Quyển 4 - Chương 8: Bạch Liên Hoa Ngây Thơ Hoạt Bát

“Gia chủ!” Trong khoảnh khắc đó Đại trưởng lão nhìn thấy thân thể Diêm Dục hơi lung lay như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, Đại trưởng lão bị hù nên tranh thủ thời gian tiến lên muốn đỡ hắn.

“Tôi không sao.” Diêm Dục phất tay, để Đại trưởng lão lui xuống, hắn không thích người khác lại gần, ngoại trừ Ngôn hắn không thể chịu được bất cứ ai đến gần mình, nếu không sẽ không thể chịu đựng được, “Điều tra chuyện này cho rõ, tôi muốn biết đã xảy ra việc gì!”

Ngôn sẽ không sao, hắn hiểu rõ thân thủ của Ngôn, hơn nữa Ngôn còn nói sẽ không sao, em ấy sẽ quay về, vậy nhất định em ấy sẽ quay về, mình không cần làm gì hết, phải tin tưởng em ấy, chờ em ấy về là đủ!

Diêm Dục bình tĩnh một cách quỷ dị khiến Đại trưởng lão càng thêm lo, nếu hắn thật sự làm ra hành động nguy hiểm nào đó, có lẽ Đại trưởng lão sẽ an tâm hơn, sau khi phát tiết, gia chủ sẽ từ từ bình tĩnh lại, nhưng hắn lại bình tĩnh một cáh quỷ dị khiến người khác muốn an ủi cũng không biết nên làm sao.

“Gia chủ, ngài… không sao chứ?” Nhìn hồi lâu, thấy nét mặt Diêm Dục có vẻ dịu lại, tình huống này rất không ổn, không lẽ gia chủ không để ý đến Ngôn?

Vừa nghĩ đến đây ý nghĩ này bị Đại trưởng lão đè lại, gia chủ không thể không quan tâm Ngôn được, thời gian qua mọi người đều thấy rõ ràng rành mạch, mỗi lần Ngôn ra ngoài thực hiện nhiệm vụ gia chủ đều ngồi không yên, chuyện đó không thể giả vờ được.

“Tôi không sao, cho thuộc hạ điều tra rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra việc gì, tôi không nghĩ là ngoài ý muốn.” Diêm Dục phất tay, để Đại trưởng lão lui ra, nhưng khi Đại trưởng lão đi đến cửa thì nghe đối phương lầm bầm nho nhỏ, “Mình sẽ không sao, mình đã đồng ý Ngôn, chờ em ấy trở lại, nếu em ấy về nhìn thấy mình không tốt sẽ giận lắm.”

Giọng nói hơi ngớ ngẩn, nhưng lại đặc biệt làm lòng người khác đau xót.

Đại trưởng lão đã hiểu, không phải gia chủ không quan tâm, mà đang bắt bản thân phải tin tưởng Ngôn sẽ không sao, nhưng nổ mạnh nghiêm trọng đến vậy, Ngôn còn có cơ hội sống không?

” Đại trưởng lão, gia chủ ngài ấy…” Ngoài cửa có vài người đang chờ, thật ra bọn họ không muốn nói với gia chủ chuyện của Ngôn, chuyện này có thể giấu giếm nhất thời, trong ánh mắt của gia chủ Ngôn có địa vị gì bọn họ đều biết, giờ Ngôn đã chết trong nhiệm vụ lần này, gia chủ chịu được sao.

Trong lúc Ngôn đi chấp hành nhiệm vụ, một mình gia chủ suy tính cho hôn lễ của bọn hắn, chuẩn bị chờ Ngôn về liền tổ chức hôn lễ, dáng vẻ nhiệt tình này khiến mọi người đã từng nhìn thấy biết được tầm quan trọng của Ngôn trong lòng gia chủ, mà bây giờ người ấy lại chết như vậy, gia chủ có suy sụp không?

“Gia chủ… dường như không tin Ngôn đã chết.” Đại trưởng lão lắc đầu cười khổ, gã có thể hiểu gia chủ, nếu gã là gia chủ, gã cũng sẽ không tin, “Mọi người giải tán, điều tra xem chuyện này là tác phẩm của ai, người nằm vùng của chúng ta không có khả năng bị bắt hết toàn bộ trong một ngày, nhất định có âm mưu, về phần gia chủ… ít nhất hiện tại không cần lo, trước khi tìm thấy thi thể của Ngôn gia chủ sẽ không làm chuyện tổn thương đến mình.”

Nhớ lại dáng vẻ lúc nảy của Diêm Dục, Đại trưởng lão hơi hoảng hốt, thật sự quá giống, thậm chí phản ứng của gia chủ hiện giờ còn kịch liệt hơn gia chủ lúc trước, nếu thật sự xác định được Ngôn không còn tồn tại nữa, mặc kệ chuyện này có liên quan đến gia chủ tiền nhiệm hay không, gã ta sẽ phải chôn cùng Ngôn.

Dù sao… nếu không phải do chủ ý của gã lúc trước, Ngôn sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn, có và người đúng là không làm sẽ không chết.

