, tôi không muốn trị liệu cho anh, mặc dù anh có hai nhân cách, nhưng theo tôi quan sát thì hai nhân cách đều rất ổn định, với lại không có khuynh hướng bạo lực.” Nói xong, Lâm Tử Thịnh nhìn hắn cười cười: “Thật ra bản thân anh cũng không muốn chữa cái tật xấu nho nhỏ này, phải không?”

Lâm Tử Thịnh có thể cảm nhận được tình cảm của Văn Nhân Lan đối với nhân cách phụ rất không đồng đều, giống như anh em, dù bọn họ đã từng là một người, nhưng bây giờ đã thành một nhân cách độc lập, cũng chính là hai người, cái gọi là hai hợp thành một, dù đối với Văn Nhân Lan hay Văn Nhân Lăng mà nói, đều là mưu giết người mình thân cận nhất.

“Nói không sai, đối với chúng tôi, chúng tôi chính là thân nhân của mình.” Trong lòng Văn Nhân Lan vô cùng kinh ngạc, hết thảy mọi người biết được hắn có hai nhân cách cũng không biết, thật ra căn bản hắn không muốn một nhân cách khác biến mất, ngoại trừ người trước mặt.

“Vậy cần tôi giúp anh chuyện gì?” Lâm Tử Thịnh ngồi trên ghế thuận miệng nói, thái độ ôn hòa cả người thả lỏng, giống như nói chuyện với một người bạn, mà không phải một người có tâm lý khác thường.

Mà thái độ như vậy của Lâm Tử Thịnh, làm Văn Nhân Lan cảm thấy rất thoải mái, vì trong mắc cậu ta mình chính là một người bình thường, thật sự không phải người có tâm lý khác thường, càng không phải bệnh tâm thần.

“Thỉnh cầu của tôi có hơi quá phận, nhưng hy vọng cậu có thể cân nhắc một chút.” Nói đến đây, Văn Nhân Lan dừng một chút, sau đó dùng ngữ khí chân thành nói: “Tôi hy vọng cậu có thể giúp đỡ tôi, khiến người khác nghĩ bệnh của tôi đã giảm bớt, tuy sẽ phát bệnh, nhưng không còn thay đổi nhân cách nhiều lần.”

“Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.” Lâm Tử Thịnh gật gật đầu, kỳ thật cậu có thể cảm giác được, Văn Nhân Lăng tuy rằng nguy hiểm một chút, nhưng ở trước mặt người khác hắn vẫn sẽ có hết sức bắt chước người nam nhân trước mặt này, vì vậy có thể đủ cam đoan sẽ không bị người khác phát hiện: “Về sau có vấn đề gì bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, không cần hẹn trước như mấy người khác.”

“Được, cám ơn.” Đạt được câu trả lời này Văn Nhân Lan vô cùng cao hứng, trong lòng hắn người này là đặc biệt, bây giờ người này biểu hiện như vậy, bọn họ có phải cũng có thể tự chờ mong điều đặc biệt ở nơi này không.

Tiếp theo mỗi ngày đều Văn Nhân Lan mỗi ngày đều sẽ xuất hiện trong phòng khám bệnh của Lâm Tử Thịnh, lúc đầu mọi người đến thực hiện tâm lý trị liệu cảm thấy vô cùng không quen, nhưng cũng may hắn chưa bao giờ tiến vào phòng trị liệu, cho nên mọi người cũng không có phản cảm gì quá lớn, về phần sau đó… mọi người cũng đã quen rồi, thậm chí có khi trong lúc trị liệu còn trêu chọc bác sĩ Lục vài câu, hõi gười thanh niên bên ngoài có phải là người theo đuổi cậu hay không, mỗi lần Lâm Tử Thịnh nghe được đều không biết phải làm thế nào.

Thời gian này Lâm Tử Thịnh cũng cảm thấy hơi phát hỏa với chủ ý của Văn Nhân Lan, không, không chỉ là Văn Nhân La, cả Văn Nhân Lăng cũng như vậy, nhưng vì hai người này không tỏ vẻ gì đặc biệt nên cậu cũng không thể nói thêm cái gì, chỉ có thể mỗi ngày phụng bồi “hai người” đi ăn tối.

Không sai, chính là hai người, Văn Nhân Lăng với Văn Nhân Lan giống như thương lượng tốt rồi, nếu hôm nay người đi ăn tối cùng cậu là Văn Nhân Lan, như vậy ngày mai nhất định sẽ biến thành Văn Nhân Lăng, luân chuyển xuất hiện như vậy làm Lâm Tử Thịnh có chút dở khóc dở cười.

“Hôm nay muốn đi ăn tối ở đâu?” Sau khi mở cửa xe bên phụ lái đi vào Lâm Tử Thịnh chợt nghe thanh âm của đối phương, trong nháy mắt, cậu đã biết người này là ai.

Không cần phải nói khẳng định chính là Văn Nhân Lăng, giống như lời của 001, sau khi nhặt Văn Nhân Lăng về nhà, cậu giống như đã thuần phục đối phương, ở bên ngoài người mười phần dã tính, chỉ cần đến trước mặt của cậu sẽ rất biết điều, theo nhận định của cậu, nếu có cái đuôi, mỗi lần người này nhìn thấy mình có thể sẽ ngoắc ngoắc đuôi mãnh liệt.