Chương 22 -1

Hai km đường đi, thời gian đi cũng không dài, ba người rất nhanh đi tới khu phong cảnh Miếu Khỉ.

Nhưng lúc sau đi tới, Tiêu Nhã trực tiếp trợn tròn mắt: "Miếu Khỉ vậy mà ở trên núi ư?"

Huhu, nếu biết Miếu Khỉ ở trên núi đánh chết cô ấy cũng không chịu đi giày cao gót.

Nhưng hiện thực nói cho cô biết rằng, muốn hoàn thành nhiệm vụ thứ hai thì còn phải tiếp tục bò.

Cả người Tiêu Nhã đều muốn sụp đổ.

Nhìn qua là biết có khoảng hơn 200 bậc, muốn cô ấy leo lên tới đỉnh không phải sẽ mệt chết sao.

Tiêu Nhã thở hổn hển một hơi, nhìn qua nhìn lại không thấy bậc thang cuối cùng, nhướng mày.

Đương nhiên Thời Tiêu Ngư cũng chú ý tình huống của Tiêu Nhã, thấy vậy liền nói: "Nếu không cô nghỉ ngơi một lúc đi."

Tiêu Nhã lắc đầu: "Nếu đã đến nơi này, tôi muốn kiên trì thêm chút nữa."

Nói xong, cô ấy liền tiến về phía trước.

"Nếu như là vì hoàn thành nhiệm vụ chúng ta đại khái là không cần đi lên trên." Kính Gia Uyên khẽ lên tiếng, nhìn về phía xa nói.

"Hả."

"Theo như nhiệm vụ trên ảnh của chúng ta phải có đủ ba yếu tố, một là khu phong cảnh, một là có thể nhìn thấy động vật, mà từ góc nhìn của chúng ta có thể nhìn thấy Miếu Khỉ, đồng thời khỉ xung quanh cũng có rất nhiều, chỉ cần chúng tụ tập lại một chỗ là có thể là sẽ xuất hiện trong màn ảnh, coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi."

PD Trương núp phía sau núi: "..."

Thôi xong, sao lại có thể bỏ quên cái bug này.

Tiêu Nhã sửng sốt nhìn về phía PD Trương, thấy vẻ mặt nuối tiếc của ông ta, rốt cuộc cũng hiểu được.

"Được, nếu như vậy tôi sẽ không đi lên, chúng ta ở đây chụp." Tiêu Nhã quyết định.

Cô ấy một chút cũng không hứng thú với Miếu Khỉ, lần này đến đây, thuần túy là vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, kiên trì đến bây giờ cũng là không muốn kéo chân đoàn đội, nhưng cũng không thể hiện rằng cô ấy muốn tiếp tục chịu sự tra tấn này.

Nếu có thể không đi lên, cô ấy một bước cũng không muốn động.

Ba người tìm vị trí thích hợp có thể quan sát khu khung cảnh đằng sau, liền nhờ thợ chụp ảnh chụp giúp họ.

Thế nhưng, đứng ở chỗ này lại có vấn đề mới xuất hiện rồi.

"Chúng ta phải làm sao mới kêu được bọn nó tới?" Tiêu Nhã có chút lơ mơ nói.

Lúc này ba người họ đứng ở nơi đây chỉ có khoảng 10 con khỉ lẻ loi ngồi xổm ở chỗ này.

Bọn chúng thỉnh thoảng nhìn về phía ba người Thời Tiêu Ngư, mà tháp Bạch bên phía trên thập chí có con khỉ nhỏ treo cờ cầu nguyện ở bàn đu dây.

Con khỉ nhỏ có chút tò mò liền mở đôi mắt tròn xoe nhìn về phía ba người, trong ánh mắt phảng phất như có mong muốn điều gì.

Ba người đợi một hồi, chỉ thấy phía xa có mấy con khỉ đang chỉ chỏ bọn họ mà không có con nào muốn tiến lên thêm một bước.

Tiêu Nhã: "..."

Cô ấy muốn thử chút cánh đã dùng với chim bồ câu để dùng với chúng nó, dù sao chỉ cần xuất hiện trong ống kính là được rồi, thế nhưng cô ấy vươn tay mãi cũng không thể khiến chúng nó nhúc nhích thậm chí còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô.

Nội tâm Tiêu Nhã: Giống như một con ngốc.

Cô ấy hơi xấu hổ đứng dậy, ho nhẹ một cái, muốn che giấu đi sự bối rối của mình.

"Chúng ta phải làm sao đây?" Tiêu Nhã hỏi.

Thời Tiêu Ngư nhìn xung quanh một lúc rồi nói: "Tôi thấy bên kia hình như có bán bách bích quy, nghe nói khỉ ở núi Nga My nhìn thấy đồ ăn đều sẽ chạy tới, không biết nơi này có như vậy không, chúng ta thử xem sao."

Tiêu Nhã vừa nghe, đôi mắt chợt sáng.

"Vậy chúng ta đi thôi." Nói xong liền chạy nhanh đi mua một túi bánh bích quy.

Bánh bích quy không đắt, tương đương với 2 nhân dân tệ ở Trung Quốc, thoạt nhìn chẳng ra gì nhưng cũng không phải họ ăn nên Tiêu Nhã chẳng thèm để ý.

Trên mặt Tiêu Nhã rất bình tĩnh, trong lòng hơi vui vẻ, có hiệu quả là tốt rồi.

Chỉ sợ bánh bích quy không có hiệu quả, vậy cô ấy liền hết cách.

Chỉ là cô ấy không hề ngờ tới là, bánh bích quy không những có hiệu quả mà còn hiệu quả vô cùng tốt!

Cô ấy xé mở bánh bích quy trong nháy mắt, lũ khỉ vẫn quan sát thời cơ ở bên cạnh lập tức liền cùng nhau tiến lên, không đợi cô xé hết liền đã xuất hiện bên cạnh Tiêu Nhã.

Thậm chí có hai con khỉ còn nhảy hẳn lên người Tiêu Nhã đoạt đồ ăn, chọc cho Tiêu Nhã theo bản năng hét lên một tiếng kinh sợ.

Như vậy giống y như cướp bóc.

Hơn nữa lúc sau lũ khỉ có đồ ăn liền bỏ đi, không cho bọn họ một chút thời gian nào.

Cả người Tiêu Nhã sụp đổ sửa sang quần áo bị lũ khỉ phá rối, cả tóc cũng bị lộn xộn theo.

Cô ấy mới làm đỉnh lưu giới thời trang không lâu, đối với hình tượng bên ngoài của mình yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt, ở trong một chương trình chật vật như vậy, đây là lần đầu tiên.