E rằng vì luôn có Ngôn làm bạn, dáng vẻ ôn hoà của gia chủ đã khiến mọi người hiểu lầm tính cách của hắn, hiện giờ người quan trọng nhất của mình bị tính kế, nếu gia chủ không ra tay, sẽ không phải là gia chủ.

“Đại trưởng lão, chúng tôi hiểu rồi, nhất định trong thời gian ngắn sẽ điều ra rõ chân tướng sự việc.” Về phần chuyện của Ngôn cũng sẽ không nói với gia chủ, sợ rằng gia chủ không thể chịu nổi.

“Lui xuống đi, cho dù điều tra được gì cũng không được giấu gia chủ, dù sao… ” Dù sao cậu ta cũng là người gia chủ để ý nhất, nếu che giấu, gia chủ sẽ nhìn ra, đến lúc đó…

Người che giấu dù có lòng tốt, nhưng lòng tốt này gia chủ cũng chưa chắc sẽ hiểu.

Mấy người đó xoay mặt nhìn nhau, rốt cuộc vẫn gật đầu, thôi kệ, nếu Đại trưởng lão đã nói vậy, bọn họ nghe theo là được.

“Hi vọng gia chủ có thể chịu đựng được.” Dù Đại trưởng lão cũng hi vọng Ngôn có thể bình an quay về, nhưng bọn họ điều biết đây là chuyện không thể, ai có bản lãnh có thể sống sót dưới vụ boom nổ lớn như vậy?

Lúc này, toàn bộ người nhà họ Diêm đều cố gắng hành động, để tìm được chân tướng của sự kiện này.

Diêm Phàm luôn chờ đợi tin tức Diêm Dục sụp đổ hiện giờ lại đứng ngồi không yên, mấy ngày nay tin tức thật sự rất ít, có vài lần suýt chút nữa đã tra ra gã, tuy gã lợi dụng người bên cạnh để dời ánh mắt nhà họ Diêm đi, nhưng gã biết loại chuyện này chỉ làm được một hai lần, làm nhiều, người nhà họ Diêm sẽ nghi ngờ.

“Gia chủ, chuyện này e là không dễ làm đâu.” Gia chủ nhà họ Bạch nhìn Diêm Phàm ngồi bên trên, trái tim rét lạnh thành cơn, vốn hắn cho rằng nương tựa vào gia chủ và nhà họ Diêm hắn có thể một bước lên trời, nhưng hiện tại xem ra đây không phải đường tắt mà là con đường chết!

Ai cũng không nghĩ gia chủ lại lớn mật đến vậy, vì đoạt tất cả của nhà họ Diêm, lại dám ra tay với ám vệ của gia chủ.

“Không dễ, không dễ, ngoại trừ không dễ ông còn nói được gì hả, đồ vô dụng!” Giờ Diêm Phàm nhìn ai cũng thấy tâm phiền ý loạn, trong lòng rất lo, sợ chuyện này bị người khác biết, nếu bị Diêm Dục biết, lúc đó…

Với lại nếu chỉ có Diêm Dục biết thì còn đỡ, cho dù biết Ngôn đã chết trong tay của gã gã cũng không sợ, gã chỉ sợ người nhà họ Diêm điều tra ra người gây tội ác phía sau bức màn là gã.

Nên biết rằng nhà họ Diêm thống hận nhất chính là phản bội, một khi nhà họ Diêm biết gã bắt từng người nằm vùng, đến lúc đó cho dù Diêm Dục chết rồi, gã cũng không thể trở thành gia chủ nhà họ Diêm.

“Gia chủ, hiện giờ chúng ta có nên xuất ngoại trốn trước không, đợi chuyện này qua rồi quay lại?” Đây là biện pháp tốt nhất mà gia chủ nhà họ Bạch có thể nghĩ ra, bây giờ người nhà họ Diêm giống như chó điên, chỉ cần bắt được chút manh mối sẽ cắn chết không tha!

“Trốn trốn trốn, sao tôi phải trốn, chỉ cần qua được ải này, Diêm Dục là cái thá gì, tôi chính là gia chủ nhà họ Diêm, tại sao tôi phải trốn!” Tuy Diêm Phàm biết lời nói của gia chủ nhà họ Bạch cũng có đạo lý, nhưng quyền lợi sắp tới tay rồi gã không thể buông tay được!

Nhìn thấy gia chủ cứ khư khư cố chấp, gia chủ nhà họ Bạch hiểu ra người chủ này không đáng tin, bây giờ muốn bảo toàn nhà họ Bạch chỉ còn hai cách, một là rời nước, đợi trận này qua rồi sẽ quay về, hai là trước khi người nhà họ Diêm điều tra ra người chủ này, hắn sẽ nói hết mọi chuyện cho gia chủ nhà họ Diêm, chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn nhà họ Bạch, nhưng từ nay về sau nhà họ Bạch sẽ triệt để trở nên phụ thuộc vào nhà họ Diêm.

Nhưng nếu chọn cách một, kết quả sẽ không có sự khác biệt nào lớn, hiện giờ một khi người nhà họ Bạch rời khỏi, đó chính là có tật giật mình, có lẽ trong lúc nhất thời nhà họ Diêm sẽ không tìm thấy nhược điểm của nhà họ Bạch, nhưng tuyệt đối sẽ không tin tưởng nhà họ Bạch nữa, đến lúc đó mất đi sự nâng đỡ của nhà họ Diêm, với lại còn bị ông chủ này đâm chọc giày xéo, không chừng nhà họ Bạch sẽ bị tổn thương nặng nề, muốn quật khởi là tuyệt đối không thể được.

