Chương 20: Những đứa trẻ được chọn làm nữ thần kumari

Những người đầu tiên phát hiện ra là một nhóm bạn trên Weibo.

Trước đó không lâu, phía chính phủ mới tung ra một mấu tin phỏng vấn, bọn họ xem rất thích thú nhưng vẫn cảm thấy chưa đã nghiền. Chờ đến khi chính thức phát sóng vẫn còn phải hai, ba tháng nữa, trong thời gian này bọn họ chỉ có thể hóng cảnh hậu trường mà thôi. Được cái tổ chương trình đã không khiến họ thất vọng, rất nhanh cảnh hậu trường thứ hai đã được đăng lên.

Cảnh hậu trường đầu tiên là khi họ chọn nguyên liệu nấu ăn, bộ dạng nghiêm túc chọn đồ ăn của Thời Tiêu Ngư lập tức khiến cho một đám anti-fan cười hả hê.

“Đây không phải là đi làm cơm sao, lúc chọn nguyên liệu nấu ăn nhìn cô ta rất nghiêm túc đó, chắc là vì chẳng biết mình đang cầm trên tay cái gì.”

“Từ từ, sao bọn họ lại tự đi chọn nguyên liệu thế? Chẳng lẽ họ muốn tự nấu à? Trong ba người họ sẽ có người nấu sao?”

“Có khi là bắt nạt Tiêu Nhã đấy, vừa nhìn đã biết cô công chúa nhỏ Thời Tiêu Ngư kệch cỡm này ăn không quen đồ bên ngoài nên chủ động đề xuất tự nấu ăn. Ha ha, tôi biết thừa cô ta sẽ làm phiền người khác mà, mua xong nguyên liệu thì sẽ ném vào bếp chờ Tiêu Nhã nấu cho, kịch bản này tôi cũng viết được.”

“Quả nhiên xấu tính vẫn hoàn xấu tính.”



Có điều rất nhanh video đã quay đến cảnh trong phòng bếp. Tiêu Nhã và Thời Tiêu Ngư đều bận bịu trong phòng bếp, camera chỉ quay lưng của hai người họ nên không ai nhìn rõ hai người đang làm cái gì.

“Ôi trời ơi, sao hôm nay xấu tính lại vào bếp thế? Chẳng lẽ là lương tâm của công chúa nhỏ đột nhiên bùng phát biết tự ngượng à?”

“Nếu cô ta thật sự có thể thay đổi tôi liền thoát anti. Chỉ đáng tiếc là điều này sẽ không bao giờ xảy ra.”

“Từ từ, tôi có việc muốn hỏi, Thời Tiêu Ngư xuống bếp á? Hoảng sợ.jpg. Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên cái lần cô ta chiên trứng dẫn tới cháy nhà với tiếng xe cứu hỏa hú đó đâu.”

“Gia Uyên nhà chúng tôi ở cùng cô ta, tính mạng của anh ấy sẽ bị nguy hiểm đúng không!!!”

Ngay sau đó là một cảnh quay gần. Đó là cảnh thái cà rốt, một bên là Tiêu Nhã thái cà rốt một bên là Thời Tiêu Ngư thái.

Tổ chương trình thêm hiệu ứng hai người tỏa ra vầng hào quang rực rỡ, nhưng bàn tay đã bị làm mờ, chỉ có thể thấy động tác tay của họ chứ không biết họ đang làm gì.

Hai cảnh quay gần này thực sự là đối lập nhau quá mãnh liệt.

Một bên động tác cứng đờ, dao giơ lên nửa ngày mới thái xuống, cắt cà rốt từng khúc từng khúc một… Không, phải nói là cắt cà rốt dài ngắn to nhỏ không đều nhau, khiến cho người xem sốt ruột.

Một bên động tác nước chảy mây trôi, miếng cà rốt cắt ra đều chằn chặn thoạt nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Nếu không phải biết trước đây là cảnh nấu ăn của hai người Tiêu Nhã và Thời Tiêu Ngư, bọn họ còn cho là một đầu bếp nào làm nữa cơ.

“Mẹ ơi, Thời Tiêu Ngư thái cà rốt thật khiến cho tôi đau mắt mà.”

“Lầu trên ơi, sao cậu biết là Thời Tiêu Ngư thái cà rốt xấu thế?”

“Không phải Thời Tiêu Ngư thái thì là ai được nữa? Nếu mà cô ta thật sự có kỹ thuật thái rau củ như thế thì tôi tình nguyện livestream trồng cây chuối gội đầu!”

“Lầu trên trồng cây chuối gội đầu à, tôi nhớ mặt cậu rồi đấy, nếu mà là Thời Tiêu Ngư thái đẹp thì cậu không được nuốt lời.”



Cuộc cãi vã bắt đầu trở nên lạc đề, bọn họ lại mải tranh luận xem làm thế nào mới có thể trồng cây chuối gội đầu.

Trong sự lạc đề đó lại có một người bình luận.

“Có điều tôi muốn nói là Thời Tiêu Ngư có vẻ không giống trước kia lắm, cô ta vậy mà cũng biết xuống bếp hơn nữa còn phụ giúp, nói thật tuy rằng tôi vẫn luôn không thích cô ta nhưng hành động này vẫn khiến tôi có hảo cảm.”

