Quyển 3 - Chương 6: Bạch Liên Hoa Ôn Nhu Bao Dung

Nhưng mặc kệ các anh chị em vây quanh không cam lòng cỡ nào, người ở lại bệnh viện chăm sóc cho Lâm Tử Thịnh vẫn là Văn Nhân Lăng, mọi người thấy Văn Nhân Lăng đắc ý, hận không thể tát bay hắn, nhưng việc này do anh hai quyết định, dù bọn họ không cam tâm cũng chỉ có thể chịu đựng!

“Anh hai, thật… thật sự không về với tụi em hả?” Nhìn kẻ ti tiện Văn Nhân Lăng đắc chí, Lục Nhiễm Nhiễm vô cùng vô cùng muốn đoạt lại anh của mình!

“Không được, giờ bệnh viện yên tĩnh hơn ở nhà, tốt cho vết thương của anh hơn, dù sao nhà có quá nhiều người.” Có đôi khi gia đình quá hoà thuận cũng không nhất định là chuyện tốt, nếu giờ cậu về nhà họ Lục sẽ cảm thấy gia đình hoà thuận cũng là một việc phiền phức, ít nhất hiện tại sau khi về nhà hai ngày đầu đừng nghĩ được bình an.

Với lại…

Nhìn dáng vẻ đáng thương của Văn Nhân Lăng, cảm thấy mình làm sao cũng không có cách đồng ý.

Dù các anh chị em trước mắt rát nhiệt tình, thậm chí cậu cũng biết tình cảm của những người ngày với Lục Phong rất tốt, thật lòng xem cậu là người thân của bọn họ, nhưng giờ trong lòng Lâm Tử Thịnh, những người này còn không thân bằng Văn Nhân Lan và Văn Nhân Lăng.

“Anh, sau khi về chúng em sẽ không làm phiền anh, theo tụi em về đi, bọn em thật sự sẽ không ảnh hưởng anh dưỡng thương được không?” Nói sao anh em họ Lục cũng không chịu hết hy vọng, phải biết rằng đã lâu anh hai của bọn nó chưa về nhà, về nước hơn nửa năm dĩ nhiên vẫn luôn làm tổ trong phòng khám tư nhân, căn bản không chịu về nhà.

Nếu không phải lần bị thương này của Lâm Tử Thịnh ầm ĩ quá lớn bị người họ Lục biết được, không chừng người hại anh hai bọn chúng giờ còn còn ẩn núp rất hiếm khi xuất hiện, ai tìm cũng không thấy, giận điên!

“Nhiễm Nhiễm, anh muốn tự do một thời gian, hản em cũng biết nếu giờ anh về nhà sẽ đại biểu là việc gì.” Chân tướng năm đó Lục Phong rời khỏi người ngoài không biết, rất nhiều người cho là hắn bỏ nhà ra đi, trên thực tế là hắn hiệp thương với người trong nhà sau đó mới có thể ra nước ngoài học, hắn nói với ông muốn được tự do sáu năm, giờ thời gian đã không còn nhiều, cậu càng quý trọng, cũng không muốn về nhà sớm. (chỗ này đang nói về việc Lục Phong đã làm lúc còn sống, và hiện tại sau khi Lâm Tử Thịnh trở thành Lục Phong nên mình có đổi các xưng hô chút, mong các bạn không bị rối.)

“Anh, em biết rồi, anh cố gắng dưỡng thương nha.” Nghe Lâm Tử Thịnh nói vậy giờ họ không có cách khuyên anh về nhà.

“Ừ, về nhà chăm sóc ông cho tốt, nói với ông, thời gian đến anh nhất định sẽ về.” Lâm Tử Thịnh mỉm cười, nếu giờ cậu đã tiếp nhận thân thể Lục Phong*, dĩ nhiên sẽ tiếp nhận nhân sinh của hắn. (* chỗ ngày trong raw ghi là Lâm Tử Thịnh, mình nghĩ có sự nhầm lẫn nhẹ nhàng đâu đây nên xin tự ý sửa thành Lục Phong cho hợp nghĩa.)

Chờ sau khi mọi người rời khỏi, hiển nhiên trạng thái của Văn Nhân Lăng dịu xuống, vừa rồi Văn Nhân Lăng* giống như một con thú tạc mao, bất kể là ai tiếp cận Lâm Tử Thịnh hắn đều muốn nhào lên mãnh liệt cắn một phát, đợi đến lúc những người uy hiếp đó rời khỏi, hắn lại trở lại vẻ ôn hoà vô hại.

(* giống như * ở trên, lần này đổi lại thành Văn Nhân Lăng.)

“A Phong, họ thật sự là anh em ruột của anh hả, léo nha léo nhéo, không giống anh chút nào.” Quan trọng nhất là thường xuyên lãng phí thời gian ở chung của bọn họ, ghét nhất!

“Không hẳn, có một nhóm là anh em họ.”

Nghe Lâm Tử Thịnh trả lời, Văn Nhân Lăng hơi khó chịu, nếu những người đó đều là thân nhân của anh, vậy hắn là gì?

“Sao? Vẻ mặt mất hứng, lại là ai chọc cậu giận?” Dù trong lòng biết đáp án, nhưng nhìn dáng vẻ này của hắn, cậu không nhịn được muốn trêu hắn.

