Chương 23-2

"Sao?" Kính Gia Uyên dừng chân nhìn cô.

"Tối hôm qua, anh không thể ăn cháo, là không ăn được sao?" Thời Tiêu Ngư hỏi.

Nhanh chóng biết vẫn đề của anh mới có thể trị được bệnh kén ăn.

Kính Gia Uyên không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, khẽ cười một cái thấp giọng đáp: "Ừ."

"Tôi có thể biết nguyên nhân không?" Thời Tiêu Ngư tiếp tục truy vấn nói, chỉ là trong giọng nói có mấy phần cẩn thận từng li từng tí.

Cô mơ hồ cảm thấy, điều này rất có thể là nguyên do kén ăn của anh, thế nhưng lại sợ chạm đến thứ cô không nên chạm.

"Làm sao đột nhiên muốn hỏi những cái này?" Vẻ mặt của Kính Gia Uyên như thường, rất bình tĩnh, cũng không có mâu thuẫn như trong suy nghĩ của Thời Tiêu Ngư.

"Chỉ là... Thời điểm tiếp theo của chúng ta là nấu ăn, sợ anh không thể ăn cái gì, cái kia... không thể nói cũng được, không liên quan." Đột nhiên, Thời Tiêu Ngư có chút hồi hộp.

Tuy rằng Thời Tiêu Ngư cư xử áy náy, nhưng ánh mắt phi thường sạch sẽ vẫn như cũ, mang theo quan tâm chân thành.

Kính Gia Uyên thấy vậy, trong ánh mắt cũng nổi lên ý cười, khóe môi khẽ nhếch nói: "Không có nguyên nhân gì, chỉ là không thích ăn chứa các loại nước canh gì đó, nguyên nhân cá nhân, cô cũng có thể lý giải là... kén ăn."

"Hử?"

Thần tượng... kén ăn?

Thật sự chỉ là bởi vì kén ăn?

Thế nhưng lúc Kính Gia Uyên nói lời kia rất thoải mái, không giống như đang nói dối.

Thời Tiêu Ngư không nghĩ đáp án sẽ đơn giản như thế, nhưng hiện tại máy quay ở ngay sau lưng họ, không thể hỏi thăm gì thêm.

Chỉ có thể tiếp tục gian nan bước về phía trước leo lên, chỉ là lúc này ở trong lòng Thời Tiêu Ngư đem thực đơn bữa trưa có các món canh gì đều loại bỏ hết.

Bất quá người khác kén ăn thì không ăn rau xanh, hoa quả một vài thứ linh tinh còn thần tượng của cô thì lại kén ăn những thứ có canh, bất quá ăn thanh mát thoát tục như vậy cũng rất tốt.

Trong lòng nghĩ như vậy, hai người rất nhanh đã leo lêи đỉиɦ núi.

Một trong những niềm vui lớn khi leo núi, đại khái chính là mệt nhọc về sau, đứng ở đỉnh núi quan sát toàn bộ thế giới này, đập vào ánh mắt chính là một màn rung động lớn.

Quang cảnh của đỉnh núi vô cùng tốt, đứng ở nơi này có thể quan sát toàn bộ đỉnh núi Kathmandu, một màn này làm cho lòng người dường như trống trải vài phần.

Toàn bộ đỉnh núi là một mảTrnh đất bằng phẳng, thi công rất nhiều tháp Phật và tượng Phật.

Không cần là tín đồ tôn giáo mà chỉ cần đứng ở đây cũng có thể thấy được nồng đậm không khí tôn giáo thần thánh.

Đây là một loại cảm giác bao dung của Phật Giáo, tràn ngập hơi thở thương hại đối với người đời.

Thời Tiêu Ngư đánh giá vùng xung quanh, đột nhiên bên cạnh cách đó không xa, một người Nepanl dùng tiếng Trung sứt vẹo nói với bọn họ: "Xin chào."

Thời Tiêu Ngư quay đầu lại đối với chàng trai Nepanl tràn ngập tươi cười thiện ý, ánh mắt của anh ta trong trẻo thân thiết nhìn hai người.

Có lẽ "Xin chào" là từ tiếng Trung duy nhất anh ta có thể nói, sau khi nhận được lời đáp lại của hai người Thời Tiêu Ngư, anh ta liền cười bước đến bên cạnh hai người, dùng tiếng anh nói: "Hoan nghênh các bạn của tôi, hoan nghênh các bạn đến với Nepanl, Never Ending Peace And Love (Hòa bình và tình yêu không bao giờ biến mất)."

"Never Ending Peace And Love?" Thời Tiêu Ngư theo bản năng lặp lại.