Gia chủ nhà họ Bạch hơi hối hận, nếu lúc trước không bị lời nói của Diêm Phàm đầu độc, sẽ không lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường này.

“Ông đang nghĩ gì đó?” Thấy gia chủ nhà họ Bạch thất thần, Diêm Phàm híp mắt lại, “Tranh thủ thời gian nghĩ ra một phương pháp xử lí nào có thể thực hiện được đi!”

“Gia chủ, cách tốt nhất hiện nay chính là chúng ta rời nước, dọn sạch tất cả manh mối, tuy nhà họ Diêm vẫn nghi ngờ chúng ta, nhưng sẽ không có chứng cứ.” Đây là phương pháp xử lý duy nhất có thể bảo toàn, dù cho hắn hay Diêm Phàm đều hiểu rõ.

Mà Diêm Phàm không muốn làm như vậy, trong mắt gã, mọi thứ nhà họ Diêm sắp đều là của gã, giờ gã lại phải kẹp đuôi trốn đi, gã không thể chịu được!

“Gia chủ!” Thấy Diêm Phàm như vậy, gia chủ nhà họ Bạch biết ngay gã đang nghĩ gì, nhưng điều gã muốn khó có khả năng thực hiện được!

Đừng nói hiện giờ trong mắt người nhà họ Diêm bọn hắn chính là người bị tình nghi, trong lòng mọi người đều phỏng đoán chuyện này do Diêm Phàm làm, bất quá vì hiện nay chưa tìm được chứng cứ, cho nên mới bình an vô sự, một khi tìm được chứng cứ đó chính là tận thế của Diêm Phàm và nhà họ Bạch!

“Câm miệng, bây giờ tôi mới là gia chủ nhà họ Bạch, nếu ông muốn đi thì tự mình cút!” Diêm Phàm cử chỉ điên rồ, gã nghĩ gì cũng cảm thấy gã nhất định sẽ trở thành gia chủ nhà họ Diêm, vào lúc này bất cứ người nào kêu gã rời khỏi, đều là kẻ thù của gã.

Gia chủ nhà họ Bạch cũng hiểu rõ điều này, cho nên không khuyên nữa, mà nghĩ về đường lui của mình, hắn biết ông chủ này không thể theo đến cùng được, nếu còn theo nữa e là kết quả cuối cùng không chỉ nhà họ Bạch, mà mạng của bọn hắn cũng phải đưa luôn!

Cuối cùng là nên rời khỏi, hay quy hàng nhà họ Diêm, phải nhìn vị gia chủ hiện tại này chọn, nếu gã thật sự muốn để nhà họ Bạch vạn kiếp bất phục, vậy đừng trách hắn vô tình!

Nhưng gia chủ nhà họ Bạch suy nghĩ quá hay rồi, có rất nhiều chuyện sẽ làm hắn trở tay không kịp.

Ví dụ như thái độ của con gái.

“Tôi nói chưa đủ rõ à, bọn cô có ở lại cũng không thể chiếm được lợi gì!” Nhìn hai đứa con gái dù hắn nói gì cũng không chịu rời khỏi, gia chủ nhà họ Bạch cảm thấy lòng mình thật đau.

Hắn thật sự không hiểu, nếu Bạch Lỵ Nhi ngu xuẩn đó không chịu rời khỏi, hắn vẫn hiểu được, tại sao con bé Linh Linh luôn thông minh lúc này lại không có mắt nhìn như vậy?

“Ba, Ngôn chết rồi, đúng không?” Nhìn dáng vẻ của ba Bạch Linh Linh đã hiểu, Ngôn nhất định đã chết, nếu không ba sẽ không mất kiểm soát đến vậy, đối với Bạch Linh Linh thì điều này chính là điều cô muốn, nếu Ngôn không chết cô không thể trở thành vợ của anh Diêm được!

“Sao con biết?” Nghe con gái nói, gia chủ nhà họ Bạch chợt cảm thấy chuyện này hơi bị mất khống chế, không lẽ con bé này có dính dáng đến chuyện đó?

“Đương nhiên con biết.” Bạch Linh Linh nói đầy đắc ý, ánh mắt khoe khoang nhìn ba, “Chuyện anh Diêm thích Ngôn là do con nói với gia chủ, hứ, chỉ là một thằng đàn ông thôi, có tư cách gì trở thành vợ của anh Diêm, anh Diêm lại muốn cưới nó làm nam thê!”

Nghe đến đó gia chủ nhà họ Bạch đã hiểu, lần này nhà họ Bạch xong đời thật rồi, nếu không dính đến con bé này, có lẽ nhà họ Bạch còn có thể thoát chết, nhưng mà… thật sự là sắp diệt vong rồi!

Người sáng suốt hiện giờ cũng có thể nhìn ra đối với Ngôn Diêm Dục luôn để trong lòng, con gái lại hại chết Ngôn, một khi bị nhà họ Diêm biết chân tướng, đừng nói là làm vợ nhà họ Diêm, có thể bảo đảm tính mạng đã là một kỳ tích rồi!