“”A Phong, nếu bọn họ là anh em của anh, vậy tôi là gì của anh?” Trước đến nay không thấy người nhà của Lâm Tử Thịnh, Văn Nhân Lăng tưởng cậu không có thân nhân, nhưng giờ bỗng xuất hiện nhiều anh chị em như vậy, Văn Nhân Lăng nghĩ địa vị của mình gặp nguy hiểm!

Nghe Văn Nhân Lăng nói, Lâm Tử Thịnh chợt muốn cười, tuổi không nhỏ hơn mình bao nhiêu, nhưng nhiều khi trong mắt Lâm Tử Thịnh, Văn Nhân Lăng giống như con nít, ý muốn độc chiếm không phải của con nít thì là của ai?

“A Phong, giờ tôi rất nghiêm túc hỏi anh, anh không được cười!” Thấy tiếu ý trong mắt Lâm Tử Thịnh, dù không biết Lâm Tử Thịnh đang nghĩ gì, nhưng có thể đoán được chút ít, Văn Nhân Lăng càng khó chịu!

Vươn tay phải không bị thương, Lâm Tử Thịnh xoa nhẹ đầu hắn hai lần, “Em là em trai anh nhặt về, anh sẽ không bỏ rơi em.”

(Khúc này là sẽ không không muốn… nhưng mình thấy vậy hơi khó hiểu… định sửa thành quan tâm hay thương em cho tình cảm chút, nhưng thôi các thím vote đi… Dù sao chỉ là em trai mưa thôi, thật sự nhặt được trong mưa mà :)))

Một nhóc trước giờ đều không được người thân quan tâm, không có cảm giác an toàn là chuyện đương nhiên.

“A Phong, tôi không phải là em trai!” Dù có thể thân thiết với Lâm Tử Thịnh, nhưng hắn có cảm giác, đây không phải là điều hắn muốn, hắn không muốn làm em trai của anh.

“Vậy em muốn sao, làm anh?” Lâm Tử Thịnh nhướng lông mày, giọng nói mang ý cười, “Tiếc là em sinh ra trễ hơn anh, nếu không làm anh trai của anh cũng được.”

Nghe Lâm Tử Thịnh nói, Văn Nhân Lăng bĩu môi, dù hắn không biết mình muốn là gì của Lâm Tử Thịnh, nhưng hắn hy vọng mình có thể trở thành người độc nhất vô nhị của đối phương, hắn hy vọng giữa họ không có bất kỳ ai, dù người thân hay bạn bè.

“Tôi… tôi cũng không biết, chỉ hy vọng chúng ta chỉ cần lẫn nhau thôi.” Văn Nhân Lăng làm nũng ôm Lâm Tử Thịnh, “A Phong, thế giới của tôi chỉ có anh, thế giới của anh cũng chỉ có tôi được không?”

Văn Nhân Lăng biết làm vậy sẽ hơi hèn hạ, nhưng nghĩ đến Lâm Tử Thịnh sẽ có người khác gần bên, hắn chịu không nổi, giờ chỉ là anh chị em, nếu một ngày xuất hiện một người yêu ở cạnh cậu, lúc đó hắn ở vị trí nào.

Lâm Tử Thịnh sau khi nghe Văn Nhân Lăng khẽ cười một tiếng, “A Lăng, chờ tương lai em có người yêu sẽ không nói vậy nữa, không chừng còn ngại anh chướng mắt.”

“Sẽ không, tôi sẽ không có người yêu, tôi có A Phong là đủ rồi!” Văn Nhân Lăng thề son sắt, trong mắt hắn đầy kiên định, như Lâm Tử Thịnh là toàn bộ thế giới của hắn, hắn nghiêm trọng như vậy khiến Lâm Tử Thịnh có cảm giác xấu, theo bản năng lảng trách khả năng trong lòng.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, nói tình huớng Văn Hạo hiện tại đi.” Giờ cậu không dám để Văn Nhân Lăng nói tiếp, cậu sợ Văn Nhân Lăng sẽ nói điều không nên nói.

Quả nhiên sau khi Lâm Tử Thịnh nói, ánh mắt Văn Nhân Lăng hơi tiếc nuối, A Phong lại đang trốn tránh vấn đề!

Nhưng Văn Nhân Lăng cũng không quá để trong lòng, dù sao còn nhiều thời gian, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn muốn bên người A Phong chỉ có mình hắn, người thân bạn bè cái gì đều cách xa rất xa!

“Bên Văn Hạo không có việc gì, A Lan đã phái người theo dõi, nếu gã lại làm ra chuyện thiêu thân gì, lúc đó thanh danh của gã càng rớt nặng nề, dù gì giờ thanh danh của gã cũng rất khủng khiếp.” Nói đến Văn Hạo, trong lòng Văn Nhân Lăng chỉ có chán ghét, nhưng có nhiều hơn vài phần giải thoát.

Hắn phải nhìn cho rõ Văn Hạo chịu thê thảm, với ả Ngô Di Nhiên hại mẹ hắn chết sớm, cũng đã nhận được kết quả xứng đáng, đúng là rất tốt!

Qua nhiều năm nhưng Văn Nhân Lăng hay Văn Nhân Lan đều chỉ có một tín nhiệm duy nhất, ý nghĩ của bọn họ là phải để cho Văn Hạo trả giá cực đắt, để Ngô Di Nhiên cũng trả giá cực đắt!

