Chương 14: Chuông gió ở Kathmandu

Sau khi cả ba người đến homestay, tất cả đều bày tỏ sự hài lòng với cách bài trí của homestay này.

Homestay là một dãy phòng, tuy bài trí đơn giản nhưng rất sạch sẽ, ở trong này cũng cảm thấy rất thoải mái.

Họ lần lượt trở về phòng của mình, sau khi thu xếp đồ đạc xong thì chính là lúc giải mã nhiệm vụ đầu tiên.

PD Trương giao cho bọn họ một phong bì, đồng thời chúc mừng nói: “Chúc mừng các người đã thành công đến được khu Thamel, đây là nhiệm vụ đầu tiên của các người, chúc mọi người may mắn.”

Tiêu Nhã cầm lấy phong bì, dường như không thể chờ đợi thêm được nữa, cô ấy mở phong bì ra đọc nội dung bên trong.

Bên trong phong bì là một tấm thẻ với dòng chữ “Thẻ nhiệm vụ” được viết đậm ở trên cùng.

Tiếp theo là phần giới thiệu:

Nhiệm vụ thành viên của [Nhật ký du lịch trong mơ]: Chuông gió ở Kathmandu.

Mô tả nhiệm vụ: Các thành viên đến ba khu thắng cảnh ở Kathmandu để chụp ảnh với ba loại động vật. (Lưu ý: Mỗi loại phải chụp với ít nhất ba con vật. Việc lựa chọn danh lam thắng cảnh tùy theo quyết định của các thành viên.)

“Chụp ảnh?” Tiêu Nhã hơi cao giọng, tựa hồ có chút khó tin: “Còn là ba nơi trong một ngày?”

Thời Tiêu Ngư cũng hơi nhíu mày, nhìn những nhiệm vụ được viết trên thẻ nhiệm vụ.

Cô vẫn nhớ nhiệm vụ này, đây cũng chính là nhiệm vụ đầu tiên ở kiếp trước của cô.

Chỉ là trong chương trình lúc đó Thời Tiêu Ngư quá kiêu ngạo, vừa mới đến thì đã cảm thấy không thích ứng được.

Sau khi vội vã đến Kathmandu, hôm đó, Thời Tiêu Ngư nói bản thân cảm thấy không khỏe, điều này làm ảnh hưởng trực tiếp đến cả đội và không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ đầu tiên không hoàn thành, thậm chí hai nhiệm vụ phía sau còn không có cơ hội xem.

Và nhiệm vụ đầu tiên này, cô chỉ có cơ hội đọc phần giới thiệu, người trong đội vốn dĩ không chấp hành, cho nên không thể dựa theo kiếp trước mà tham khảo, đành phải bắt đầu lại từ đầu.

Thời Tiêu Ngư cũng không biết nên tìm ba khu thắng cảnh nào.

Kính Gia Uyên chỉ yên lặng nhìn bản mô tả nhiệm vụ, ngẩng đầu nhìn hai người kia đang sững sờ một lúc lâu, anh trầm giọng nói: “Những danh lam thắng cảnh nổi tiếng hơn ở Kathmandu là quảng trường Durbar, bảo tháp Bồ Tát, Miếu nữ thần Kumari, đền Swayambhunath,… Trong số đó, ở quảng trường Durbar có chim bồ câu, đền Swayambhuna còn được gọi là đền Khỉ, nằm trên ngọn đồi cách khu vực Thamel hai cây số, và con vật thứ ba là… “

Kính Gia Uyên khẽ cụp mắt xuống, nói tiếp: “Nhiều người ở Nepal tin theo đạo Hindu. Trong đạo Hindu, bò được coi là vật linh thiêng, tôi nghĩ chúng ta muốn tìm thấy bò cũng không khó.”

Ánh mắt có chút lo lắng của Tiêu Nhã đột nhiên bình tĩnh lại, khi cô ấy nhìn Kính Gia Uyên, ánh mắt dựa dẫm và ngưỡng mộ không thể che giấu được.

Còn Thời Tiêu Ngư thì ánh mắt lấp lánh như sao nhìn Kính Gia Uyên.

Lúc đến, cô đã có chiến lược sẵn, nhưng đột nhiên đối diện với nhiệm vụ này cũng có hơi sững sờ.