“Bạch Linh Linh, tôi vốn nghĩ cô là người thông minh, nhưng xem ra, cô càng không có đầu óc.” Gia chủ nhà họ Bạch đã biết phải lựa chọn như thế nào mới bảo toàn chính mình rồi, “Chuyện của cô cô sẽ phải tự trả giá, sau này cô sống hay chết sẽ không còn chút quan hệ gì với tôi!”

Sau khi Bạch Linh Linh nghe gia chủ nhà họ Bạch nói, sắc mặt biến sắc trong giây lát, nhưng sau đó ánh mắt lại tràn đầy kiên định, dù gì gia chủ đã hứa rồi, chỉ cần gia chủ quay về nhà họ Diêm, cô sẽ là vợ của anh Diêm, còn là người vợ duy nhất!

Thấy con gái đã không còn thuốc chữa, hiện giờ gia chủ nhà họ Bạch bắt đầu cân nhắc làm sao nói chuyện này cho gia chủ nhà họ Diêm biết từ đầu đến cuối mà không bị tiêu diệt!



Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt nửa tháng đã qua, Ngôn vẫn không chút tin tức, mà chuyện lần trước do ai làm cũng không có cách điều tra rõ.

Mặc kệ người nhà họ Diêm nỗ lực thế nào, lúc tìm được một ít manh mối sẽ bị người khác đi trước một bước cắt đứt, nếu chỉ một lần thì mọi người có lẽ sẽ cho là trùng hợp, nhưng một lần rồi lại một lần khiến người nhà họ Diêm hiểu, có nội ứng!

“Vẫn chưa có tin tức?” Nửa tháng tuiy không dài, nhưng Diêm Dục làm người khác cảm thấy như thay đổi thành một người khác, tuy nhan sắc vẫn như cũ, nhưng khí chết trên người ngày càng lạnh như băng.

“Vẫn chưa, gia chủ, hiện giờ không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.” Vì Ngôn biến mất nên Diêm Dục phong bế bản thân hoàn toàn, Đại trưởng lão hơi đau lòng, nhưng gã cũng biết nếu Ngôn không xuất hiện, gia chủ vẫn sẽ như vậy.

“Người sau màn là ai đã điều tra đến đâu rồi?” Như Đại trưởng lão đã nói, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, Ngôn mất tích so với biết Ngôn đã chết tốt hơn nhiều, tuy mọi người đều hiểu Ngôn dữ nhiều lành ít, nhưng nếu vẫn chưa tìm thấy thi thể Ngôn, Diêm Dục có thể tự lừa mình dối người tự nói với bản thân, Ngôn vẫn còn sống!

“Cũng vẫn chưa có, nhưng có lẽ có liên quan đến Diêm Phàm, những người bị giam giữ nói nhìn thấy người quen trong đó, nhưng lúc đó mọi người bị thuốc thuốc gây ảo giác, không thể xác định chính xác.” Chuyện này Đại trưởng lão cũng cảm thấy bóp cổ tay (*), nhưng từ thủ đoạn đó, rất có thể là Diêm Phàm.

(*: từ này tui hiểu nhưng tui chưa biết nên giải thích ra sao, để tạm đây…)

“Điều tra như vậy là tốt rồi, không có chứng cứ, tạo ra hai cái chứng cứ là được rồi.” Diêm Dục cụp mắt, dùng ngữ khí bình ổn nói, Đại trưởng lão hiểu, gia chủ đã không nhịn được nữa.

“Nhưng gia chủ à, gã dù sao cũng là ba ngài.” Dù Diêm Phàm đã làm một chuyện mà người làm ba khác không thể làm ra được, nhưng cũng không thể phủ nhận thân phận của gã.

“Ba thì sao, không lẽ vì gã là ba của tôi là có thể ban ơn ngoài vòng pháp luật? Đại trưởng lão, tôi đang đại nghĩa diệt thân.” Diêm Dục nói như gió nhẹ mây bay, nhưng hận ý trong mắt làm người khác không thể bỏ qua được.

Nghe Diêm Dục nói, Đại trưởng lão không thể từ chối nữa, thằng nhóc này cả đời lòng đều lạnh, người duy nhất có thể tiếp nhận chính là Ngôn, giờ Ngôn bị người ta hại không rõ sống chết, hắn không nổi điên đã là một kỳ tích rồi.

Trong lúc Đại trưởng lão không biết nên khuyên thế nào, một người đến gõ cửa, y quỳ một gối trước mặt Diêm Dục, hai tay dâng lên thứ gì đó.

“Gia chủ, đây là đồ mà trong lúc thuộc hạ bị giam trong phòng tối, giật được trên cổ một cô gái đến để khuyên bọn thuộc hạ quy hàng, thứ này thuộc hạ thấy hơi quen, cho nên dâng nó lên.” Vật này y vẫn luôn cảm thấy rất quen mắt, nhưng không nhớ được nó đến từ đâu.

Khi Diêm Dục nhìn thấy vật đó, mặt biến sắc, trong mắt hiện lên huyết sắc dữ tợn, “ĐÚNG! LÀ! GÃ! TA!”