Mẹ chết sớm không chỉ là tác phẩm của Văn Hạo, Ngô Di Nhiên cũng thêm mắm dặm muối trong đó, cuối cùng làm mẹ còn sống sờ sờ tức đến chết.

Mẹ là người con duy nhất của nhà Văn Nhân, nên bà không có quyền lựa chọn cuộc đời của mình, cuộc đời sinh thời của bà đã định trước nhất định phải sống cao ngạo, nhưng có một ngày một người đàn ông xuất hiện trong cuộc sống của bà, đánh nát toàn bộ kiêu ngạo của bà, thậm chí còn để một gái tiếp rượu ở quán bar chà đạp tôn nghiêm của bà, sao bà không bị tức chết được!

“Nếu có vấn đề gì nói cho anh biết, nhà họ Lục cũng sẽ toàn lực ứng phó.” Nếu là lúc trước nhà họ lục sẽ không nhúng vào vũng nước đục này, nhưng vì Văn Hạo và Ngô Di Nhiên là nguyên nhân khiến Lâm Tử Thịnh trúng đạn, người nhà họ Lục không có khả năng không nhúng tay vào.

Người nhà họ Lục nổi tiếng bao che khuyết đierm, chỉ cần xúc phạm người họ Lục, tương tự như chọc trúng tổ ong, trừ khi giết toàn bộ người họ Lục, nếu không, sẽ liên tục bị phiền phức.

Tuy nhiên, hiện tại thành phố B không ai có thể tận diệt nhà họ Lục, nhưng tám – chín – phần – mười người muốn động nhà họ Lục đều đồng vu quy tận, duy nhất chỉ có nhà Văn Nhân có thể thắng, mà giờ Văn Nhân Lan và Lâm Tử Thịnh lúc này cùng chung mặt trận, là liên hợp cực mạnh, ai đụng người đó chết.

“Ừm, tôi biết, nhưng việc này A Phong nên thương lượng với A Lan, tôi không am hiểu những chuyện này.” Nói xong, Văn Nhân Lăng bắt đầu bưng trà rót nước hầu hạ Lâm Tử Thịnh, nhất thời khiến cậu dở khóc dở cười.

Người đàn ông tương tự dã thú trong truyền thuyết đây sao, sao giờ thấy như đứa ngu, vừa ngu vừa manh.

Sáng hôm sau, người chăm sóc Lâm Tử Thịnh trở thành Văn Nhân Lan, nhìn người trên giường tình huống đã triệt để ổn định, rốt cuộc Văn Nhân Lan thở dài một hơi.

Thời gian qua thoạt nhìn Lâm Tử Thịnh đã không còn vấn đề, nhưng không biết tại sao vết thương vẫn thất thường, thậm chí có một lần còn phát hiện miệng vết thương bị nhiễm trùng, rõ ràng hắn đã chú ý cẩn thận, hầu như không thể xảy ra việc nhiễm trùng vết thương, nhưng cố tình lại bị, làm hai người họ sợ đến mức nhìn chằm chằm Lâm Tử Thịnh, sợ anh xảy ra chuyện gì.

“Đừng lo, miệng vết thương giờ thật sự đóng vảy rồi.” Nhìn mặt Văn Nhân Lan còn tỏ ra sợ sệt, dù Lâm Tử Thịnh không nhìn cũng biết cậu nghĩ gì.

“Ừm, Phong, anh không cò việc gì là tốt rồi.” Văn Nhân Lan mừng rỡ cười, anh ấy đã triệt để khỏi sao bọn họ không vui được, “Chuyện hôm qua tôi biết rồi, nếu tôi thật sự cần nhất định sẽ nói cho anh biết.”

Đương nhiên, Văn Nhân Lan cho là mình sẽ gây phiền phức cho Lâm Tử Thịnh, trong lòng hắn Lâm Tử Thịnh có vị trí đặc thù, sao hắn có thể vì phiền phức nhỏ xíu mà nhờ Lâm Tử Thịnh ra tay, đối với hắn mà nói là không tôn trọng anh!

“Đúng rồi, kỳ thực nếu chúng ta thật sự muốn chỉnh Văn Hạo có thể dùng ít cách khác.” Lâm Tử Thịnh chợt thần bí, hướng Văn Nhân Lan ngoắc ngón tay, chờ hắn tiến tới mới chậm rãi ghé vào lỗ tai hắn nói: “Khoảng thời gian này chúng ta không đếm xỉa hai người bọn chúng , có lẽ bọn chúng đã chung tuyến với nhà họ Ngô rồi, đừng quên chuyện làm ăn của nhà họ Ngô là gì, muốn Văn Hạo càng thê thảm chỉ cần động tay động chân đến một bộ phận liên quan đến gã là được.”

Không nên trách Lâm Tử Thịnh nhẫn tâm, chuyện ngày hôm đó cậu không quên, nếu cậu bị đau, cậu cũng muốn người làm đau cậu nếm thử chuyện càng đau khổ!