Nhưng không ngờ idol của cô lại mau lẹ như vậy, nói ra giải pháp một cách rõ ràng mạch lạc.

Ở kiếp trước, cô biết Kính Gia Uyên học thức uyên bác, nhưng đây là lần đầu tiên cô trực giác cảm nhận được điều này.

Thời Tiêu Ngư một lần nữa mang theo ánh mắt dịu dàng nhìn Kính Gia Uyên, một người xuất sắc như vậy thật sự không nên chết sớm, cô nhất định sẽ không để bi kịch trước đây tái diễn.

Sau khi xác định mục tiêu cụ thể của nhiệm vụ ngày mai, bước tiếp theo là lập kế hoạch chung cho ngày mai.

Sau hơn nửa giờ thảo luận, cuối cùng cả ba cũng quyết định được hành trình ngày mai.

Có thể thấy, sau khi đã xác định được hành trình, ba người đều cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.

Thời Tiêu Ngư đứng dậy, nhìn đồng hồ trên tường, lập tức hỏi: “Chúng ta có nên xuống ăn tối không?”

Tiêu Nhã cũng nhìn đồng hồ, bây giờ đã là năm giờ chiều.

Mặc dù sáng nay cô ấy ăn rất nhiều, nhưng buổi trưa lại không có thời gian ăn cơm, cộng thêm suốt chặng đường quần quật tới bây giờ cũng cảm thấy đói rồi.

Hơn nữa nếu ăn muộn quá thì sẽ dễ béo phì lắm.

Đối với những ngôi sao thời thượng như cô ấy mà nói, đó là một thảm họa.

Thế là Tiêu Nhã lập tức đồng ý: “Tôi cũng cảm thấy chúng ta nên xuống dưới ăn chút gì đó, lúc đến đây tôi có chú ý, chủ nhà dưới lầu có mở một quán ăn nhỏ, hôm nay chắc mọi người cũng khá mệt rồi, hay là tối nay ăn ở đây đi.”

Sau khi nói xong, cô ấy vô thức nhìn Kính Gia Uyên, chờ đợi câu trả lời của anh.

Kính Gia Uyên gật đầu, trầm giọng nói: “Tôi sao cũng được.”

Quyết định xong, ba người cùng nhau xuống nhà hàng nhỏ dưới lầu.

Nhà hàng nhỏ này do một chủ nhà Hoa kiều mở nên tất cả các món ăn đều là món Hoa, cũng có thể nấu mấy món ăn gia đình.

Giá cả cũng tương đối hợp lý, món chay thường là hai mươi tệ một suất, món thịt thì ba mươi đến bốn mươi tệ, nói một cách tương đối thì đó là một mức giá khá rẻ.

Khi bà chủ nhà nhìn thấy ba người, lập tức mỉm cười đi tới.

Bà ấy trò chuyện với ba người một lúc, hỏi ở đây có quen không, có cần gì cứ việc nói cho bà ấy.

Cả ba cảm ơn, trong lúc đó vẫn tiếp tục cầm thực đơn lên xem.

Ở đây chắc có nhiều người Trung Quốc đến ăn nên thực đơn được viết bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh, Thời Tiêu Ngư nhìn một lúc, nhưng không gọi món.

Cô khẽ nghiêng đầu, chờ hai người gọi đồ ăn.

Tiêu Nhã nghiêm túc nhìn, ngón tay không ngừng trượt trên menu, cuối cùng cô ấy miễn cưỡng gọi một phần gà Kung Pao và một phần bắp cải chua.

Kính Gia Uyên chỉ nhìn lướt qua, nhàn nhạt nói: “Một phần cơm chiên trứng, cảm ơn.”

Ánh mắt Thời Tiêu Ngư khẽ động, nhưng cô không nói gì.

Hai người đều gọi món xong, ánh mắt của bà chủ lập tức chuyển sang người Thời Tiêu Ngư.

Thời Tiêu Ngư do dự một chút, lúc này đã gọi một phần đồ mặn và một phần đồ chay, ba người ăn thì có hơi ít một chút, dù sao từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, Tiêu Nhã gọi hai món có thể ăn chung với cơm, cô gọi thêm một phần canh thanh đạm là được, cô liền lật tìm đến trang canh.