“Mặc dù thái cà rốt có hơi vụng về nhưng nếu cô ta không mắc bệnh công chúa thì tôi cũng không chửi đâu.”



Thời điểm chương trình đăng Weibo thì những người đại diện của những người nổi tiếng tham gia chương trình cũng lên xem.

Từ khi Kính Gia Uyên đi trong lòng Tông Lương vẫn luôn thấp thỏm bất an. Không chỉ riêng anh ta mà bất kỳ người đại diện của ai làm việc cùng Thười Tiêu Ngư đều sẽ lo lắng.

Mãi cho đến khi một cảnh hậu trường được tung ra, thấy Kính Gia Uyên trả lời phỏng vấn cực kỳ thoải mái mới khiến cho Tông Lương thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nghệ sĩ của anh ta anh ta biết, hiện tại xem ra cũng chưa có gì xấu.

Thời Tiêu Ngư hẳn là không làm gì tồi tệ.

Chỉ là trong lòng anh ta còn thầm lo một chuyện khác, một chuyện rất ít người biết đó là Kính Gia Uyên…có bệnh kén ăn.

Vấn đề này anh ta đã tìm đủ mọi cách để giải quyết nhưng có điều hiệu quả không được tốt lắm.

Hiện tại đi đến Nepal…trước khi xuất phát anh ta cũng đã tìm hiểu qua, điều kiện ăn uống của Nepal cực kém, ngày thường thứ gì Kính Gia Uyên cũng ăn không vào rồi, đi đến đấy chẳng phải sẽ càng tệ hơn sao?

Anh ta đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, nếu đến lúc đó tình huống không tốt thì anh ta nhất định sẽ cưỡng ép hủy thu hình, hợp đồng cũng ghi không được làm ảnh hưởng đến sức khỏe của Kính Gia Uyên.

Cho nên khi nhìn thấy các cô gái chủ động nấu cơm Tông Lương cũng thoáng yên tâm hơn một chút, dù sao tự nấu cũng đỡ hơn ăn đồ ăn bên ngoài.

Nhìn một lát liền đến cảnh họ ngồi ăn cơm.

Máy quay trực tiếp lia đến Kính Gia Uyên, đầu tiên là xới cơm chiên nhưng không ăn ngay mà lấy một chiếc chén khác chia cơm thành hai phần, trông có vẻ anh chỉ định ăn một phần cơm.

Tông Lương nhìn cái cảnh quen thuộc này mà thở dài.

Bệnh kén ăn hành hạ khiến anh chẳng bao giờ ăn hết nổi một phần cơm, ăn được nửa phần như thế đã là tốt rồi…

Có điều chỉ một thoáng anh đã ăn hết nửa phần đó.

Khi Tông Lương cho rằng như vậy là hết thì thấy Kính Gia Uyên thế mà lại múc nửa phần còn lại vào chén của mình.

Cái này cũng không nói làm gì nhưng mà anh ấy…ăn hết sạch rồi!

Trước màn hình điện thoại Tông Lương nhảy cẫng trên sô pha, kích động tới nỗi tay run run.

Anh anh anh ấy…anh thực sự ăn hết một phần cơm hoàn chỉnh rồi!

Lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua!

Tông Lương bỗng nhiên có cảm giác vui sướиɠ đến muốn khóc, anh ta vội vàng rút khăn giấy ra lau nước mắt nước mũi, kích động đến nỗi nói năng cũng lộn xộn.

Đây là cơm chiên ai làm? Bất kể là ra giá cao bao nhiêu anh ta cũng muốn mời về cho bằng được…

Không đúng. đây là cảnh hậu trường mà, chỉ có thể là do Tiêu Nhã hoặc Thời Tiêu Ngư làm thôi. Nếu là Tiêu Nhã thì bao nhiêu tiền cũng vô dụng.

Trong mắt Tông Lương lập lòe ý chí, sau khi chương trình kết thúc anh ta phải tâm sự thủ thỉ với người đại diện của Tiêu Nhã một chút mới được.

Dùng tài nguyên, đổi lại cô ấy có thể làm giúp cho Gia Uyên vài bữa cơm, cũng có thể nhỉ…

Nghĩ như vậy nhưng trong đầu anh ta lại nảy sinh một suy nghĩ khác, nếu người làm cơm chiên là Thời Tiêu Ngư thì sao?

Ý nghĩ này vừa mới chớm nở đã bị anh ta hung hăng dập xuống. Nói đùa chứ, xấu tính mà biết làm cơm chiên ngon thế sao?

Nhưng nếu thật là cô …

Sắc mặt của Tông Lương trở nên hơi bối rối, hy vọng ông trời không cần phải chơi anh ta như vậy.

Bên kia, sau khi ba người chụp xong thì vui vẻ đi dạo quanh quảng trường Durbar.

Tiêu Nhã còn chạy lại xem hiệu quả sau khi chụp ảnh, chỉ là vừa thấy ảnh cô ấy liền hơi nhăn mày lại.