Sau khi nghe Lâm Tử Thịnh nói ánh mắt Văn Nhân Lan sáng lên, thật ra, nhà họ Ngô làm mậu dịch xuất khẩu thương mại, nếu lúc thông qua hải quan kiểm soát xảy ra chuyện có đồ vi phạm lệnh cấm gì đó, như vậy không chỉ Văn Hạo và Ngô Di Nhiên xui xẻo, cả nhà họ Ngô cũng xui theo!

“Không cần tự mình làm, chỉ cần đợi đến lúc gã muốn bí mật mang hàng lậu để cho hải quan biết là được.” Nói nhiều như vậy chỉ cần cố gắng để đối phương đem đồ gì đó vi phạm lệnh cấm là đủ, cụ thể là đồ gì thì chỉ có bản thân mình biết mới “bất ngờ” đúng không?

“Nói đúng lắm, loại người như Văn Hạo vì tiền cái gì cũng có thể làm, vì chút lợi ích của mình nếu muốn mang ít vật vi phạm lệnh cấm cũng không phải không thể.” Văn Nhân Lan cũng cười đến bí hiểm, trong lòng hơi đồng tình với nhà họ Ngô, nếu không phải do Ngô Di Nhiên giúp Văn Hạo, nhà họ Ngô giờ cũng không thảm đến vậy!

Trên thực tế, mọi chuyện tương tự suy nghĩ của Lâm Tử Thịnh, lúc này Văn Hạo thật sự mang theo hàng lậu trộn vào hàng của nhà họ Ngô.

“Văn Hạo, ông không thể làm vậy, ông biết đây là gì không, đây là ma tuý, nếu hải quan phát hiện thì nhà họ Ngô tiêu đời!” Thấy Văn Hạo vậy mà muốn bí mật mang ma tuý theo trộn vào hàng hoá của nhà họ Ngô, sao Ngô Di Nhiên đồng ý được, giờ tình huống của nhà họ Ngô rất nguy hiểm, nếu bị bắt thêm nhược điểm thì nhà họ Ngô thật sự kết thúc!

“Bà đang nói bậy bạ gì đó, tuyệt đối không ai nhận ra, bà quên hả, người bên hải quan căn bản chỉ làm theo phép nhìn một cái, sẽ không kiểm tra nghiêm túc.” Nói đến đay, Văn Hạo nhìn Ngô Di Nhiên trừ trên xuống dưới: “Thạt không nghĩ tới bà là con gái riêng của nhà họ Ngô, còn được cưng – chiều như vậy, sớm biết vậy tôi đã không cần đối phó với Văn Nhân Lan, bằng thực lực của nhà họ Ngô chúng ta hoàn toàn có thể có địa vị ngang với Văn Nhân Lan!”

Văn Hạo liên tiếp bị đả kích nên đã mất đi lý trí, trong lòng của gã giờ không còn gì, chỉ dư lại ý muốn điên cuồng đánh bại Văn Nhân Lan, vợ gã bất quá cũng chỉ là công cụ thôi, chỉ cần có thể giúp gã đông sơn tái khởi, dù là ai gã cũng lợi dụng!

“Văn Hạo!” Nghe lời nói đương nhiên của Văn Hạo, Ngô Di Nhiên thét lên: “Ông cho rằng nhà họ Ngô bây giờ còn thực lực như trước sao, nếu có thực lực lúc trước sao có thể trong hội thượng lưu dần dần chậm rãi lui ẩn, ông làm vậy hoàn toàn đem nhà họ Ngô đặt lên đầu sóng ngọn gió, ra sao tôi cũng tuyệt đối không đồng ý!”

Hiện tại nhà họ Ngô sắp bị đào rỗng rồi, với tính tình hiện giờ của Văn Hạo, chút thứ còn dư lại cũng sẽ biến mất không còn gì nữa.

“Mày đồng ý hay không cũng vô dụng, tao quyết định đem theo nó rồi.” Ánh mắt Văn Hạo đầy điên cuồng, gã tin gã có đầu óc buôn bán, gã thê thảm nhiều năm như vậy hoàn toàn vì nhà Văn Nhân không cho gã cơ hội, nếu ông già Văn Nhân giao sản nghiệp cho gã, khẳng định hiện tại sản nghiệp nhà Văn Nhân đã tăng lên gấp đôi, “Đừng quên, đồ nhà họ Ngô bọn mày mang theo cũng không phải không có vấn đề, đừng ép tao, nếu không tao sẽ làm bất cứ chuyện gì để ngọc đá cùng vỡ!”

Nhìn ánh mắt điên cuồng của Văn Hạo, Ngô Di Nhiên biết giờ mình có nói gì cũng vô dụng, hy vọng duy nhất là chuyện gã đem theo ma tuý không bị người khác biết, nếu bị phát hiện….

Hậu quả này Ngô Di Nhiên không dám tưởng tượng, đến lúc đó có nhà họ Ngô không bà cũng không thể chịu được.

Tục ngữ nói, sợ cái gì thứ đó sẽ đến, Ngô Di Nhiên càng sợ thứ Văn Hạo mang theo sẽ xảy ra chuyện, cố tình có một ngày liền xuât hiện vấn đề.

“Chờ chút, mấy món này không được che lại , cho bọn tôi kiểm tra cẩn thận lại.” Mấy người đằng sau mang theo đồ đến đây , dù Văn Hạo hay Ngô Di Nhiên đều đổ mồ hôi lạnh, đây là sao, không phải nhà họ Ngô có người trong hải quan sao, sao bây giờ có người lại ngăn cản.