Bốn chữ đó gần như là phát từ kẽ răng của Diêm Dục, nét mặt của hắn hơi vặn vẹo, sát ý trên người dâng lên vô tận.

Vật này hắn quen, không, nên nói mọi người con thế hệ này của nhà họ Diêm đều biết đây là cái gì — gia huy nhà họ Diêm, nhưng gia huy này không phải là gia huy chính thống của nhà họ Diêm, mà do Diêm Phàm vì kẳhng định vị trí gia chủ của mình rồi đặt ra gia huy này, vật này chỉ có người có liên quan đến Diêm Phàm mới có!

“Rất tốt, nếu đã biết là ai làm, vậy thu lưới đi!” Làm hại người yêu của hắn không rõ sống chết, khoản nợ này cuối cùng cũng tính được rồi!

“Gia chủ, tôi hiểu suy nghĩ của ngài, nhưng chỉ dựa vào cái này còn chưa đủ xem là chứng cứ.” Vật này chỉ có thể chứng minh có liên quan đến Diêm Phàm, nhưng không thể chứng minh Diêm Phàm là độc thủ sau màn.

Lúc Diêm Dục định phản bác, Nhị trưởng lão đến, “Gia chủ, gia chủ nhà họ Bạch xin gặp mặt.” Thấy Diêm Dục liếc, Nhị trưởng lão nói tiếp, “Gia chủ nhà họ Bạch dường như biết được khá nhiều chứng cứ về chuyện này, cho nên…” Vẫn nên đi gặp thì hơn.

Đén phòng khách, Diêm Dục mang theo nhiều suy nghĩ nhìn người hèn mọn quỳ trong phòng khách.

“Nói, ông biết chuyện gì?” Hắn không quan tâm yêu cầu của gia chủ nhà họ Bạch, dù sao chỉ cần đáp án của gã làm hắn hài lòng, vậy hắn không ngại thuận nước dong thuyền thực hiện nguyện vọng của gã.

“Xin gia chủ tha thứ sai lầm của thuộc hạ.” Sau khi nghe Diêm Dục nói, thái độ của gia chủ nhà họ Bạch càng khiêm tốn hơn, cả người như sắp nằm luôn trên đất, “Chuyện này tất cả đều do con gái của thuộc hạ dựng lên, Bạch Linh Linh nói chuyện tình yêu của ngài cho lão gia chủ, cho nên lão gia chủ mới ngăn cản ngài, tuy nhà họ Bạch phụ thuộc vào nhà họ Diêm, nhưng vì từng được lão gia chủ dìu dắt nên thiên về lão gia chủ hơn.”

Hiện giờ gia chủ nhà họ Bạch được ăn cả ngã về không, gã biết đây là cơ hội duy nhất, nếu không thể đạt được sự thông cảm của Diêm Dục, nhà họ Bạch chỉ còn đường bị huỷ diệt, mà gã e là cũng phải chết theo.

Sau khi Diêm Dục nghe gã nói không trả lời, mà nhìn gã chăm chú, ánh mắt lạnh như băng.

Nửa ngày sau, Diêm Dục mới nói, “Nói, chuyện ra sao, nếu nói rõ, tôi bỏ qua cho ông, cũng bỏ qua cho nhà họ Bạch, nếu nói không rõ, ông và nhà họ Bạch cùng biến mất đi!”

Nghe vậy, gia chủ nhà họ Bạch đâu còn dám nói dối, lập tức nói hết chuyện mình biết, lời cần nói đều nói hết.

“Ông có cách nào chứng minh lời ông nói là sự thật?” Sau khi Diêm Dục nghe hết chuyện từ đầu đến cuối, cả người bình tĩnh, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, chính là báo thù cho Ngôn, những người làm tổn thương Ngôn đều chết hết đi!

“Có, lúc ngài ấy đến nhà họ Bạch, tôi đã từng ghi lại một bản thu âm, trong đó đều ghi âm rõ ràng rành mạch kế hoạch của lão gia chủ.” Mục đích lúc trước của gã là để sau khi mọi chuyện thành công Diêm Phàm sẽ không quên nhà họ Bạch, thật không ngờ, cuối cùng lại trở thành thủ đoạn để gã bảo vệ nhà họ Bạch.

“Tốt lằm, nếu như vậy chúng ta có thể đối đầu với Diêm Phàm rồi!” Diêm Dục đã không xem Diêm Phàm là ba của mình nữa, trong lòng hắn Diêm Phàm chính là kẻ thù của hắn!



Lúc Diêm Phàm nhận được thư mời của Diêm Dục, trong lòng giật mình, vốn nghĩ lúc này có lẽ Diêm Dục đã điên rồi, không ngờ hắn vẫn thanh tỉnh, đúng là khó tin.

Thậm chí gã còn hơi nghi ngờ, Diêm Dục thật sự thích cái tên ám vệ gọi là Ngôn đó à, hay là Ngôn… thật ra là mồi hắn gắn trên lưỡi câu?

Nghĩ đến khả năng này, Diêm Phàm dè dặt đứng lên, tuy không thể xác định được, nhưng vẫn có thể có khả năng đó, nếu thật sự là vậy, vậy rất phiền phức!