Bà chủ nhà niềm nở giới thiệu: “Hay là gọi món canh rau đậu phụ này đi.”

“Cũng được, cho tôi gọi thêm món canh đậu phụ này, cảm ơn.” Ba người gọi bữa xong, thì im lặng ngồi ở đây chờ.

Trong đầu Thời Tiêu Ngư nhanh chóng tính toán chi phí cho tối nay, tiền ăn cho ba người tổng cộng là chín mươi tệ.

Số tiền ban đầu họ có tính theo nhân dân tệ là hai ngàn sáu trăm tệ, sau khi trừ tiền phòng ba đêm ở nhà nghỉ vẫn còn dư hơn một ngàn sáu trăm tệ, sau bữa ăn này chỉ còn lại hơn một ngàn năm trăm tệ.

Thời Tiêu Ngư khẽ thở dài trong lòng, với hơn một ngàn năm trăm tệ, không chỉ tiền ăn ba bữa mà còn cả vé tham quan và chi phí đi lại, quả là có hơi khó khăn.

Thời gian chờ không lâu, chẳng mấy chốc, bà chủ đã mang đồ ăn tới.

Ánh mắt ba người đều vô thức nhìn món ăn, có thể nói, món ăn trông chẳng mấy bắt mắt.

Thời Tiêu Ngư thấy bắp cải chua dường như đã được chiên hơi quá lâu, héo hết cả rồi.

Gà Kung Pao thì để lửa quá lớn, bị khét một chút rồi.

Món canh đậu hũ khá ưng ý, cũng chẳng có gì để phàn nàn.

Tuy nhiên, món cơm chiên trứng của Kính Gia Uyên thậm chí còn kém hấp dẫn hơn so với tiệc buffet của khách sạn năm sao hồi sáng, một số hạt cơm thậm chí còn chưa được chiên qua, vẫn còn vón cục.

Thời Tiêu Ngư lặng lẽ nhìn chằm chằm Kính Gia Uyên, anh cũng chẳng nói gì, cầm thìa xúc một ít cơm chiên trứng cho vào miệng, chậm rãi nhai.

Anh không để lộ ra chút biểu cảm gì, hoàn toàn không thể biết được liệu anh có thích món cơm chiên trứng này hay không.

“Tiểu Ngư, không muốn ăn sao?” Tiêu Nhã để ý thấy Thời Tiêu Ngư không động đũa, tưởng rằng cô lại mắc bệnh công chúa, nên khẽ nhíu mày nhắc nhở.

Hai ngày ở bên nhau, cô ấy phát hiện Thời Tiêu Ngư thật sự không giống như trong lời đồn.

Cho nên trong lòng cô ấy cũng có chút thiện cảm với cô, cô ấy nghĩ, nếu vì đồ ăn trông không được thẩm mỹ mà cô không chịu ăn, chuyện này mà được quay lên, khó tránh lại bị khán giả mắng chửi.

Tiêu Nhã vẫn nhắc nhở.

Thời Tiêu Ngư nghe thấy câu này của Tiêu Nhã, cô đột nhiên bừng tỉnh lại: “A, tôi ăn chứ.”

Nói xong, cô nhanh chóng cuối đầu xuống, gắp một miếng bắp cải chua.

Vừa ăn một miếng, Thời Tiêu Ngư khẽ nhíu mày.

Đầu tiên phải kể đến cách cắt bắp cải sai, bắp cải tương đối dày nên khi cắt phải để dao nghiêng một chút, lá thì miếng to miếng nhỏ, lúc xào lên không được chín đều.

Kỹ thuật thì không nói nữa, nói tiếp đến hương vị.

Món ăn này thực ra là một món ăn gia đình rất phổ biến, về cơ bản thì nhà nào cũng nấu, những đầu bếp có tay nghề tạm ổn cũng có thể nấu món này rất ngon. Tiếc là bà chủ nhà có vẻ không giỏi nấu nướng cho lắm, mùi vị món này hơi thất bại một chút.

Nghĩ lại, chủ nhà này không phải là một chủ quán ăn chuyên nghiệp, hương vị cũng tệ hơn nhiều so với những nhà hàng nhỏ bình thường ở Trung Quốc.

Nhưng ở một nơi như thế này, có thể ăn no là đủ lắm rồi, cũng không mong gì nhiều.