“Có phải… có phải có gì sai không, chúng tôi là thương nhân nghiêm chỉnh, không có khả năng làm chuyện trái pháp luật.” Ngô Di Nhiên nỗ lực làm cho mình tỉnh táo lại, giờ chuyện có thể làm là ngăn người kiểm tra lại. mộti khi bị kiểm tra, ma tuý bên trong sẽ lập tức bị phát hiện, đến lúc đó bọn họ sẽ tiêu đời, những độc phẩm Văn Hạo mang theo số lượng lớn đó đủ cho bọn họ nắm chắc một suất ngồi tù.

“Có phải thương nhân đàng hoàng hay không lập tức sẽ biết, đừng lo, nếu các ông không có vấn đề, chúng tôi sẽ không đổ oan cho ai.” Cô nói cực kỳ ôn hoà, nhưng trong hỏi thở mang theo nét sắc bén, hiển nhiên không tin lời hai người nói, bị người bí mật báo mang theo đồ trái pháp luật nghiêm trọng sao có thể xem là thương nhân đàng hoàng.

Kết quả rõ ràng, trong đồ Văn Hạo mang theo phát hiện số lượng lớn đồ dạng bột phấn màu trắng.

“Đội trưởng, dù không xét nghiêm, nhưng qua sơ bộ quan sát có thể biết đây là ma tuý nồng độ cao, thứ này rất khó kím, không biết cháu trai này kím được ở đâu.” Mấy người dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn Văn Hạo, người này lại muốn buôn lậu ma tuý, chắc thời gian qua luôn bật đèn xanh cho nhà họ Ngô nên khiến lòng dạ người này ngày càng lớn!

“Không phải, cái đó không liên quan đến tôi, tôi không biết gì hết, đây là hàng của nhà họ Ngô, không liên quan đến tôi!” Văn Hạo lớn tiếng gào thét, vào lúc này mới thật sự thấy vợ chồng như chim rừng, tai vạ đến mặc nhau bay.

Hiện tại không chỉ là vấn đề Văn Hạo tự bay, mà còn đem toàn bộ nhà họ Ngô làm đa kê dưới lòng bàn chân cho gã.

“Tôi nói thật…” Thấy Văn Hạo như vậy, Ngô Di Nhiên rốt cuộc hiểu rõ tại sao Văn Nhân Lan vẫn không đồng ý cho bà ly hôn với Văn Hạo, vì đây chính là điều đối phương mốn, hắn không muốn trực tiếp giết nhà họ Ngô, mà muốn nhìn nhà họ Ngô biến mất không còn tăm hơi trong tay Văn Hạo từng chút một, thậm chí không cho bọn họ cơ hội cứu vãn!

“Im ngay, không cho phép nói bậy!” Nghe Ngô Di Nhiên nói, Văn Hạo liền biết đối phương muốn bán đứng gã, gã còn muốn tìm Văn Nhân Lan báo thù, sao có thể gặp xui xẻo ở đây được!

Ngô Di Nhiên sau khi nhìn gã một cái, hừ lạnh trong lòng, người này chính là người mình từng tâm tâm niệm niệm sao, người này chính là người cho dù mình chỉ làm một tình nhân bí mật mặc kệ mọi người cũng muốn ở bên cạnh gã sao, gã thật sự là Văn Hạo kia sao?

Ngô Di Nhiên nhìn người chồng đã hoàn toàn xa lạ, đem hết tất cả việc mình biết nói ra, việc duy nhất bà có thể làm là chứng minh sự trong sạch của nhà họ Ngô , dù bọn họ chết trong tù cũng không thể liên luỵ dù là một chút đến nhà họ Ngô!

“Không đúng, không đúng, ả đang nói láo, những chuyện này không liên quan đến tối, đều là ả, đều là nhà họ Ngô!” Văn Hạo gào thét, chỉ là giờ hoàn toàn không có người nào để ý đến lời nói của gã, chỉ cần là người có đầu óc từ bảng tường trình sẽ thấy được vô số lỗ thủng…

“Con rể cũ của nhà Văn nhân lại gây ra bê bối, bí mật buôn lậu ma tuý sang nước ngoài.” Lâm Tử Thịnh xem báo, mặt đầy hứng thú, “Không ngờ Văn Hạo chơi lớn như vậy, tự mình đem ma tuý, gã muốn chết thật hả?”

Tuy Lâm Tử Thịnh nghĩ Văn Hạo sẽ bí mật mang vật vi phạm lệnh cấm nhẹ, nhưng không ngờ lại vi phạm nặng đến mức này, dù cậu không xem kỹ nội dung, nhưng thấy mấy chữ số lượng lớn ma tuý, còn thấy rõ ảnh chụp, lần này dù Văn Hạo có một tay che trời cũng khó an toàn đi ra.

“Thật ra Văn Hạo vẫn luôn có suy nghĩ này, nhưng ông ngoại từng nói, nếu gã dám dung sản nghiệp nhà Văn Nhân để buôn lậu ma tuý liền tịnh thân xuất hộ .” Cũng chính vì việc này nên ông cụ nhà Văn Nhân đã hiểu, người này không phải là người có quyết định đúng đắn, nếu thật sự giao sản nghiệp nhà Văn Nhân cho gã, dù gã có thể làm cho sản nghiệp cực thịnh một thời, nhưng nhất định sẽ để lại hậu quả tiếng xấu muôn đời.