Trong bức ảnh Thời Tiêu Ngư cười tỏa nắng hoạt bát, Kính Gia Uyên cả người đều toát ra sự ấm áp, thậm chí anh chụp ảnh còn đặc biệt chụp lại khoảnh khắc anh gãi cằm chú chim bồ câu kia.

Hai người đều chụp rất có hồn, chỉ có cô mặc váy tuy rằng tư thế lúc ngồi xổm xuống rất ưu nhã nhưng so với Thời Tiêu Ngư Kính Gia Uyên lại ít có hồn hơn.

Xem ra cô ấy không thích hợp ngồi xổm, thích hợp đứng chụp ảnh.

Ảnh này nhất định sẽ được tổ chương trình đăng lên, ở cảnh tiếp theo cô nhất định sẽ chú ý ngàn vạn lần không thể ngồi xổm nữa.

Ba người cùng dạo bước trên quảng trường Durbar, giọng nói trong trẻo của Kính Gia Uyên cho hai người biết những điều anh biết về địa phương này.

Ba người đang đi thì thấy một nhóm người khá đông đang tập trung, đến gần mới phát hiện những người này tình cờ là một đoàn du lịch đến từ chính Trung Quốc. Mà trong số họ có một hướng dẫn viên đang giới thiệu về văn hóa và lịch sử của quảng trường Durbar.

Ba người tới gần thì vừa lúc nghe được hướng dẫn viên du lịch nói: “Nơi này là điện thờ nữ thần Kumari trứ danh. Hôm nay cả nhà ta rất may mắn vì nữ thần sẽ xuất hiện ở cửa sổ đền, tôi nói qua một số quy tắc, đợi lát nữa nữ thần xuất hiện mọi người không được nói chuyện riêng và càng không được chụp ảnh nhé.”

Ba người nghe được lời này thì hơi sửng sốt, thế nhưng rất nhanh họ đã trở nên vui sướиɠ.

Nữ thần xuất hiện trên cửa sổ, đây thực sự là một cơ hội hiếm có. Bọn họ quả thật rất may mắn mới gặp được cảnh này, các đoàn du lịch khác có đi cũng chưa chắc gặp may như vậy.

Ba người đi đến trước điện thờ nữ thần Kumari, nơi này còn nhiều người đang chờ hơn lúc nãy nữa. Ngoại trừ du khách còn có rất đông tín đồ địa phương đến cầu nguyện.

Lúc này, tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ, họ ngẩng đầu nhìn lên, hô hấp như ngừng lại.

Thời Tiêu Ngư cũng ngẩng đầu nhìn lên, cô chỉ thấy trên bệ gỗ được chạm khắc tinh xảo ở cửa sổ có một bé gái ước chừng bốn, năm tuổi xuất hiện.

Cô bé trang điểm rất đậm, trên người mặc một bộ trang phục truyền thống màu đỏ, đeo trang sức, cô bé đứng trước cửa sổ nhìn xuống mọi người ở phía dưới.

Ánh mắt của cô bé thật sự rất bình tĩnh, không, không thể nói là bình tĩnh mà là một loại trống rỗng vô cảm, không có bất cứ một cảm xúc nào mà một đứa trẻ ở độ tuổi này nên có, dù là vui vẻ hay khổ sở.

Thời Tiêu Ngư nhìn đứa trẻ này mà trong lòng có một cảm giác khó giải thích.

Cô bé đứng trên cửa sổ hai ba phút thì biến mất.

Trên quảng trường lần nữa khôi phục vẻ ồn ào náo nhiệt như thường ngày.

Thời Tiêu Ngư lẩm bẩm: “Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, tại sao trên mặt nó chẳng có một chút cảm xúc nào?”

Kính Gia Uyên đứng bên cạnh cô, nghe được Thời Tiêu Ngư nói thì chậm rãi giải thích: “Đứa trẻ này được chọn vì nữ thần Kumari lúc đó cũng đại khái mới chỉ có ba tuổi, một khi được chọn tuy có được vinh quang vô hạn, được dọn vào sống trong điện thờ nữ thần Kumari này cũng được học hành nhưng bị yêu cầu không được đặt chân xuống mặt đất, khi ra ngoài cũng chỉ được để cho người khác bế đi. Hơn nữa không được khóc hoặc cười, trên mặt không được phép có bất cứ biểu cảm gì. Các cô gái không thể chảy máu nếu không sẽ mất đi tư cách Kumari, vậy nên sau khi dậy thì họ lại trở về làm người bình thường. Có điều…rất nhiều nữ thần Kumari sau khi từ nhiệm đều không thể thích ứng được với cách sinh hoạt của người bình thường thậm chỉ không lấy được chồng, bởi vì người dân bản xứ đều thấy việc cưới một nữ thần Kumari đã rời chức sẽ mang đến bất hạnh.”

Thời Tiêu Ngư nghe Kính Gia Uyên giải thích xong, cô bất giác nhìn về hướng mà nữ thần Kumari đã rời đi. Nếu như Gia Uyên giải thích như vậy thì những cô bé được chọn làm nữ thần Kumari kia thực sự có vinh quang vô hạn ư?