Cô cúi đầu ăn, theo bản năng nghề nghiệp của kiếp trước, trong đầu cô cứ phân tích thứ tự, kỹ thuật và nguyên liệu của món ăn này.

Thậm chí sau khi phân tích xong cô cũng đã tìm được cách để cải thiện món ăn này.

Bắp cải này có vị ngọt thanh, các nguyên liệu cũng tạm ổn, nếu sau khi cho dầu vào nồi có thể dùng gừng, tỏi băm để tạo hương thơm thì tốt, à đúng rồi, giá như cho thêm một chút ớt ngâm thì hoàn hảo...

Món ăn này bị dở chủ yếu là do bỏ quá nhiều giấm, che mất hoàn toàn mùi thơm của bắp cải. Nếu giảm một nửa lượng giấm ban đầu, chia ra hai lần, lần thứ nhất để tạo hương thơm, lần thứ hai cho một lượng nhỏ giấm vào là được.

Trong đầu cô nhanh chóng hình thành công thức để cải thiện cho món ăn này.

Thời Tiêu Ngư nhận thấy bản thân lại mắc bệnh nghề nghiệp, cô đột nhiên bật cười.

Sau khi đánh giá sơ bộ mùi vị của những món ăn này, cô bất giác nhìn Kính Gia Uyên bên cạnh, quả nhiên không ngoài dự đoán, cơm chiên trứng trong bát Kính Gia Uyên chỉ ăn được vài miếng, còn cái thìa thì hoàn toàn chưa được động đến, có thể biết anh cũng chưa động đến món canh đậu phụ kia.

Kính Gia Uyên không thích đậu phụ hay là không thích rau?

Nhắc mới nhớ, buổi sáng anh đã nếm đủ món ăn, nhưng một ngụm canh ngô anh cũng không uống, lẽ nào anh không thích canh sao?

Thời Tiêu Ngư bất giác hơi nhíu mày suy nghĩ.

“Tiểu Ngư, cô ăn xong chưa?” Tiêu Nhã hỏi khi thấy cơm trong bát của Thời Tiêu Ngư đã cạn đến đáy, chủ động hỏi.

“Ừ, xong rồi.” Thời Tiêu Ngư hoàn hồn lại, vội vàng đáp.

Họ gọi bà chủ nhà thanh toán bữa ăn, bà chủ nhìn thấy thức ăn trong bát của Tiêu Nhã và Kính Gia Uyên hầu như không được động đến thì nét mặt hơi thay đổi một chút, đương nhiên là cũng cảm thấy thất vọng.

Kiếp trước Thời Tiêu Ngư từng kinh doanh một quán ăn vặt, cô có thể hiểu được nét mặt này, rõ ràng đang buồn bã món ăn mình hết lòng nấu ra không được thực khách yêu thích.

Vẻ mặt của cô hơi thay đổi, mỉm cười nói với Tiêu Nhã: “Chị Tiêu Nhã và Gia Uyên cần giữ dáng nên phải hy sinh rất nhiều vì bản thân, không thể ăn nhiều cơm được.”

Tiêu Nhã cũng cảm thấy hơi ngượng vì để lại quá nhiều thức ăn thừa trước mặt bà chủ.

Không ngờ Thời Tiêu Ngư lại nói giúp mình, Tiêu Nhã lập tức đáp lời: “Biết làm sao được, chúng tôi làm nghề này, nếu không biết quản lý vóc dáng của mình thì sẽ thất nghiệp mất.”

Nghe vậy, bà chủ liếc mắt nhìn sang chiếc máy quay ở bàn bên cạnh, chợt hiểu ra điều gì đó, trên mặt nở nụ cười giản dị, nói: “Vậy các người cực khổ quá rồi.”

Nói rồi, bà ấy nhìn cái bát trống rỗng trước mặt Thời Tiêu Ngư, hơi sững sốt, hỏi theo bản năng: “Cô không cần giữ dáng à?”

Thời Tiêu Ngư: “...”

Cô nhanh chóng quay đầu lại nói: “Tôi không cần.”

“Tại sao?” Bà chủ có chút tò mò.

Thời Tiêu Ngư không đổi sắc mặt: “Tôi tăng cân thì làm diễn viên hài.”

Kính Gia Uyên và Tiêu Nhã: “...”