“Không biết nên nói gã thông minh, hay ngu si nữa.” Lâm Tử Thịnh nhún nhún vai đối với loại người không nhìn ra được thông minh hay ngu xuẩn, cậu không biết có nên đánh giá cao hay không.

“Dù thông minh hay ngu cũng không liên quan đến chúng ta, Phong, giờ Văn Hạo đã đến mức này hoàn toàn không có khả năng rời khỏi, cảm ơn anh.” Nếu Lâm Tử Thịnh không nhắc nhở, Văn Nhân Lan tuyệt đối sẽ không nghĩ được thủ đoạn đó.

Không làm dơ tay mình còn giải quyết xong hai quân địch, đối với Văn Nhân Lan là chuyện vô cùng vui vẻ.

“Mặc dù giờ Văn Hạo đã vào tù, nhưng tôi vẫn không yên tâm.” Cậu và Văn Nhân Lan đã đẩy gã vào đường cùng, nếu năng lực chấp nhận của Văn Hạo không tốt, có thể đã bị điên, nhưng nếu gã không điên, không chừng sẽ nghĩ cách điên khùng trả thù bọn họ.

“A Phong đừng lo, tôi sẽ cẩn thận, chuyện của Văn Hạo hiện tại không sai biệt lắm có lẽ đã giải quyết xong.” Văn Nhân Lan ôn nhu nhìn Lâm Tử Thịnh*, cười hỏi anh, “Hôm nay muốn đi ra ngoài không, anh ở trong bệnh viện lâu rồi, nếu muốn đi ra ngoài thì nói rồi chúng ta đi chơi một chút.” (* chỗ này là Văn Hạo, thiết nghĩ anh Lan không thể nào nhìn chú Hạo ôn nhu được nên mình đổi nhé)

Trải qua kiểm tra nhiều lần, đã có thể xác định thân thể Lâm Tử Thịnh hiện tại đã không còn bất cứ vấn đề gì, không chỉ được ra ngoài, cho dù làm vận động kịch liệt cũng sẽ không làm vỡ miệng vết thương.

“Đương nhiên muốn, anh nằm bệnh viện muốn lên mốc luôn rồi!” Thật ra Lâm Tử Thịnh không muốn ra ngoài chút nào, nhưng Văn Nhân Lan này từng giây từng phút đều xuất hiện cạnh cậu bảo vệ cậu hai bốn trên hai bốn, một khi cậu cử động làm hắn lo lắng, hắn sẽ dùng ánh mắt đáng thương nhìn cậu, cuối cùng làm Lâm Tử Thịnh không còn biện pháp, chỉ có thể nằm trên giường cả ngày.

“Được, hôm nay chúng ta đi núi Phong Minh.” Đây là nơi hắn sớm muốn dẫn Lâm Tử Thịnh đến, nhưng luôn không có cơ hội, cuối cùng giờ cũng có thể đi với anh rồi, Văn Nhân Lan cảm thấy viên mãn toàn thân!

“Núi Phong Minh?” Nghe cái tên này Lâm Tử Thịnh ngẩn người, sau đó nhớ lại tin tức về núi này.

Trên núi Phong Minh không có gì đặc biệt, chẳng qua trồng số lượng lớn cây phong, lúc mùa thu đến, nơi ấy trở thành một đám lửa đỏ, nghe nói xinh đẹp đến mức làm người ta lưu luyến quên cả về.

Mà giờ Văn Nhân Lan muốn dẫn cậu đến núi Phong Minh là vì tên cậu có một chữ phong sao?

Không thể không nói, lần này Lâm Tử Thịnh đoán hoàn toàn không sai.

Trên thực tế lúc trước Văn Nhân Lan từng đi qua núi Phong Minh một lần, lúc đó lá phong núi Phong Minh đã từ từ chuyển đỏ, trên núi dần dần xuất hiện một mảng đỏ lớn, xinh đẹp loá mắt, chớp mắt một cái làm hô hấp của hắn đều ngưng trệ, không biết tại sao, một khắc đó hắn nhớ tới Lâm Tử Thịnh, nhớ nụ cười của Lâm Tử Thịnh, tưởng tượng da thịt trắng nõn của anh nhuộm màu đỏ, lúc đó hắn lại cứng thật xấu hổ.

Lúc đó hắn mới biết được tình cảm của mình đối với Lâm Tử Thịnh là gì.

Không phải bạn bè, cũng không phải anh em, mà sinh ra ham – muốn với anh, hy vọng khuôn mặt tĩnh lặng kia nổi lên ham – muốn vì mình, hy vọng lúc anh ở dưới thân hắn rưng rưng muốn khóc gọi tên hắn.

Hắn biết tình cảm của mình là sai, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ mình là gay, không, nên nói là hiện tại hắn cũng không phải gay, chỉ là hắn đã yêu một người cho hắn sự ấm áp, mà người đó đúng lúc lại là Lâm Tử Thịnh.