"Ừm, đó chính là hàm nghĩa tên của đất nước chúng tôi." Chàng trai Nepal gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu đối với nước mình và vô cùng hoan nghênh bạn bè khắp thế giới.

Thời Tiêu Ngư sửng sốt chớp mắt một cái.

Trên thực tế tiếng Anh của cô cũng không tốt, bời vì bình thường cơ hội vận dụng không nhiều, lúc còn học tiếng Anh ở trường, bây giờ đều trả lại hết cho giáo viên.

Nhưng câu này cô vẫn nghe hiểu, "hòa bình và tình yêu không bao giờ biến mất" hàm nghĩa này tưởng chừng như mơ hồ, nhưng nó sẽ mang ý nghĩa đặc biệt với một quốc gia vừa mới trì hoãn nổi loạn chiến tranh năm 2005.

Trước năm 2005, mọi người ở đây đều phải sống trong nổi loạn chiến tranh.

Nhưng hiện tại bọn họ có thể giải thích bình thản ấm áp như vậy về quốc gia của mình, có lẽ không chỉ có giải thích mà còn đặt niềm hy vọng to lớn vào tương lai.

Chàng trai Nepanl này có nụ cười rất ấm áp, kiểu cười tươi này, với lời anh ta nói, kết hợp với lịch sử không lâu trước đây, Thời Tiêu Ngư có một chút xúc động vô cùng.

Cô... cô cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao lúc đi lên cầu thang thần tượng lại hỏi cô có muốn cười với người khác hay không?

Cô muốn đáp lại chàng trai Nepanl này, nhưng vốn ngôn ngữ của cô lại ít ỏi đến đáng thương trong lòng muốn nói rất nhiều nhưng đến miệng lại chỉ có thể bất lực.

Thời Tiêu Ngư đang muốn im lặng, lại nghe Kính Gia Uyên bên cạnh dùng tiếng Anh đáp: "Ý nghĩa tên của quốc gia các cậu rất ấm áp."

"Cảm ơn." Tươi cười trên mặt của chàng trai Nepanl sáng ngời.

"Các cậu muốn tới cầu nguyện sao?" Chàng trai Nepanl hỏi.

"Cầu nguyện?"

"Ừ, nơi này chúng tôi cầu nguyện rất linh, tôi đưa hai cậu đi?" Chàng trai Nepanl nói xong, dẫn đường đi phía trước.

Hai người bước chân đuổi theo.

Hồ cầu nguyện cách khá gần, chỉ đi thêm có vài mét.

Rất nhanh đã đến.

Thời Tiêu Ngư chú ý tới, Phật tháp bên trên của đỉnh núi có vẽ một đôi mắt, đây là đôi mắt vô cùng có tính đại biểu của Nepanl, Thời Tiêu Ngư đã thấy rất nhiều con mắt ở khu bán đồ lưu niệm khi còn ở Tamils.

Đi vào trước hồ cầu nguyện, chàng trai Nepanl mang họ vòng quanh vài vòng, giống như một nghi lễ tôn giáo nào đó.

Sau khi đi quanh vài vòng, bọn họ mới chính thức đến hồ cầu nguyện.

Rất nhiều người đều cầm tiền xu cầu nguyện, thành tâm nhắm mắt lại, sau khi cầu nguyện xong thì ném đồng xu vào giữa hồ.

Thời Tiêu Ngư làm theo, cô nhận lấy tiền xu Kính Gia Uyên đưa, thành kính đặt ở trong lòng bàn tay, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.

Kiếp trước cô không tin những thứ này.

Thế nhưng một đời này, cô không hiểu làm sao có thể sống lại, tới bên cạnh Kính Gia Uyên, cái này dùng khoa học giải thích cũng không giải thích được sự việc xảy ra trên người cô, cô không phải không tin mà quá khó tin.

Mà thời khắc này, Thời Tiêu Ngư nhắm mắt lại, nghe đàn hương và bơ đăng ở đây thiêu đốt sinh ra mùi thơm đặc biệt, trong lòng của Thời Tiêu Ngư một mảnh yên tĩnh.

Phật Tổ con vốn không thuộc về thế giới này, cũng không biết lúc nào sẽ biến mất, nhưng con hy vọng, một đời này, Kính Gia Uyên hết thảy mạnh khỏe.

Cầu nguyện xong, cô cẩn thận ném tiền xu ra xa.

Nhìn thấy đồng tiền xu của mình rơi vào hồ cầu nguyện, Thời Tiêu Ngư lộ ra nụ cười ấm áp.