Cho nên sau khi nhận được lời mời của Diêm Dục, gã mang theo toàn bộ ám vệ lúc gã tách khỏi nhà họ Diêm, như vậy mới làm gã cảm thấy hơi an toàn hơn chút.

Nhưng chờ đến khi Diêm Phàm lên đảo chính hồng môn yến Diêm Phàm nghĩ vẫn không xuất hiện, bầu không khí bình thản, như người một nhà ăn cơm không có gì đặc biệt, nhưung càng như vậy lại càng khiến Diêm Phàm không thể ngừng lo, thủ đoạn của đứa con trai này tuy gã chưa lãnh hội qua, nhưng không phải không hề biết gì.

Mình hại chết ám vệ thiếp thân của nó nhưng nó vẫn điềm nhiên như không có việc gì, chuyện khác thường tất có trá!

Rốt cuộc, sau khi dùng cơm xong Diêm Dục mở miệng, “Ba, thật ra hôm nay mời ba lên đảo cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn hỏi ba một chút, có biết chuyện người nằm vùng bị bắt là tác phẩm của ai không?”

Nếu đã muốn vạch mặt, Diêm Dục cũng không muốn nguỵ trang nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói mục đích của mình cho đối phương biết, hứn không muốn đối phương giải thích, dù sao đã có hết mọi chứng cứ, điều hắn cần làm là khiến đối phương hy vọng, đợi đến lúc đối phương thấy sắp thực hiện được dục vọng của mình, lại đạp gã xuống vực sâu tuyệt vọng!

“Ba cũng không biết rốt cuộc là ai làm, dù ba vẫn luôn điều tra, nhưng không có bất cứ manh mối nào.” Diêm Phàm nói cực kỳ đương nhiên, dù sao nhà họ Diêm đã điều tra lâu như vậy cũng không thấy, đương nhiên gã không có khả năng biết được cái gì.

“Thật không?” Nghe Diêm Phàm nói, Diêm Dục bỗng nở nụ cười, nụ cười đó làm Diêm Phàm cảm thấy nguy hiểm, “Nếu ba nói không biết, vậy để tôi nói cho ba biết, hi vọng ba có thể gánh được hậu quả đó.”

Lời nói của Diêm Dục như một ám hiệu, có người đi ra từ phòng cách phòng này không xa, ánh mắt trào phúng nhìn Diêm Phàm.

Mà Diêm Phàm nhìn thấy người đó thì trợn tròn mắt, vì người đó là Bạch Nghị — gia chủ hiện tại của nhà họ Bạch.

“Ông… tại sao ông lại ở đây!?” Nhìn thấy Bạch Nghị xuất hiện ở đây, Diêm Phàm chợt có cảm giác xấu, giống như có nhiều thứ đã vượt khỏi tầm khống chế của gã.

“Đương nhiên là vì bảo vệ tính mạng, gia chủ, ngài hẳn biết sau khi những chuyện ngài làm bị phát hiện sẽ có hậu quả gì chứ, nhưng ngài lại không chú ý đến an nguy của nhà họ Bạch, thậm chí khi thuộc hạ xin ngài rời khỏi, ngài vẫn không chịu đi, nhà họ Bạch đối với ngài mà nói không hề có bất cứ giá trị gì, nhưng đối với thuộc hạ, nhà họ Bạch là tất cả của mình!” Khi Bạch Nghị quyết định quy thuận Diêm Dục đã biết sẽ có cảnh này, cho nên lúc hắn nói ra những lời đó căn bản không hề có chút do dự nào.

“Ba, ba biết ba đang nói cái gì không!?” Bạch Linh Linh luôn ngồi im bên cạnh sau khi nghe Bạch Nghị nói, không nhịn được nữa, nguyện vọng của cô sắp được thực hiện rồi, tại sao bây giờ ba lại phá hư chứ!

“Đương nhiên tôi biết, với lại tôi đã nói những chuyện cô làm cho gia chủ nhà họ Diêm rồi!” Bạch Nghị nhìn Bạch Linh Linh, ánh mắt đầy yêu thương, như tình yêu của người làm ba, nhưng mỗi câu nói ra đều sâu sắc đâm vào ngực Bạch Linh Linh, “Đừng gọi tôi là ba, tôi nhận không nổi, loại người như cô vì mình mà có thể huỷ diệt mọi thứ không phải là con gái của tôi.”

Vì trở thành vợ của Diêm Dục, vì thực hiện dục vọng của mình, Bạch Linh Linh triệt để từ bỏ nhà họ Bạch, như vậy, hắn không có đứa con gái này!

“Ba, ba đang nói cái gì, con không hiểu.” Bạch Linh Linh mở to hai mắt dùng sức lắc đầu, dáng vẻ khiếp sợ, ánh mắt đau xót, dáng vẻ như bị người ba thân yêu làm tổn thương mình.

Chỉ là dáng vẻ đó lại không được mọi người có mặt thưởng thức, ngay cả ánh mắt còn không thèm nhìn ả.

“Ba, ông còn gì muốn nói không, nếu không thì xem chứng cứ của tôi đi.” Diêm Dục cười, ngay cả ánh mắt cũng có ý cười, Diêm Dục như vậy thật sự rất khác thường.