Hắn không yêu đàn ông, cũng yêu yêu phụ nữ, chỉ yêu người vẫn luôn bên hắn, không, có lẽ nên nói hắn cũng không yêu Lục Phong, mà yêu linh hồn độc nhất vô nhị trong thân thể đó, dù anh có thay đổi thân thể, chỉ cần vẫn là linh hồn đó, bản thân vẫn nghĩa vô phản cố bị anh hấp dẫn!

“Đúng, núi Phong Minh, bây giờ lá phong ở đó đều là màu đỏ, rất đẹp, muốn đi ngắm không?” Với cảnh đẹp hẳn là ai cũng thích, nên Văn Nhân Lan nói cánh sắc nơi đó cho Lâm Tử Thịnh, hy vọng anh có thể bị cảnh sắc ấy đả động.

“Được, dù sao giờ cũng không có việc gì khác, đi ngắm cảnh cũng tốt, lâu rời chưa ra khỏi cửa.” Lâm Tử Thịnh cười cười, gật đầu đáp ứng, Lâm Tử Thịnh giống như đang nghỉ phép ở thế giới này, nơi có cảnh đẹp đương nhiên muốn xem thử.

“Đừng lo, Phong, nơi đó nhất định sẽ khiến anh hài lòng.” Núi Phong Minh mà hắn với Lâm Tử Thịnh đi, dù là A Lăng cũng không thể cộng hưởng đoạn trí nhớ này.

Mặc dù không biết tình cảm của A Lăng đối với Phong ra sao, nhưng hắn không dám đánh cược, có lẽ hiện giờ tình cảm của A Lăng chỉ đang ỷ lại Phong, nhưng nếu tương lai trở nên giống hắn, hắn có thể tiếp nhận không?

Coi như gã là hắn, hắn cũng không muốn chia sẻ người yêu!

Lúc lái xe đến núi Phong Minh, Lâm Tử Thịnh mới biết được cái gì gọi là chấn động, vô cùng chấn động, toàn bộ núi đều là một màu đỏ, giống như núi đang bị cháy, màu nồng liệt như vậy là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, trước khi tuy không phải chưa từng thấy cây phong, cũng đã thấy nhiều, nhưng nguyên một ngọn núi như vậy lại là lần đầu tiên.

“Phong, thích không?” Nhìn Lâm Tử Thịnh kinh ngạc, Văn Nhân Lan biết hôm nay mình đã thành công.

Hắn có thể cảm nhận được tình cảm Phong dành cho bọn hắn không phải tình yêu, chỉ giống tình thân, trong mắt anh hắn và A Lăng đều là em trai của anh, nhưng tình cảm đó không thể thoả mãn hắn, nên hắn muốn dùng tất cả thời gian của bản thân để tạo nên vô số bất ngờ cho Phong, đợi đến một ngày anh cảm thấy không thể rời khỏi hắn, lúc đó chính là lúc hắn thu lưới!

Văn Nhân Lan dùng sự ôn nhu của bản thân bày ra một cái lưới lớn, bắt Lâm Tử Thịnh, đợi đến lúc anh phát hiện “quỷ kế” của mình là lúc số kiếp đã định rồi!

“Thích, hiếm khi có thể ngắm cảnh đẹp như vậy.” Nói xong, Lâm Tử Thịnh quay đầu nhìn Văn Nhân Lan, “Thế nào, có hứng thú đi với anh lên trên núi không?” Nhớ tới mặt đất bị che bởi lá rụng, cảm giác này có lẽ rất thích!

“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Nói xong, Văn Nhân Lan theo sau Lâm Tử Thịnh, nhìn bóng lưng đầy si mê của anh, Phong ngày càng ưu tú, hắn thật sự sợ một ngày bản thân ngẩng đầu lên không thấy được người trước mắt, hắn sợ lúc đó sẽ không khống chế bản thân được mà giết tất cả mọi người!

Mà Lâm Tử Thịnh hoàn toàn Văn Nhân Lan đang suy nghĩ gì, trong lòng đang trò chuyện với 001: “Giờ bên nữ chính sao rồi, bị Văn Nhân Lan mắng thảm như vậy có phải không dám xuất hiện trước mặt của tôi nữa không?”

Dù giờ Lâm Tử Thịnh còn chưa từ bỏ nhiệm vụ của mình, nhưng nếu không làm được cậu cũng không cưỡng cầu, trên thực tế bây giờ cậu cũng không muốn gặp Bạch Tình.

【Hiện tại nữ chính đang ở trong phòng khám bệnh của kí chủ đại nhưn, thay thế kí chủ đại nhưn giải thích tại sao thời gian qua không xuất hiện.】

001 nhìn một chút, cả người đều không khoẻ, hiện giờ nữ chính đúng là cố chấp, qua lâu rồi, lại vẫn làm việc trong khòng khám?

“Cái gì?” Lời này làm Lâm Tử Thịnh sững sờ, “Giờ cô ta còn trong phòng khám bệnh, không phải tôi kêu cô ta đóng của phòng khám rồi sao?” Lâm Tử Thịnh không biết nên nói gì nxưa, đầu óc nữ chính có vấn đề phải không?

【Kí chủ đại nhưn, độ thiện cảm của nữa chính đói với anh đạt giới hạn ròi, nếu giờ anh làm gì đó, cô ta sẽ yêu anh, đến lúc đó nhiệm vụ của anh sẽ hoàn toàn thành công.】

Ngữ khí của 001 hơi hưng phấn, lần trước kí chủ đại nhưn bị thương cũng không phải hoàn toàn vô dụng nà, ít nhất tình cảm của nữ chính đối với kí chủ của ẻm sắp biến thành tình iu ròi.

“Bây giờ mày đừng nói chuyện này với tao, tao không hề muốn gặp Bạch Tình!” Đối với Lâm Tử Thịnh mà nói, Bạch Tình là một tai tinh.

Bạch liên hoa thế giới này mặc dù không làm người khác mắc ói như hai thế giới trước, nhưng loại tính cách vì tư lợi của bản thân Lâm Tử Thịnh vẫn không thích.

【Được òi, vấn đề nhiệm vụ của kí chủ đại nhân chính anh tự quyết định, nhưng điểm tích luỹ rất quan trọng, thế giới sau này anh phải dùng điểm tích luỹ để đổi một ít vật phẩm đặc thù, vì giờ đã thăng lên cấp E, vì thăng cấp lần đầu sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nên hệ thống lựa chọn cho người chơi thế giới đơn giản nhất, thế giới sau này sẽ càng khó, không chừng còn xuất hiện tận thế, hoặc thế giới võ hiệp. Dù mấy thế giới đó không qua khó, nhưng với một người bình thường mà nói vẫn có tính nguy hiểm nhất định.】

“Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm thời gian đổi vài thứ.” Trong lúc Lâm Tử Thịnh nói chuyện trong lòng với 001, điện thoại của Văn Nhân Lan chợt vang lên, khiến hắn nhíu mày, cho dù là ai lúc hẹn hò bị quấy rầy đều sẽ cảm thấy rất khó chịu!

Nhưng nhìn dãy số hiển thị, Văn Nhân Lan lại không thể cho qua, vì đây là người hắn phái đi theo dõi Văn Hạo, “Alo, xảy ra chuyện gì?”

Văn Nhân Lan nghe đối phương nói như mở máy hát, nói không ngừng, khiến nét mặt của Văn Nhân Lan càng khó coi.

Sau nửa ngày, Văn Nhân Lan tắt điện thoại, mặt âm trầm như gió thổi mưa giật trước lúc bão, dường như lúc nảy đã nhận được tin rất xấu.

“A Lan, chuyện gì vậy?” Văn Nhân Lan luôn luôn rất tỉnh táo, hiện giờ xuất hiện vẻ mặt như thế là hiện tượng vô cùng không đúng, khiến Lâm Tử Thịnh không thể không đề phòng.

“Vừa rồi nhận được tin tức, Văn Hạo giả điên trốn ngục, làm bị thương nhiều người.” Nói đến đây, nét mặt Văn Nhân Lan càng thêm u ám, nửa ngày sau mới nói được một câu: “Người của tôi nói, giờ mục đích của Văn Hạo là báo thù, rất có thể tìm chsugn ta, mà anh có thể là mục tiêu chủ yếu.”

Văn Nhân Lan không sợ Văn Hạo gây sự với hắn, nhưng nếu gã gây phiền phức cho Lâm Tử Thịnh là không thể tha!

Vốn Văn Nhân Lan không muốn cho Văn Hạo chết thống khoái, càng không muốn đối phương chết trên tay hắn, dù sao danh giết cha nghe không tốt, với lại hắn không muốn để Lâm Tử Thịnh nghĩ hắn là người hung tàn.

Nhưng sau khi so sánh chuyện này với việc Lâm Tử Thịnh bị thương, âm thầm xử lý gã sẽ không có ý nghĩa.

Trên thực tế mỗi gia tộc lớn đều có mặt âm u, gia tộc càng lớn mạnh, vậy càng không thoát được những việc lén lút, nếu một gia tộc muốn lên mặt, dù không xem mạng người như cỏ rác, nhưng vì tiêu trừ một ít lời nói không tốt, dùng thủ đoạn cũng là “vạn bát đắc dĩ”.

Bây giờ lúc đối phó Văn Hạo, Văn Nhân Lan muốn dùng phần sức mạnh đó, để Văn Hạo triệt để biến mất khỏi thế giới này!

“Vậy cũng trốn được, ai giúp gã? Anh và em đến thăm ngục, sau đó Văn Hạo trốn, gã đúng là có bản lĩnh chỉ là…” Nói đến đây, Lâm Tử Thịnh hừ lạnh một tiếng: “Anh cũng muốn xem rõ rốt cuộ ai bảo vệ tính mạng của gã, gã có bao nhiêu thế lực.”

“Phong, ý của anh là thả lưỡi câu dài câu cá lớn?” Lời nói của Lâm Tử Thịnh làm Văn Nhân Lan bất ngờ, tiếp theo cũng hiru tại sao Lâm Tử Thịnh nói như vậy.

Nếu người đó giúp Văn Hạo, vậy đã định trước bọn họ tuyệt đối khong có khả năng trở thành bạn bè, nếu không muốn phải sợ bóng sợ gió cong đuôi làm người, nhất định phải bắt được người đó!

“Hiểu rõ chưa, giờ chúng ta không cò nhiều thời gian chơi trốn tìm, mồi duy nhất trong tay chúng ta, đương nhiên phải để gã trả giá đắc!” Cậu không thích gây chuyện, nhưng nếu chuyện tìm đến tận cửa cậu cũng không sợ phiền phức!