Dù là người bên cạnh Diêm Dục hay Diêm Phàm đều biết, Diêm Dục hiện giờ đã sắp đến cực hạn, vừa nghi ngờ Ngôn có phải đã chết hay không, vừa tự nói với mình Ngôn vẫn còn sống, hai loại tư tưởng này của hắn bảo trì sự cân bằng quỷ dị, một khi sự cân bằng này bị đánh vỡ, tám chín phần mười Diêm Dục sẽ triệt để sụp đổ.

“Không cần chứng cứ.” Diêm Phàm như đã hiểu được trạng thái của Diêm Dục, đương nhiên có biện pháp ứng đối, gã tiêu sái đi từng bước đến trước mặt Diêm Dục, trên mặt mang theo nụ cười nắm chắc thắng lợi trong tay, “Ba thừa nhận, những chuyện đó đều do ba làm, hơn nữa ba còn có vài chuyện muốn nói với con.”

Thấy Diêm Phàm cười quỷ dị, Đại trưởng lão chợt có cảm giác xấu thật xấu, lúc gã định ngăn cản Diêm Phàm, đối phương đã mở miệng, “Con luôn muốn biết tung tích của tên ám vệ kia phải không, giờ ba nói cho con biết, nó chết rồi!”

Chết… rồi? Ai chết? Ngôn?

Trong nháy mắt, tư tưởng của Diêm Dục hơi trì trệ, hắn có chút không phân biệt được đối phương đang nói cái gì, rõ ràng hiểu được từng chữ, nhưng tại sao nói cùng nhau thì hắn lại không rõ câu đó có ý nghĩa gì.

“Không tin?” Thấy Diêm Dục vẫn không sụp đổ, Diêm Phàm kiên trì nỗ lực, “Ba nói cho con biết, lúc đó chính ba nổ boom, từ camera ba thấy rõ, tên ám vệ yêu dấu của con đã bị nổ thành năm bảy miếng, ha ha, Diêm Dục, con thương nó lắm mà, tại sao nó chết rồi mà con vẫn còn sống?”

Em ấy chết… Tại sao mình… còn sống?

Em ấy chết? Em ấy là ai? Ngôn…?

Đầu óc Diêm Dục hơi trì độn, hiện lên lời nói lúc nảy của Diêm Phàm.

Em ấy chết rồi tại sao mình vẫn còn sống? Ngôn… chết rồi, tại sao mình vẫn còn sống…

Tại sao…

Tại… mình phải báo thù cho Ngôn, khiến những người hại chết Ngôn muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong!

Nhìn thấy Diêm Dục bỗng trầm mặc, mọi người lo lắng, dù từ ban đầu mọi người đã đoán được Ngôn thật sự lành ít dữ nhiều, nhưng giờ bị Diêm Phàm nói thẳng, gia chủ có thể chịu nổi không?

Mà ánh mắt Diêm Phàm thì tràn đầy kích động, thấy Diêm Dục như vậy nhất định là không chịu nổi rồi, gã có thể từ bi tiễn nó đi một đoạn đường!

Khuôn mặt gã cười đắc ý, Diêm Phàm vươn tay, hướng đến cổ Diêm Dục, chỉ cần vặn nhẹ một cái, người này sẽ biến mất khỏi thế giới này, sau đó gã lại có thể làm chủ nhà họ Diêm lần nữa, ai cũng không thể phản đối được.

Nhưng tay gã còn chưa chạm được Diêm Dục, cổ của mình đã bị hai bàn tay to bóp, cái tay đó rất có kỹ xảo, khiến gã cảm được sự hít thở không thông, nhưng sẽ không để gã chết nhanh chóng, đây không phải muốn mạng của gã, mà muốn tra tấn gã.

“Ha ha, Diêm Phàm, ông hỏi tôi tại sao tôi còn sống, những người làm tổn thương Ngôn còn chưa chết thì sao tôi nhẫn tâm chết trước được!” Diêm Dục ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn trong treo lại hiện lên đầy huyết sắc, cười dữ tợn, vì lí do chiều cao, Diêm Dục cúi đầu nhìn Diêm Phàm, ánh mặt trời sau lưng khiến khuôn mặt Diêm Dục chìm vào trong bóng tối, chỉ có tia sáng khát máu trong cặp mắt kia ánh vào mắt Diêm Phàm.

Không… không, không được… không được!” Do bị nghẹt thở, mặt Diêm Phàm đỏ tía, cảm nhận lực ở cổ ngày càng lớn, đến tận giờ Diêm Phàm mới hiểu mình dữ nhiều lành ít, vốn nghĩ sau khi bị kích thích đối phương sẽ mất kiểm soát.

Mà đối phương thật sự mất kiểm soát, nhưng loại mất kiểm soát này không phải loại gã muốn, gã muốn Diêm Dục chết, không phải gã chết!

“Gia chủ ngài ấy…” Điên rồi…

Những lời này Đại trưởng lão không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu rõ, hiện giờ gia chủ đã hoàn toàn mất lý trí, hận không thể giết chết toàn bộ người đã hại Ngôn.

Lúc này Diêm Dục một tay bóp cổ Diêm Phàm, nhưng ánh mắt lại rơi vào người Bạch Linh Linh.

Người này cũng là hung thủ hại chết Ngôn, một người cũng không thể bỏ qua!

Hiểu suy nghĩ này của Diêm Dục, Đại trưởng lão lập tức tiến lên ngăn cản Diêm Dục, trong lòng Đại trưởng lão cũng hiểu, niềm tin báo thù cho Ngôn chính là thứ đang chống đỡ cho gia chủ, nếu thật sự báo được thù, vĩnh viễn đều sẽ không có gia chủ đời tiếp theo!

“Gia chủ, ngài không thể giết hai người này, bọn họ làm tổn thương Ngôn thiếu gia, muốn báo thù cho Ngôn thiếu gia, ném bọn họ vào phòng tối trừng phạt là được rồi, sau đó đợi Ngôn thiếu gia về tự mình giải quyết bọn họ, ngài đồng ý không?” Đại trưởng lão nói rất nhẹ nhàng, sợ nói lớn sẽ khiến Diêm Dục thật sự bóp chết người trong tay.

“Đợi Ngôn về tự mình…”

“Vâng, đợi Ngôn thiếu gia quay về tự mình xử lý người này.” Đại trưởng lão thấy Diêm Dục nghe lời mình từ từ buông lỏng tay, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Ngôn còn có thể quay về?” Do Đại trưởng lão nói, Diêm Dục dường như khôi phục được ít lý trí, ánh mắt chờ mong nhìn Đại trưởng lão.

“Đương nhiên, Ngôn thiếu gia lợi hại như vậy nhất định sẽ quay về, ngài phải có lòng tin với Ngôn thiếu gia.” Thấy gia chủ như vậy, Đại trưởng lão không biết nên nói gì, rõ ràng là người mạnh mẽ, nhưng vào lúc này lại tràn đầy chờ mong vì một hy vọng không thể trở thành hy vọng.

“Được, đợi Ngôn… quay về…” Nói xong, khí lực của Diêm Dục giống như cạn kiệt toàn bộ, ngã trên mặt đất, vào lúc đó, một giọt nước mắt thuận theo khoé mắt căng nứt chậm rãi chảy xuống, mang theo một dòng máu màu đỏ.

“Huyết lệ…”

Không biết ai đã nói câu này, trong nháy mắt làm mọi người trầm mặc.

Rốt cuộc là yêu đến thế nào mới vừa nghe được tên của đối phương đã khiến người ta không còn lý trí, lại được nghe tên của đối phương lần nữa thì bình tĩnh trở lại.



Trong bệnh viện, một thanh niên nằm trong phòng bệnh, sắc mặt cậu trắng bệch, trên người có vô số miệng vết thương lớn nhỏ, cả người đều bị băng bó, nhìn xa như một cái xác ướp, nhưng nhìn dáng vẻ đó của cậu lại không có bất cứ ai cảm thấy buồn cười, vì trạng thái hiện tại của cậu thật sự quá thê thảm, cho dù đã được băng, nhưng máu tươi vẫn chảy thấm băng.

“Bác sĩ, nhóc đó… cậu ấy sao rồi?” Một phu nhân nhan sắc thanh tú đứng trước cửa phòng bệnh vẻ mặt đầy lo lắng, vì thương thế trên mặt thanh niên không nghiêm trọng lắm, cho nên mơ hồ có thể nhìn ra dung mạo của cậu hơi giống với phu nhân đứng ngoài cửa.

“Tình huống của người bệnh rất ổn định, không nguy hiểm đến tính mạng, xin ngài an tâm.” Nhìn sắc mặt lo lắng của bà ấy đã hiểu bà ấy lo lắng cho người bệnh, cho nên ngữ khí của bác sĩ rất ôn hoà, “Ngài đừng lo, do cậu ấy bị mất máu quá nhiều và đầu bị va chạm, cho nên hiện giờ chưa thể tỉnh lại.”

“Thật không? Thật… thật tốt quá, con ơi, con của mẹ, con không sao rồi.” Sau khi nghe bác sĩ nói, phu nhân trẻ tuổi không nhịn nổi khóc oà lên.

Đối với vị phu nhân đang khóc này bác sĩ đã biết nên không trách, vị phu nhân này xuất hiện từ ngày đầu tiên người bệnh được đưa đến, mỗi lần xuất hiện sẽ đều hỏi tình huống của người bệnh, lúc biết được đã an toàn sẽ im lặng khóc nức nở, sau này y mới biết, vị phu nhân này khẩn trương như vậy là do người thanh niên này có thể là đứa con bị mất nhiều năm của bọn họ.

Y còn nhớ rõ, lúc có báo cáo DNA, vị phu nhân này ôm người thanh niên trong kia khóc rất lâu, xem ra bà thật sự rất yêu con của mình.

“Vợ ơi đừng khóc, con của chúng ta không sao đâu, đừng lo, con nhất định sẽ tỉnh lại.” Người đàn ông đứng cạnh phu nhân trẻ tuổi vỗ vỗ vai bà, sau đó quay đầu nhìn về thanh niên nằm trong phòng bệnh, ánh mắt cũng hơi lo lắng.

Con của bọn họ cuối cùng cũng về rồi, nhưng tình cảnh đẫm máu này lại khiến cho hai người rất lo lắng.